Sau khi ghi hình xong, Minh cùng bác sĩ Nam hẹn nhau đi ăn. Minh cũng có rất nhiều điều muốn nói với Nam.
Lúc hai người vừa đi ra liền gặp Tông Dân đi vào, Minh nhìn thấy anh nhưng cũng chẳng thèm chào hỏi, cô cứ một đường kéo tay bác sĩ Nam đi mất.
Tông Dân nhìn theo cô, mày anh cau lại, ngoắc ngoắc tay với trợ lý Kiệt đang đứng sau. Giọng không mấy vui vẻ, anh hỏi:
- Ai đi cùng Phương Minh vậy?
Trợ lý Kiệt nhìn theo một hồi, như nhớ ra điều gì liền nói:
- À đấy là bác sĩ Nam khách mời chương trình mới của đài mình, nghe nói cô Minh đang dẫn chương trình đó thưa Phó Tổng.
Bác sĩ Nam sao? Khách mời sao lại thân thiết kéo tay kéo chân đến vậy?
Bác sĩ Nam...tên này nghe quen quá... hình như là...
____....____
Minh cùng bác sĩ Nam đi đến một nhà hàng Hàn Quốc, hai người ngồi hàn thuyên ôm lại chuyện cũ rất lâu, bao nhiêu kỷ niệm ở bệnh viện tâm thần truyền về, sống động đến mức Minh nghĩ thôi cũng cảm thấy đau lòng.
Minh gắp cho bác sĩ Nam một miếng thịt bò nướng, cô nhẹ nhàng nói:
- Thật sự thì sau khi thoát ra tôi bị xe đụng trúng lúc tỉnh dậy chỉ còn tiền trên người, số điện thoại anh cho đã mất. Sau đấy tôi có nhờ người tìm anh nhưng không tìm được, người ta báo lại anh không còn lại ở bệnh viện đó nữa.
Bác sĩ Nam cười cười, anh thong thả nói:
- Sau khi giúp cô trốn đi, tôi cũng xin nghỉ việc ở đó, thời gian sau tôi đi Hàn, cũng vừa về nước.
Minh gật gù, nghe bác sĩ Nam nói vậy cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Hơn một năm qua việc làm cô áy náy nhất chắc có lẽ là không tìm được bác sĩ Nam để báo đáp ơn cứu mạng của anh. Sau khi cô tỉnh dậy cô có nhờ người của Tông Dân tìm kiếm nhưng không có kết quả, thời gian đó cô lại quá bận với việc thay đổi hình tượng nên cũng dần quên mất. Mặc dù sau này cô vẫn nhờ thám tử tìm kiếm thông tin của anh nhưng kết quả đều không tìm được giống như anh đã bay hơi mất khỏi đất nước này vậy. May quá đến bây giờ thì cô cũng gặp lại được anh rồi.
Bác sĩ Nam nhìn cô, trên gương mặt anh vẫn giữ nét cưới nhưng trong lòng lại phức tạp đủ vị. Một năm qua anh không đi tìm cô cũng có lý do... anh sống cũng không hề được yên ổn...
- Không sao, tôi cũng bận quá nên mới không tìm cô. Cô không cần tự trách mình, tôi thật sự cũng quên mất là đã cho cô số điện thoại.
Minh mỉm cười, cô rót cho anh một chút bia lạnh đặc sản của nhà hàng, vui vẻ nói:
- Thôi thôi quên chuyện cũ đi, bây giờ tôi và anh đều tốt rồi. Ly này, tôi tạ ơn anh vì đã giúp đỡ tôi trong thời gian tôi khốn khổ nhất, cảm ơn anh rất nhiều. Sau này nếu có chuyện gì nhờ vả anh chỉ cần nói với tôi một câu, chỉ cần trong khả năng của tôi tôi nhất định sẽ giúp.
Bác sĩ Nam gật đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ:
- Có việc tôi nhờ chưa chắc cô đã làm được..
Vừa hay nhà hàng đổi một bản nhạc rap, cô lại không nghe được bác sĩ Nam nói gì. Minh đặt ly bia xuống, cô nheo nheo mắt hỏi lại:
- Bác sĩ Nam, anh nói gì?
