【 Trích nhật ký Ben Ben: đại Cam Cam hôm nay cùng lão hổ cãi nhau, nguyên nhân không rõ, đại cam cam nhìn một cái, lão hổ đều không dám cãi lại. 】
Xuân về hoa nở, nửa đêm trong cư xá mèo hoang cũng bắt đầu hưng phấn mà kêu lên.
Lộc Hàm gần đây rất rãnh, cho nên chỉ cần từ tòa soạn về là lại không cần làm chuyên mục gì cả buổi tối tắm rửa xong thì nằm ở trên giường đọc sách, lúc nghe được tiếng mèo kêu đến khàn giọng thì thuận miệng lầm bầm một câu: “Mùa xuân quả nhiên đến rồi.”
Ngô Thế Huân tắm rửa xong đẩy cửa tiến đến, phía trên để trần, phía dưới quấn một cái khăn tắm, chân dài duỗi ra chui lên giường, một thân mang đầy hơi nước nằm ở bên cạnh Lộc Hàm, một đầu cánh tay âm đưa ra kéo Lộc Hàm gần lại ôm vào người, tay còn lại thì không an phậm mà trên cơ thể Lộc Hàm bắt đầu vuốt ve.
Lộc Hàm mặc đồ ngủ, phía trước cài nút rất kĩ lưỡng, Ngô Thế Huân lại vươn tay ra khai mở thoáng cái đã cởi ra hai nút.
Lộc Hàm buông sách, đưa mắt nhìn Ngô Thế Huân, chân thành nói: “Đừng mà!”
Ngô Thế Huân nghiêng người nhìn Lộc Hàm, bàn tay trong áo Lộc Hàm không những không rút lại mà càng hướng vào bên trong nhiều hơn, Lộc Hàm đè lại tay Ngô Thế Huân: “Em còn muốn đọc sách.”
Ngô Thế Huân vẫn hướng trên người Lộc Hàm, chân cùng tay đồng loạt bắt đầu hành động, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve, chân dài vươn ra đem Lộc Hàm giữ lại càng chặt.
Lộc Hàm nhíu mày, xác định là Ngô Thế Huân lúc này chắc chắn khiến cho cậu không thể đọc sách tiếp được rồi.
“Em đọc sách của em, anh cứ sờ của anh. Không sao hết!” Ngô Thế Huân đã luyện đến cảnh giới cao nhất của không biết xấu hổ, lời nói đậm mùi vô liêm sỉ, bàn tay cũng không quên chuyên tâm sờ mó.
Lộc Hàm có chút căm tức, đẩy Ngô Thế Huân một cái, biểu hiện trên mặt đặc biệt nghiêm túc: “Em đi thư phòng đọc tiếp đây.” Nói xong muốn đứng dậy.
Ngô Thế Huân lại nhanh chóng đem Lộc Hàm kéo về, áp cậu giường, giật lấy sách ném đi.
Ngô Thế Huân gần đây là có chút kích tình, luôn khống chế không nổi chính mình. Trước khi kỳ thật không như vậy, Lộc Hàm bình thường nếu không muốn Ngô Thế Huân cũng không có ép buộc, dù sao hắn cùng cậu cũng có rất nhiều việc cần làm. Nhưng năm nay mùa xuân vừa đến, Ngô Thế Huân cũng biến thành mèo rồi, không thể kêu gào được nên đành phải trực tiếp hành động.
Ngô Thế Huân đem Lộc Hàm làm đến không còn chút sức lực nào nữa, Lộc Hàm nhíu mày, cắn môi kêu đau, nếu là bình thường Ngô Thế Huân thấy như vậy sẽ lập tức buông lỏng ra, nhưng hôm nay Ngô Thế Huân không hề buông lỏng mà càng ra sức nhiều hơn đến mức Lộc Hàm không chịu nổi mà ngất đi.
Kết quả, sáng ngày hôm sau Ngô Thế Huân liền gặp thảm họa.
