Bắc Kinh Cố Sự

Chương 27

Tôi bị nhốt tại “Phân cục”, nhiệm vụ của tôi là viết tài liệu khai báo. Lúc đầu, dường như tình hình rất đáng sợ, tôi có khả năng bị phán tử hình. Tôi bắt đầu nhớ lại cuộc đời mình, tôi từng làm không ít chuyện xấu, cuối cùng cũng bị trừng phạt đúng tội. Nhưng tôi thấy không công bằng bởi bao nhiêu người còn tà ác hơn tôi, sao bọn họ còn có thể sống tốt hơn bất cứ ai. Khi đó, lòng tôi chỉ nghĩ đến là mẹ và Lam Vũ, đặc biệt là mẹ, cái chết của tôi có ý nghĩa gì với bà? Với Lam Vũ, tôi không lo lắng nhiều lắm, tôi chỉ thấy tiếc nuối, em là tình yêu duy nhất của đời tôi, nhưng em không hiểu, cũng chưa từng nói em yêu tôi. Tôi không nghĩ đến mình là đồng tính luyến hay dị tính luyến, trước cái chết, điều này quá nhỏ nhặt, chỉ có tình cảm giành được và nỗ lực mới là điều đáng để quý trọng nhất.

Rất nhanh, tôi nhận thấy tình hình có chuyển biến tốt, luật sư cho tôi biết vụ án này có khả năng kéo dài rất lâu, bởi có liên quan đến tranh giành quyền lực ở “bên trên”. “Thành lâu thất hỏa, ương cập trì ngư” (1)tôi chỉ là một con cá nhỏ mà thôi. Lúc đầu, tôi chẳng được gặp ai ngoại trừ tên luật sư vô dụng kia. Sau đó, tôi gặp được Lưu Chinh.

Trong phòng làm việc của ban thẩm tra, tôi và Lưu Chinh có một lần gặp riêng, bọn họ nhất định vì chuyện này mà tốn không ít. Lưu Chinh cho tôi biết rất nhiều tin tức, tài sản cá nhân trên danh nghĩa công ty của tôi đều bị thu hồi. Điều tra còn đang tiếp tục, công ty trên cơ bản đã đình chỉ hoạt động, nhân viên cao cấp cũng đều đi tìm công việc khác. Anh đang dùng mọi cách liên hệ cứu tôi ra tù.

“Mẹ tôi có khỏe không?” Nói xong chuyện vụ án, tôi hỏi Lưu Chinh.

“Vẫn còn được! Cậu đừng lo lắng.”

“Tôi xin anh!! Người anh em! Xin hãy thay tôi chăm sóc bà.” Nghĩ đến thỉnh cầu cơ bản nhất của mẹ tôi cũng không cách nào thỏa mãn, hiện tại lại bắt bà đối diện với việc con trai tù tội, tôi thực xấu hổ vô cùng.

“Yên tâm! Hãn Đông, mẹ cậu cũng là mẹ tôi, như mẹ ruột tôi vậy. Tôi giờ hầu như mỗi ngày đều gọi cho bà… Dù cậu có chuyện gì, tôi cũng sẽ như con ruột của bà, sẽ chăm sóc bà đến lúc lâm chung…”

Mắt tôi đục ngầu: “Cảm ơn!” Tôi nói.

Bạn bè, đây mới là người bạn chân chính của tôi. Lam Vũ đã dạy cho tôi.

“Được rồi, đây là giấy Lam Vũ viết, bảo tôi đưa cậu.” Lưu Chinh nói rồi lấy ra một tờ giấy.

Đó là nét chữ của Lam Vũ: Hãn Đông, tất cả mọi người đang nghĩ cách giúp anh, anh nhất định phải tin tưởng. Anh chắc chắn có thể ra, em chờ anh, dù có bao lâu đi nữa. Anh nợ em cả đời, anh đã nói rồi, không thể đổi ý, em đợi đấy! Nghìn vạn nghìn vạn lần bảo trọng! Vũ.

Tôi nhìn chữ “Vũ” kia, nước mắt không kiềm được rơi xuống, chúng tôi chưa từng dùng tên thân mật thế này, nhưng tôi hiểu được ý tứ của em…

“Sao cậu ấy biết chuyện của tôi?” Tôi hỏi Lưu Chinh.

“Cậu ấy gọi điện tìm cậu, rất sốt ruột. Hôm nay cậu ấy cũng đi cùng, nhưng bởi đã thương lượng với thẩm viên chỉ cho tôi vào gặp nên cậu ấy chờ bên ngoài.”

“Anh mau cho cậu ấy xuất ngoại đi! Tôi và cậu ấy đến đây là kết thúc rồi!” Tôi nói.

Lưu Chinh không trả lời, anh lại nói: “Tiểu Lâm cũng gọi điện hỏi cậu đấy! Cô ấy cũng rất lo cho cậu, hỏi có cần hỗ trợ không!”

“Đừng nói đến cô ấy!” Trong lòng tôi khó chịu.

“Cô gái kia lòng dạ có chút đen tối, nhưng đối với cậu cũng không tệ.” Lưu Chinh luôn biện giải cho Lâm Tĩnh Bình.



Đó là ba tháng thật khó khăn, sinh hoạt trong ngục giam, không có thẩm lý và phán quyết, không có bất luận trình tự pháp luật nào, tôi cứ bị nhốt ở trong như vậy. Thẩm vấn viên cùng điều tra viên ngành đối xử với tôi khá tốt, đặc biệt là hậu kì, đều sớm trở thành bạn bè. Cuối cùng, có một hôm, tôi được báo tin đã có thể ra tù. Thật là chẳng biết tại sao bắt người, vô duyên vô cớ lại thả ra.