Bác sĩ Nam lắc lắc đầu nếu cô đã không nghe được thì thôi, anh cũng chưa bao giờ muốn mạo hiểm đối với cô. Cô...không nghe được lại càng tốt.
- Không có gì, tôi nói cô uống ít thôi.
Minh cười sảng khoái, cô lại rót thêm một ly:
- Hơn năm qua cái gì tôi học cũng tệ riêng chỉ có việc uống bia là trông ra trò phết. Hôm nay gặp lại không say không về nha.
Nói rồi cô nâng ly bia lên, vừa đưa đến miệng chưa kịp uống đã bị người khác giật mất.
- Em uống gì nhiều vậy?
Minh cau mày, trước mắt cô là Tông Dân, anh đứng nhìn cô gương mặt khá là không vui.
- Sao anh lại ở đây?
Tông Dân đặt ly bia xuống, anh ngoắc ngoắc cô ngồi xê vào trong, sau đó anh tự nhiên ngồi xuống, điệu bộ khá là đắc ý.
- Tôi vô tình đi ăn ở đây, gặp em thì...
Anh chưa nói hết câu đã thấy Minh cầm ly bia lên tu một phát cạn sạch. Tông Dân nhíu mày, anh hét lên:
- Em điên à, em đang đến ngày uống lạnh nhiều muốn hư người hay sao?
"Phụt", bao nhiêu bia vừa uống xong đều được Minh phun ra hết. Cô mở to mắt nhìn Tông Dân...mẹ nó tên biến thái này, làm sao anh ta biết được cô là đang đến ngày chứ?!
Tông Dân nhìn bộ dạng mờ mịt của cô, anh rút mấy tờ khăn giấy lau mặt lau miệng, lau luôn vết bia mà cô phun. Anh cau mày lại càm ràm:
- Em xem em ăn uống cũng không ra hồn ra dáng gì cả, tôi đi theo canh em cả đời được sao?
Minh thấy anh đang vòng tới vòng lui tờ khăn giấy trước mặt mình, cô vội chộp lấy, có chút hung hăng trả lời:
- Tôi có cần anh đi theo canh tôi đâu.
Tông Dân vẫn không tỏ thái độ khác, anh hết lau mặt cho cô lại nhẹ nhàng dịch chuyển chai bia sang chỗ khác, đồng thời rót cho cô một ly nước lọc đặt trước mặt cô:
- Em ở cùng nhà với tôi, tôi không quan tâm đến em em lại nói tôi này nọ. Này, uống cái này, để tôi uống bia giúp em, bạn em cũng để tôi tiếp cho.
Minh nhìn anh, da mặt anh đẹp thì không nói đi, sao bây giờ lại dày thêm một chút nữa rồi?!
Bác sĩ Nam ngồi đối diện nhìn hết một màn kia, anh có chút mờ mịt hỏi:
- Hai người là...
Tông Dân nghe tiếng bác sĩ Nam, anh cong môi trả lời:
- Tôi thích suy nghĩ của anh.
Minh vội chồm người lên, hò hét:
- Không phải như anh nghĩ đâu bác sĩ Nam, tôi với anh ấy chỉ là anh em thôi.
Tông Dân cau mày, ly bia đưa lên miệng còn chưa kịp uống:
- Anh em gì chứ, mẹ tôi em cũng gọi là mẹ, nhà tôi em cũng đang ở, em còn muốn gì nữa?
Minh thật sự bức xúc, cô với anh đã ngô khoai gì đâu mà anh hùng hồn đến như thế:
- Anh đùa hơi quá rồi đó, để người ta hiểu lầm thì không hay đâu.
Tông Dân cầm ly bia uống ực một phát, đặt ly xuống nhìn thấy bác sĩ Nam đang trố mắt nhìn anh, anh cũng biết anh ta, anh ta là người từng giúp đỡ Minh, anh cũng nên đối xử tốt với anh ta một chút.
- Từ nãy giờ quên giới thiệu, tôi là Tông Dân, còn anh anh tên gì?
