Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 68: Ngoại truyện lần đầu tiên gặp “bạc hà mĩ nhân” vân tưởng dung (2)

“Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay tập nấu ăn, đã thiêu trụi phòng bếp của Vân phủ…”

“Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay tập bắn tên, bắn chặt đứt tai của con heo điện hạ tặng…”

“Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi bị dị ứng với phấn hoa, rất nhiều thái y trong Thái y viện đã đến xem bệnh, nhưng đều không thể chữa trị tận gốc…”

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, thái giám phụ trách việc ghi chép lại hành động lời nói của Thái tử phi ở trong Vân phủ đều quỳ gối trước giường ta, làm hết phận sự, báo cáo mọi hành động lời nói của nàng cho ta. Đây là quy định ở trong cung. Lúc mới bắt đầu ta cảm thấy vô cùng nhàm chán, không bao giờ chú tâm lắng nghe, có khi chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng lại nặng nề chìm vào giấc ngủ trong tiếng nói không to không nhỏ “Thái tử phi hôm nay…” ấy. Qua một thời gian dài, ta dần dần làm quen được với việc này, sau một ngày làm Thái tử hết học rồi lại thảo luận chuyện triều chính, nghe nàng ngày ngày đều gặp rắc rối và có những câu nói kinh người, ta bỗng cảm thấy cả thể xác và tinh thần được thả lỏng, vô cùng thanh thản.

“Khởi bẩm điện hạ, Thái tử phi hôm nay cùng Vân công tử đổ rất nhiều mực vào nước giếng ở hậu viện trong Vân phủ, làm bẩn toàn bộ giếng dùng để lấy nước uống, Vân tả tướng sai người nhốt Thái tử phi vào sương phòng, cấm ăn hai ngày, phạt chép cuốn 《 nữ giới 》một trăm lần…”

Trước khi đi vào giấc mộng, khóe miệng ta nhẹ nhàng cong lên, thầm nghĩ: Nàng so với hình tượng nữ nhân chuẩn mực mà mẫu hậu đề ra, có vẻ còn thú vị hơn.

Sau này ngẫm lại, “Nước chảy đá mòn” quả nhiên không sai.

Giữa tháng tư, ta ở trong Vân phủ nghị sự cùng Vân tướng, mặc dù phụ hoàng đã phong cho ái nữ thứ sáu của Vân tướng làm chính phi của Thái tử, nhưng thái độ của Vân Thủy Hân vẫn làm cho người ta đoán không ra, không ủng hộ cả ta lẫn Tam hoàng huynh. Hôm nay ta tự mình đến phủ, ông ta vẫn giữ nguyên bộ dạng vân đạm phong thanh, nhưng ta biết ẩn sâu trong ánh mắt đó là lòng dạ khó lường. Không thể phủ nhận, nếu được ông ta ủng hộ, uy hiếp của Tam hoàng huynh đối với ta sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng Tam Hoàng huynh sao có thể không để ý đén. Nghe nói hắn cũng không giấu giếm nhờ vả Vân tướng, nghĩ đến đây, lòng ta có chút lo lắng, nhưng vẫn ung dung thản nhiên cùng Vân Thủy Hân lững thững trò chuyện trong cảnh xuân tươi đẹp.

Xuyên qua cửa tròn, làn khói mỏng lượn quanh hồ hiện ra ngay trước mắt, bay phất phơ giữa không trung, dường như nối liền với mây trắng trên cao. Thỉnh thoảng, một vài tiếng chim hoàng oanh thanh thúy càng làm nổi bật cảnh tiên giới yên tĩnh, ta và Vân tướng cũng không nói lời nào nữa. Một tiếng cười trong vắt như tiếng chuông bỗng truyền đến tai ta.

Còn chưa thấy rõ, một thân ảnh màu hồng đào nhạt thình lình đâm thẳng vào trong lòng ta, mang theo hơi thở thơm mát thấm vào tận ruột gan.

“Đau!”

Một đôi mắt diễm lệ long lanh ngẩng lên nhìn ta, không hề e ngại đánh giá ta, có vài phần cao ngạo. Chóp mũi đỏ hồng hơi hơi nhăn lại, tỏ rõ thái độ bất mãn.

Ta nhìn quần áo dính mực của mình, nhíu nhíu mày. Một nữ nhân không kiêng nể ai ở trong phủ Tả tướng như này, chắc chắn không có người thứ hai, sau khoảnh khắc đó, ta liền biết người trong ngực mình là ai.

“Thái tử phi còn nhỏ tuổi, vô tình va phải điện hạ, mong điện hạ thứ tội!” Vân Thủy Hân cúi người, chứng thực suy nghĩ của ta là đúng.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn ta, không có vẻ xấu hổ mà nữ nhân nên có, không có vẻ kính sợ người thường nên có, mà thật ra có chút mê hoặc, nhưng vừa lóe lên liền bị tia nhìn thông minh linh hoạt thay thế. Nàng đặt tay lên eo làm tư thế hành lễ, “Tưởng Dung tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!” Ta không thể tìm được bóng dáng cô nhóc béo tròn năm xưa trên người nàng, quả nhiên là một cuộc lột xác ngoạn mục của con bướm kiều diễm.

“Vân Tư Nho tham kiến Thái tử điện hạ.” Một thiếu niên áo trắng trẻ tuổi bên cạnh nàng hành lễ với ta.

Đó là lần đầu tiên ta thấy huynh muội bọn họ kề vai sát cánh, ở trong cảnh hồ xuân có chút xuất trần, người nhà Vân gia quả nhiên tướng mạo bất phàm. Sau này cảnh đó hiện lại trong đầu ta, ta thường tự trách bản thân mình thấy mầm cây non, lại xem nhẹ ánh mắt đầy nhu tình của Vân Tư Nho dành cho nàng, đến nỗi rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục.

Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy có nữ nhân tự xưng là “Bế nguyệt tu hoa”, nhìn đôi mắt đẹp hơn cảnh xuân của nàng, ta nhất thời nghẹn lời, không biết phải ứng đối thế nào.

“Dung nhi, không được vô lễ!” Vân tướng khẽ quát nàng, trong mắt không thể che giấu sự sủng ái của người cha. Ta chưa bao giờ biết thì ra Vân Thủy Hân lạnh lẽo thâm trầm cũng sẽ có lúc làm ra vẻ mặt này, có lẽ có thể lợi dụng điều đó cũng nên…

Lúc gần rời đi, ta quay lại nhìn kĩ Thái tử phi của ta một hồi, trong lòng hơi hơi nở nụ cười.