Buổi sáng Ngô Thế Huân làm điểm tâm cho Ben Ben ăn, lại đem quần áo chuẩn bị sẵn cho Lộc Hàm để sẵn trên sô pha, Lộc Hàm từ trong phòng ngủ khập khiễng đi ra, nhìn thấy quần áo của mình được Ngô Thế Huân chuẩn bị sẵn thì ghét bỏ cầm lấy hướng về phía Ngô Thế Huân ném tới, Ngô Thế Huân vội vàng né tránh, nhưng vẫn để lại một vệt đỏ trên mặt do mắc áo sượt qua.
Ben Ben đang ngồi ở bên cạnh Ngô Thế Huân ăn điểm tâm, bánh mì ngậm trong miện, hóa đá rồi.
Lộc Hàm cũng mặc kệ Ben Ben đang ngồi đó, bàn tay nắm chặt lấy thành sô pha làm điểm tựa, toàn thân hơi có chút run rẩy, nhưng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân mắng:
“Anh đi chết đi.”
Nói xong lại quay người khập khiễng trở về phòng, còn không quên đóng cửa rầm một cái.
Ben Ben ngơ ngắc nhìn ba ba. Ngô Thế Huân giương mắt nhìn Ben Ben, hai cha con đồng thời nhìn về phía đối phương, Ben Ben trong mắt tràn đầy nghi hoặc, Ngô Thế Huân, thầm nghĩ chính mình thật sự là phiền toái thật rồi.
Lộc Hàm rất ít khi nổi giận, nếu có chuyện gì xảy ra cậu cũng cùng Ngô Thế Huân nói rất rõ ràng, không có cãi nhau, nhưng như hôm nay trực tiếp ném đồ đạc, thật đúng là lần đầu.
Ngô Thế Huân sau đó đưa Ben Ben đi học rồi trở về nhà.
Lộc Hàm phát hỏa, Ngô Thế Huân đương nhiên phải đi nịnh nọt, giải quyết hậu quả.
Ngô Thế Huân đi vào phòng cẩn thận đóng cửa lại, lại phát hiện Lộc Hàm không có trong đó, từ trong nhà vệ sinh lại có tiếng thở dốc, thỉnh thoảng còn có tiếng rên rỉ.
Ngô Thế Huân nghi hoặc mà đi vào, phát hiện Lộc Hàm vừa mặc lại quần, khó nhọc thở gấp, trên tay còn cầm hộp thuốc, Ngô Thế Huân mí mắt nhảy lên, “Em làm sao vậy?”
Lộc Hàm vẫn còn nổi nóng, nói thẳng: “Anh còn dám hỏi! Sao không tự thử đi, thử rồi tự biết là đau đến mức nào.”
Ngô Thế Huân đoán chừng là ngày hôm qua chính mình phóng quá nhiều khiến Lộc Hàm bị thương rồi. Ngô Thế Huân đau lòng bước tới lại Lộc Hàm đẩy ra: “Cút ngay.”
Sau đó Lộc Hàm đi ra, Ngô Thế Huân nhìn thấy Lộc Hàm tư thế đi có chút quái dị, nói: “Để anh xem một chút.”
Lộc Hàm căn bản không để ý tới Ngô Thế Huân, hắn vẫn cứ lẽo đẽo đằng sau, cuối cùng Lộc Hàm không kìm chế được hô một câu:
”Cút!”
Ben Ben buổi sáng đã đi học rồi, Ngô Thế Huân lái xe mang Lộc Hàm đi bệnh viện, Lộc Hàm sắc mặt vẫn là không tốt, cũng không thể trực tiếp như vậy ngồi chỉ có thể nằm nghiêng một bên nhưng vẫn không thoải mái.
Ngô Thế Huân mang Lộc Hàm đi bệnh viện rất nổi danh trong việc chữa trị mấy chỗ khó nói, chỗ này là do bạn bè hắn giới thiệu cho, hắn cũng chưa tới lần nào.
Bác sĩ trưởng khoa là một bác gái khoảng chừng 50 tuổi, nhìn thấy Lộc Hàm cau mày đi vào, phía sau còn có Ngô Thế Huân theo sát phía sau nhìn chăm chăm như sợ người phía trước té ngã.
bác sĩ bảo Lộc Hàm nằm sấp lên giường “Hơi nhếch người dưới lên, quần cũng cởi ra đi.” Bác sĩ mang khẩu trang, đeo găng tay cao su, nhìn phía sau lưng Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm sớm đã chuẩn bị tâm lý, đã đến khoa này rồi thì phải cởi quần, mặc kệ nam nhân nữ nhân!