Bác sĩ Nam nghe Tông Dân mở lời trước, anh cũng vui vẻ đưa lấy một tay lên phía trước, cười nói với Tông Dân:
- Thất lễ, tôi là bác sĩ Nam hiện đang làm việc ở bệnh viện tâm thần thành phố. Nghe danh anh đã lâu hôm nay mới được gặp, bọn người trong bệnh viện tôi thích anh lắm.
Tông Dân cũng mỉm cười, anh thật sự là một người đàn ông tự phụ, nghe ai đó khen mình đều cảm thấy người ta rất tốt. Hướng tay bắt lại tay bác sĩ Nam, Tông Dân còn chưa kịp trả lời đã nghe Minh ở bên cười đến run rẩy:
- Haha.. anh hay thật đấy Tông Dân ngay cả người điên đều thích anh...haha...buồn cười chết mất...
Bác sĩ Nam nhìn Minh, ôi chết cô nàng này lại hiểu sai ý của anh rồi.
- Tông Dân, tôi không có ý đó..
Tông Dân vẫn vui vẻ bắt tay bác sĩ Nam, anh một bộ dáng điềm tĩnh như là không bị người kế bên làm phiền.
- Tôi hiểu mà, ở đây chỉ có cô ấy là thích làm loạn lên thôi.
Hai người đàn ông gần như hiểu ý nhau, cả hai cùng cười. Còn cô gái bên cạnh gương mặt lại méo xẹo không vui vẻ gì mấy.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bác sĩ Nam có điện thoại, anh ra ngoài nghe một lát sau lúc vào lại báo là có việc gấp cần phải đi. Minh có ý muốn tiễn anh nhưng anh lại bảo không cần, ở bệnh viện có lệnh về anh rất vội nên không cần tiễn.
Bác sĩ Nam vừa ra ngoài liền thấy một chiếc xe sang trọng đến đón. Thấy anh người ngồi trong xe nhanh chóng ra mở cửa, cũng không quên chào hỏi anh một tiếng:
- Cậu Nam, ông chủ có việc gấp cần gặp cậu.
Nam nhíu nhíu mày, gương mặt anh hoàn toàn không vui nhưng cũng không phản bác, anh bước vài bước lên xe, sau đó xe cũng chạy đi mất.
Lúc chiếc xe đi ngang qua chỗ Minh và Tông Dân đang ngồi, Tông Dân thoáng nhìn theo, chiếc xe kia quen quá... nếu anh đoán không lầm là dàn xe của lão Lâm.
Mi mắt nheo lại, tay anh nâng ly bia lên, môi khẽ cong nhẹ... thú vị rồi đây..
______....______
Tối hôm đó Tông Dân đưa cô về, trên xe anh cũng không nói chuyện nhiều với cô. Anh chỉ luyên thuyên bảo cô đừng uống lạnh quá nhiều ảnh hưởng cho sức khỏe.
Thật sự thì Minh chưa từng nghĩ anh quan tâm cô nhiều đến như vậy, trong lòng như có mật ngọt rót vào tim, cô mím mím môi ngăn nụ cười đã đến gần sát. Cô ngồi nghiêng người, hỏi anh:
- Sao anh biết tôi là đến ngày... anh đừng nói với tôi là anh biến thái rình mò tôi đấy nhé?
Tông Dân nghe cô nói thật là muốn đá văng cô ra khỏi xe, anh đường đường là nam thần vạn cô yêu mến nghĩ sao lại đi rình mò cô chứ?!
- Linh tinh, mấy tháng trước chẳng phải cũng là ngày hôm nay sao, tôi ngoài đẹp trai ra còn có bộ não hơn người nữa, nhớ khá lâu.
Mấy tháng trước sao? Anh để ý cô từ bao lâu rồi?
Xe cũng hay vừa dừng trước cửa, Tông Dân không xuống xe, anh tháo dây an toàn ra giúp cô, nhàn nhạt nói:
- Tôi không vào đâu, cô vào nhà ngủ sớm chương trình mấy ngày sau khá gấp vì gần đến lễ. À còn nữa... bác sĩ Nam gì đấy, cô đừng thân thiết quá.
Minh vừa định xuống xe, nghe anh nói cô tò mò hỏi lại:
- Bác sĩ Nam sao, tại sao tôi lại không thân với anh ấy? Bác sĩ Nam là người cứu mạng tôi mà, anh nói thế là có ý gì?