Cùng với Lưu Chinh và luật sư đi ra cửa “Phân cục”. Xa xa tôi đã thấy Lam Vũ đang đứng cạnh xe hơi, có thể là vì qua một mùa hè, trông em đen gầy vô cùng. Khi chúng tôi nhìn nhau, em tỉ mỉ quan sát tôi, dường như nhìn ra trên người tôi còn thiếu cái gì. Chúng tôi không nói một lời, nhưng mắt Lam Vũ luôn chăm chú dõi theo khuôn mặt tôi. Tôi và Lam Vũ ngồi ở phía sau, Lưu Chinh lái xe. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi lại được tự do, tôi vẫn còn sống mà trở lại thành phố quen thuộc này… Đột nhiên, cảm giác tay bị nhẹ nhàng chạm đến, đó là Lam Vũ, em do dự đặt tay lên tay tôi, tôi nhìn em, ánh mắt em kiên định, chấp nhất, đôi mắt sáng ngời dạt dào tình ý, tôi đan tay thật chặt vào tay em, hai bàn tay đàn ông dùng sức nắm chặt như vậy, tôi cảm thấy phát đau, em nhất định cũng thấy đau, nhưng chúng tôi ai cũng không buông, trái lại càng thêm cố sức nắm lấy…

Lưu Chinh chạy xe đến nhà tôi, Lam Vũ nói em ở trong xe chờ chúng tôi. Tôi và Lưu Chinh còn chưa vào đến cửa, mẹ đã đứng chờ bên cửa từ lâu. Khi tôi tới trước mặt, hai tay bà nắm chặt lấy cánh tay tôi, “A” một tiếng khóc rống lên. Tôi dìu bà, hết sức giữ mình bình tĩnh:

“Không có việc gì rồi! Mẹ! Mẹ làm sao vậy! Không phải đều đã tốt đẹp rồi sao!” Tôi nghẹn ngào.

Mẹ càng khóc lớn hơn…

Các em gái tôi và Lưu Chinh đều bắt đầu khuyên giải, mẹ cuối cùng cũng ngừng khóc. Vào nhà, thấy bà dần nở nụ cười, tôi lại bắt đầu nhớ Lam Vũ còn đang trong xe. Trước giây phút sinh tử, tôi chỉ nghĩ đến duy nhất hai ngươi, tiếc rằng, họ lại không thể đồng thời ở cạnh bên tôi. Tôi nói dối mẹ còn có chút chuyện quan trọng phải tới công ty xử lý, sau đó cùng Lưu Chinh rời đi.

“Sao lại đi nhanh như vậy? Mẹ mình khỏe chứ?” Lam Vũ ân cần hỏi.

“Khỏe! Bà gặp được anh là thấy tốt rồi.” Tôi cười nói.

“Hai người đi đâu? Tôi đưa đi.” Lưu Chinh hỏi.

“Mọi người đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi? Em mời.” Lam Vũ đề nghị.

“Hay là để tôi mời đi, coi như chúc mừng Hãn Đông bình an trở về.” Lưu Chinh nói.

“Tôi muốn tắm rửa trước đã, cũng không muốn đi ăn ngoài đâu!” Tôi ghét đi ăn nhà hàng, tuy rằng đã mấy tháng dầu mỡ cũng chẳng có.

“Hay tới nhà tôi?” Lưu Chinh kiến nghị.

Chúng tôi quyết định tới nhà Lưu Chinh. Đó là cuộc tụ họp của những người đàn ông, trong phòng rất mau tràn ngập mùi rượu cùng khói dày đặc, đôi lúc còn kèm theo vài câu chửi mắng. người đầu tiên say là tôi, Lưu Chinh cũng đã hơi choáng váng, Lam Vũ hôm đó uống rất ít, trông em rất vui vẻ, nghe tôi cùng Lưu Chinh mắng to thói đời bất công.

“Lưu Chinh! Tôi phải kính anh! Tôi phải báo đáp anh! Chúng tôi là bạn chung hoạn nạn, tôi nhất định phải báo đáp cho anh!” Tôi theo rượu nói ra những điều trong lòng. Để giúp tôi ra tù, Lưu Chinh đã rút hết toàn bộ ba mươi vạn gửi ngân hàng, đã chính là vì cứu bạn không tiếc cả mạng sống.

“Miễn bàn những cái này đi, chỉ cần cậu có thể ra ngoài là đã không toi công rồi.” Lưu Chính nói rồi cụng ly với tôi.

Tôi quay sang nhìn Lam Vũ, em yên lặng ngồi hào hứng nghe chúng tôi nói linh tinh.

“Cảm tạ anh chuyện này, tôi ở chỗ quỷ đấy không nổi nữa rồi!”

Anh cười như không có gì: “Uống!” nói rồi nâng chén…

Vụ án kia cuối cùng cũng có kết quả. Không đủ nhân chứng nên hủy bỏ khởi tố với tôi, nhưng bởi công ty tồn tại quá nhiều vấn đề tài vụ, kiểu như trốn, lậu thuế, bị phạt một số tiền lớn, tài sản còn lại được trả về. Đối với kết quả này tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi, tuy rằng thiệt hại nặng với nguyên khí của tôi nhưng thua keo này ta lại bày keo khác.

Đó là một kiếp nạn trong cuộc đời tôi, tôi may mắn thoát khỏi, cũng từ đó rút ra rất nhiều bài học, nó đã thay đổi quan niệm sống của tôi, tôi bắt đầu sống cuộc sống bình thản, tự nhiên hơn.

(1) Thành lâu bị cháy, cá trong chậu (trì ngư) cũng gặp họa, trì ngư còn có nghĩa là người vô tội gặp họa