Lộc Hàm nằm nghiêng qua một chút, giật giật eo đem quần kéo ra, lộ ra cặp mông trắng như tuyết, bác sĩ xem xét chỗ Lộc Hàm bị thương, nói: “Mấy ngày rồi?”
Ngô Thế Huân lúc này lên tiếng: “Một buổi tối.”
Bác sĩ liếc Ngô Thế Huân, quay đầu tiếp tục xem chỗ bị thương, nói: “Cũng có bôi qua thuốc rồi, không có vấn đề gì nghiêm trọng hết, cũng không cần giải phẫu.” Dừng một chút nhìn về phía Ngô Thế Huân: “Cậu là bạn trai cậu ta à?”
Ngô Thế Huân gật đầu.
Bác sĩ đi đến bên bàn ghi toa thuộc: “Vậy cậu cũng phải biết tiết chế một chút!! Những người năm trên như các cậu chậc chậc chậc chỉ biết hưởng thụ mà không nghĩ gì thêm nữa. Có biết là người kia khó chịu lắm không hả? Đứng, nằm, ngồi đều không được! So nữ nhân càng phiền toái hơn!! Những người đưa bạn trai đến đây khám bệnh đúng là đều thuộc dạng không đáng tin cậy!” Nói xong chính mình cầm máy tính kê đơn thuốc. (đáng =]]]])
Ngô Thế Huân: “…”
Bác sĩ mặc dù lời nói có hơi trực tiếp, nhưng trong lòng cũng thầm đánh giá Ngô Thế Huân không hẳn là kẻ vô tâm, lúc Lộc Hàm kéo quần lên, Ngô Thế Huân đi tới đỡ lấy cậu, một tay ôm lấy Lộc Hàm đứng ở trên mặt đất, tay còn lại giúp Lộc Hàm kéo quần lên.
Ngô Thế Huân cầm theo thuốc đưa Lộc Hàm trở về, dựa theo lời dặn của bác sĩ mà nói rõ ràng cách dùng thuốc cho Lộc Hàm nghe.
Thuốc màu trắng uống ba lần, mỗi lần một viên, thuốc màu xanh không uống mà dùng hòa tan theo tỉ lệ cho vào bồn tắm, mỗi ngày ngâm trong mười lăm phút.
Lộc Hàm buổi tối ở trong bồn tắm ngâm thuốc đột nhiên nhìn thấy Ngô Thế Huân cũng kéo ghế ngồi xuống bên ngoài bồn tắm ngay sát bên mình, Lộc Hàm giương mắt nhìn Ngô Thế Huân: “Anh ngồi cạnh tôi làm gì?”
Ngô Thế Huân chột dạ lại tự trách, sờ lên tay Lộc Hàm, “Anh… Anh sợ một mình em ngồi sẽ buồn.” (=]]]]]]]]])
Lộc Hàm: “Đi ra ngay.”
Ngô Thế Huân vội hỏi: “Anh đêm qua là không có khống chế được, lần sau nhất định không như vậy!”
“Đi ra!”
“Thật sự, tha thứ cho anh đi!”
“Biến!”
Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân hai người cứ như vậy một người ngồi trong một người ngồi ngoài, anh một lời tôi một câu, Lộc Hàm sắc mặt tốt, Ngô Thế Huân lại ra sức liếm láp dỗ dành.
Một tuần sau Lộc Hàm khi đã hoàn toàn bình phục, Ngô Thế Huân mới dám hỏi: “Anh ngày đó đã làm em rất đau phải không?!”
Lộc Hàm: “Ừ!”
Ngô Thế Huân: “Xin lỗi, em muốn phạt anh thế nào cũng được.”
Lộc Hàm: “Ah, bắt đầu từ hôm nay, anh ra sô pha ngủ luôn đi nhé.”