Tông Dân nhìn cô, anh không giải thích nhiều:
- Tôi chỉ cảnh báo cô thôi, cô có chuyện gì người không yên nhất là tôi. Cái mạng của cô quý lắm, đừng vì chống đối với tôi mà bỏ qua những gì tôi nói. Thôi vào nhà đi, tôi còn có việc cần làm.
Minh thật sự có chút ngơ ngác vì lời nói của anh, cô vô thức gật gật đầu sau đó bước xuống xe.
Đợi Tông Dân đi rồi, cô mới lững thững bước vào nhà, cô thật không thể hiểu được vì sao Tông Dân lại nói với cô những lời như thế. Bác sĩ Nam thì làm sao chứ, anh ấy là người tốt mà...
______...______
Qua ngày hôm đó, bác sĩ Nam cùng với Minh vẫn thường xuyên liên lạc trao đổi tin nhắn qua lại. Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Tông Dân nhưng cô lại không thể nào phân tích được vì sao bác sĩ Nam lại là người xấu. Đối với cô nếu không có bác sĩ Nam sẽ không có cô bây giờ, vì thế cô vẫn luôn thân thiết với anh, mặc cho Tông Dân có cảnh báo. Cô hiểu được bản thân mình cần làm gì để bảo vệ mình, bác sĩ Nam không phải là người xấu... cô chắc như thế.
Dạo gần đây Tông Dân rất bận, ngoài quay chương trình cùng với anh cô cũng không gặp anh là bao nhiêu. Lại nghe nói công ty con dưới quyền công ty mẹ Bảo Lâm của tên Long đang bị điều tra triệu tập. Không biết là do hắn ta tham ô thật hay là do Tông Dân nhúng tay vào. Nhưng dù là thế nào cô cũng cảm thấy rất thoải mái, đánh đổi con của cô để lấy những thứ phù phiếm kia sao? Hắn ta không bao giờ xứng đáng!
Nhưng mà cũng có việc cô không biết, công ty mẹ Đại Bảo Lâm của lão Lâm cũng đang rúng động gốc rễ, do tin tức này vẫn được phong tỏa chưa được tung ra ngoài nên mọi người chưa ai biết đến. Nếu nói việc này không do Tông Dân làm thì đánh chết bọn người tứ đại lão chủ cũng không tin. Ai thì không biết chứ nếu xét vào độ nham hiểm quỷ quyệt thì không ai bằng lão nhị - Tông Dân.
_____...._____
Hôm nay sau khi quay chương trình "Sức khỏe trí não" xong, Minh và bác sĩ Nam cùng nhau đến trung tâm thương mại mua quần áo. Chuyện là bác sĩ Nam chuẩn bị đi dự hội thảo nhưng vẫn chưa chọn được bộ vets ưng ý, cũng đang dịp Minh muốn mua tặng Tông Dân một món quà nhân dịp sinh nhật anh, cho nên cả hai cùng nhau đến trung tâm thương mại.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm, cuối cùng chọn vào một cửa hàng khá nổi tiếng về y phục cho nam. Trong lúc bác sĩ Nam vào trong thử bộ vets vừa chọn thì bên ngoài Minh cũng đang chọn sơ mi và cà vạt cho Tông Dân. Đang loay hoay chọn đồ, cô ngắm được cái cà vạt rất đẹp, cảm thấy rất hợp với Tông Dân, vừa đụng vào chưa kịp cầm lên xem đã nghe thấy giọng nữ khá trong cất cao:
- Tôi muốn cái này, gói lại cho tôi đi.
Minh ngước lên nhìn, cái cà vạt cũng được cô cầm theo. Ây chà tưởng là ai hóa ra là Bảo Hiền, vợ xinh đẹp của tên Long.
Cô nhân viên cảm thấy vô cùng khó xử, Hiền là khách quen ở đây nhưng cái cà vạt này lại bị Minh xem trước...
Minh cũng không thèm chấp với Hiền, cô đưa cái cà vạt về phía cô nhân viên, nhẹ nhàng nói:
- Tôi lấy cái này cùng với áo sơ mi khi nãy, cô gói lại cho tôi, tôi giành tặng bạn.
Cô nhan viên gật đầu vâng một tiếng nhưng chưa kịp đi đã bị Hiền kéo lại.
- Ê ê này, tôi là khách hàng quen ở đây, tôi thích cái cà vạt này, tôi lấy.
Cô nhân viên gương mặt thập phần khó xử, ấp úng trả lời:
- Dạ nhưng mà cái này chỉ còn có một cái, cô ấy đã lấy trước rồi thưa cô. Hay là cô chọn cái khác đi, ở cửa hàng mẫu mới vẫn nhiều lắm.
Hiền tất nhiên là không đồng ý, cô ta cùng một người nữa đi cùng, cả hai huênh hoang giống hệt nhau. Hiền hung hăng, nói:
- Cửa hàng các người làm sao vậy, muốn bị dẹp luôn không, không biết tôi là ai à?
Cô nhân viên trán đầy mồ hôi, vừa lúc ấy Minh cũng thấy bác sĩ Nam mở cửa đi ra, nhưng rất nhanh khi nhìn về hướng này anh lại bước lại vào trong phòng thử đồ, bộ dáng khá lấm lét...
Minh còn đang cau mày không hiểu chuyện gì thì đã nghe Hiền huênh hoang nói:
- Ớ tưởng ai thì ra là cô à, oan gia nhỉ lại gặp nhau rồi?
Nghe tiếng Hiền, cô quay lại nhìn cô ta, gương mặt điềm tĩnh nở nụ cười trào phúng:
- Cô quen tôi sao? Xin lỗi tôi hình như không có quen cô.
Trước mặt nhiều người Minh lại trả lời thẳng đến vậy làm Hiền có chút ê mặt. Với bản tính của cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Minh lần này.
Hiền tức anh ách nhưng lại không la hét, cô ta khoanh hai tay trước ngực đi từng bước về chỗ của Minh. Hiền có chút cao hơn Minh, cô ta hơi cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô:
- Minh cô là Minh Tộc... tôi biết cả rồi haha...
Minh có chút rúng động... biết rồi sao...biết thì làm gì được cô chứ?
Minh cũng khẽ quay đầu, cô cũng nói nhỏ vào tai của Hiền:
- Cô biết rồi à, biết rồi thì ngoan ngoãn một chút, tôi hứa nếu cô ngoan tôi sẽ nhẹ tay hơn với cô.
Hiền cau mày, cô ta gần như muốn nghiếng răng mà nói:
- Mày hơi bị tự tin rồi đấy, mày bây giờ quỳ xuống chân tao mà xin may ra tao sẽ không nói với ba tao mày là con Minh hèn lúc trước. Còn nếu mày vẫn nghĩ mày thoát được rồi thì... nhà thương điên không đủ ác để nhốt mày thôi đâu.
- Tôi đang nghe chuyện hài à, cô Hiền cô kể chuyện vui quá đi. Tôi thấy cô nên đi học làm diễn viên hài nhất định sẽ thành công đấy.
Nói rồi Minh lại quay sang coi nhân viên gương mặt gần như muốn khóc, điềm tĩnh nói với cô ấy:
- Gói lại giúp tôi đi, tôi đợi bạn tôi thử đồ xong sẽ thanh toán luôn một thể.
Cô nhân viên gật đầu, vì khi nãy thấy hai người bọn họ có vẻ khá thân thiết chắc đã thỏa thuận xong cả rồi. Đang định quay vào trong gói hàng đã bị Hiền kéo lại, cô ta tàn ác tát bốp vào mặt cô nhân viên. Cái tát rất mạnh, gần như dùng toàn lực khiến cô nhân viên chao đảo mà ngã xuống đất.
Hiền chưa dừng lại ở đó, cô ta còn điên cuồng đạp lên cái cà vạt khiến nó bị bẩn và rách đi một mảng:
- Mày điếc à, tao nói gói cho tao mày không nghe à, này bán đi bán nữa đi. Lũ chó nghèo hèn.
Cô bạn đi chung với Hiền lại chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ cũng chẳng chịu can ngăn cô ta. Đúng là nồi nào nắp vung nấy mà!
Minh thật sự không chịu được, cô đi đến kéo cô nhân viên lên, lại đẩy Hiền ra xa, bực dọc nói:
- Cô bớt ngông đi, đánh người là phạm pháp đấy, bớt đem cái tính tiểu thư ra dọa người khác đi.
Hiền cau mày, cô ta sấn lại chỗ Minh, vừa vung tay kên định đánh nhưng rất nhanh đã bị Minh nắm giữ chặt lại. Minh nhếch môi cười, tay cô dùng sức bóp chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng nõn của Hiền, cô nhàn nhạt nói:
- Đánh tao sao, 1 năm trước thì được chứ bây giờ thì mày đánh nhầm người rồi con khốn.
Đẩy tay Hiền ra, Minh vung tay tát "bốp", cái tát còn mạnh hơn khi nãy Hiền tát cô nhân viên tội nghiệp kia.
- Mày hay đánh người thì cũng nên chịu chút nghiệp đi, mày biết cái tát này người ta gọi là gì không? Là nghiệp quật mày đó con đàn bà độc ác.
Cô gái đi cùng với Hiền giờ này trốn im re, cô ta chỉ dám đứng sau lưng Hiền chứ chẳng dám nói gì. Cũng thông minh đấy, nếu to mồm Minh lại được dịp tẩn cả hai, sướng tay.
Cô nhân viên biết Hiền là con gái cưng của ông Lâm, mà địa vị của ông Lâm ở thành phố này không phải là nhỏ. Mấy lần Hiền đến đây mua đồ với thái độ này kia nhưng bọn nhân viên cô đều nhắm mắt cho qua hết, chẳng may làm Hiền phật lòng thì xác định ngày mai kiểu gì cũng bị khiển trách trừ lương hoặc nặng nữa là bị đuổi đi. Cô ấy kéo tay Minh, vừa nói vừa run rẩy:
- Cô bỏ qua đi, đừng làm lớn chuyện, bỏ qua đi cô.
Minh nhìn thái độ của cô nhân viên, trong lòng cô thật sự khá xót, cái dáng vẻ sợ hãi này chẳng khác gì cô của một năm về trước... yếu đuối... thấp hèn... sợ sệt...
Minh vỗ vỗ tay cô nhân viên trấn an:
- Không sao, tôi không sợ, chuyện này không liên quan đến cô đâu cô đừng lo.
Hiền bị tát rõ đau, một bên má của cô ta ửng đỏ rực. Da mặt Hiền rất đẹp lại trắng, bị Minh tát thiếu chút nữa là bị hủy dung luôn rồi còn gì. Hiền tức điên lên, cô ta nhào đến chỗ Minh quyết ăn thua đủ:
- Mày đánh tao, con đ.ỉ này, mày nghĩ ba tao để yên cho mày sao?
Hiền xông đến nhưng khi thấy Minh vung sẵn tay, cô ả liền rụt người lại, không dám đến gần.
Minh bật cười, cô nhếch môi nói:
- Mày biết sợ sao, sau này gặp tao nên bỏ thái độ lòi lõm ấy đi. Mày nghĩ tao vẫn còn sợ mày như một năm trước à?
Hiền hai mắt trợn to, ả hét lên:
- Tao nhất định sẽ giết chết mày!
Minh vẫn cười, nụ cười dường như tươi thêm một chút:
- Bản lĩnh mày để đâu lấy ra tao xem nào, giết tao à nếu ngày mai hoặc ngày kia tao tự dưng chết thì mày biết rồi đó, tội mày thoát được sao? Tao cảnh cáo mày, bớt to mồm tao sẽ suy nghĩ lại một chút... con ếch chết tại cái miệng đấy.
Hiền chỉ vào Minh, cô ả tức đến điên người nhưng lại không dám làm gì cô. Hiền và bà Dung điều biết cô chính là Minh nhưng Long lại không cho cô ta làm hại đến Minh. Tất nhiên Hiền sẽ nổi điên lên không đồng ý nhưng khi nghe Long nói Tông Dân đứng sau Minh không phải loại người tầm thường cô ả cũng có chút sợ trong lòng. Mà mấy ngày trước công ty con của Long bị triệu tập điều tra cô ta nghe sơ qua ông Lâm nói có thể là do anh em của Tông Dân nhúng tay gây chuyện. Đến ba cô ả còn chưa làm gì được thì đừng nói là ả ta.
Nhưng một phần cũng do Minh, cô bây giờ không còn nhu hèn như trước nữa, khí thế cường đại ngang ngược làm cho Hiền thật sự sợ hãi. Cái tát kia rõ đau, phải là lực mạnh thế nào mới tát ra được như thế?
Nghĩ đến mà buốt da, Hiền chẳng vội đem da thịt của mình ra cho Minh hành hạ. Nhưng mà món nợ này để xem cô làm sao trả lại cả vốn lẫn lời cho con ả Minh đây, cứ chờ mà xem.
Minh thấy Hiền định đi, cô liền kéo cô ta lại, ung dung nói:
- Khoan, cô làm hỏng cà vạt thì nên đền đi chứ, bộ muốn đi là đi à?
Hiền nhìn cái cà vạt nhăn nheo dưới đất, cô ả nhếch môi cười:
- Cái mày thích trước sau gì cũng bị tao dẫm đạp như thế vậy đấy. Sáng mắt lên đi đừng hoang tưởng nữa haha..
Minh cảm thấy hết sức buồn cười, cô lại chỉ vào cái cà vạt đặt chính giữa quầy trưng bày. Cái này rất đẹp nhưng Minh dường như thấy nó không hợp lắm với Tông Dân... nhưng mà cái kia cũng đã hỏng, cái này xem như là sự lựa chọn xuất sắc.
- Tôi cần thiết phải chọn cái hỏng, cô nhìn đi cái này vừa đẹp lại vừa đắc hơn cái kia rất nhiều. Con người tôi không tiếc những cái đã cũ, cô tính tiền nhanh nhanh đi. Để lâu người ta chê cười vào mặt cô đấy.
Hiền tức muốn thổ huyết nhưng ả lại không thể làm gì khác, đồ là do ả làm hư, không đền tất nhiên không được. Sau khi tính tiền xong, Hiền một bụng hậm hực đi ra ngoài, khi đi ngang qua Minh cô ả cũng không quên châm chọc:
- Bám chân đàn ông thì hay ho à, nói tóm lại cũng là dòng đ.ỉ thôi mà.
Minh không tỏ ra tức giận gì, cô chỉ ung dung trả lời lại:
- Ấy thế mà có người mãi chẳng bám được chân đàn ông, cô về bảo anh nhà cô bớt thả dê đến chỗ tôi đi. Loại người như vợ chồng cô tôi xem không đến nửa con mắt... còn nữa bảo tôi là đ.ỉ thì nên xem lại mình có giống máy bay bao nuôi cả nhà phi công trẻ không nhé...haha...
Hiền lại thêm một bụng tức tối, ả dậm chân cạch cạch mấy cái, sau cũng đùng đùng bỏ đi mất. Mà Minh ở lại đây sau khi giải quyết xong xuôi với Hiền vẫn chẳng thấy bác sĩ Nam bước ra.
Mãi đến khi cô chọn thêm được một cái cà vạt khác nữa cho Tông Dân thì anh mới đi ra, bộ dáng có chút như vừa ngủ say tỉnh dậy. Thấy cô nhìn anh ngượng ngùng nói:
- Tôi xin lỗi, nghe điện thoại một người bạn xong tự dưng mệt mỏi dựa vào tường lại ngủ quên mất. Khi nãy mà không có người gõ cửa phòng thay đồ chắc tôi ngủ luôn đến tối mất thôi.
Minh nghe anh nói, cô cảm thấy thật sự không chân thật lắm nhưng cũng không vạch trần anh:
- Ừ anh về nghỉ ngơi một chút đi, làm việc nhiều cũng không tốt.
Bác sĩ Nam gật đầu, gương mặt anh thật sự rất mệt mỏi....Minh nhìn theo bóng lưng gầy phiu của anh, cô bỗng chốc không biết nói thế nào. Cô thật sự không nhìn lầm, khi nãy cô thấy anh ấy đã bước ra là sự thật. Vậy thì anh là đang sợ Hiền sao???