Ý nghĩ này làm Độ Khánh Tú trong đầu lung lay mất vài giây.
Kim Chung Nhân vẫn nhìn Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú ngây người suốt hai phút, Kim Chung Nhân nhịn không được, nói: “Em có đồng ý không?”
Độ Khánh Tú cảm thấy Kim Chung Nhân làm việc có hơi thẳng thán quá rồi, nhưng tinh tế ngẫm lại, cách làm của hắn cũng là đúng á! Muốn theo đuổi một người chỉ có thể trực tiếp nói ra mà thôi!
Độ Khánh Tú trong nội tâm nhộn nhạo, vò đầu bứt tai, trên mặt biểu cảm cũng biến đổi thất thường, cuối cùng cậu nói: “Anh cho tôi thời gian, tôi sẽ suy nghĩ.”
Kim Chung Nhân khiêu mi, hắn cảm thấy có hi vọng, ít nhất Độ Khánh Tú không có giống lần trước trưc tiếp cự tuyệt, lần này cậu nói sẽ suy nghĩ tức là tâm lý có dao động,mà tâm lý dao thì tỷ lệ thành công càng gia tăng lên!
Kim Chung Nhân gật đầu: “Được, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì nói cho tôi biết!”
Độ Khánh Tú sau khi từ chỗ Kim Chung Nhân về thì gọi điện thoại cho Lộc Hàm.
Độ Khánh Tú ngồi kể lễ một hồi vẫn chưa nghe người kia nói gì thì gọi một vài tiếng: “Này? Cậu còn đó không?”
Lộc Hàm một lát sau mới đáp: “Tớ đang bận sáng tác, có chuyện gì thì đến chỗ của tớ rồi nói.”
Kim Chung Nhân buổi nay có hội nghị nên mang theo A Xán đi dự tiệc, Độ Khánh Tú vì thế cũng không cần đến nấu cơm. Vì thế Độ Khánh Tú quyết định mua một chút thực phẩm rồi đến nhà Lộc Hàm cùng nấu ăn.
Lộc Hàm là thức đêm ba ngày rồi, Độ Khánh Tú lúc gọi điện là lúc vừa vặn đánh thức luôn cái đầu tỉnh tỉnh mê mê của Lộc Hàm, Lộc Hàm đi tắm cho tỉnh tắm xong thì mở cửa chờ Độ Khánh Tú tới.
Độ Khánh Tú mua một đống thực phẩm đến, Lộc Hàm cúi đầu nhìn thoáng qua, thở hắt ra, “Vừa muốn rủ cậu đi ăn không ngờ cậu mua đồ đến.”
Độ Khánh Tú cùng Lộc Hàm vào nhà bếp nấu cơm.
Lộc Hàm mấy ngày nay gắn chặt cái máy tính gõ chữ đến thổ huyết, mắt nhắm mắt mở nhìn Độ Khánh Tú mắt cũng đen không kém mình nhíu mày nói: “Cậu hình như gặp chuyện gì đó?”
Quay đầu lại nhìn Lộc Hàm, Độ Khánh Tú có chút uể oải đúng là có chuyện đó, chuyện của Kim Chung Nhân với A Xán đó.
Độ Khánh Tú ánh mắt rủ xuống, nhìn sàn nhà vài giây, mới quay người lau lau tay, đối với Lộc Hàm cất giọng: “Tớ cần hỏi ý kiến cậu chuyện này.”
Lộc Hàm và Độ Khánh Tú đi ra phòng khách ngồi vào ghế sa lon
Lộc Hàm thản nhiên nói: “Cậu nói đi.”
Độ Khánh Tú hít sâu một hơi: “Gần đây nhà tớ có chuyện.” Độ Khánh Tú đem chuyện của A Xán từ đầu tới đuôi nói ra, nhưng bởi vì tâm tình rồi loạn, cho nên lời nói đặc biệt lộn xộn, cũng may Lộc Hàm nghe qua đều hiểu hết.
Độ Khánh Tú vừa nói xong, Lộc Hàm, trực tiếp hỏi: “Cậu là muốn hỏi ý kiến tớ? Hay là muốn tâm sự cho tớ nghe?”
Độ Khánh Tú: “Tớ là muốn tâm sự trước, hỏi ý kiến sau!”
Lộc Hàm ánh mắt rủ xuống, rất nhanh lại nâng lên, chân thành nói: “Cậu so người nam nhân kia là đã biết được tận tình sự việc, hiện tại hắn đang theo đuổi cậu, nếu như tớ là cậu, tớ sẽ cùng người nam nhân kia nói rõ ra hết. Hơn nữa còn cùng hắn thương thảo về vấn đề đứa nhỏ.”
Độ Khánh Tú sững sờ: “Tại sao?”
Lộc Hàm: “Thứ nhất, hiện tại cậu là người nắm rõ hết sự việc nhưng lại không nói rõ cho người kia, đến một ngày hắn biết được sự thật sẽ có suy nghĩ không tốt về cậu. Cảm thấy cậu là một kẻ dối trá không đáng tin tưởng Thứ hai, như cậu đã nói, đứa bé ở nhà kia được chăm sóc rất tốt, dù nó là con nuôi, nhưng chiếu theo góc độ pháp luật, thủ tục nhận nuôi là hoàn toàn hợp pháp, cậu lại không hề có quan hệ huyết thống với nó cậu không thể ra được điều kiện này điều kiện nọ thứ ba, hắn là thương nhân, nếu cậu muốn đấu với hắn, chắc chắn cậu sẽ thua.”
Lộc Hàm nói đến đây, lời nói dừng lại một chút, nhìn thẳng Độ Khánh Tú, Độ Khánh Tú giật mình sờ sờ mặt, nói: “Sao…sao nhìn tớ?”
Lộc Hàm đột nhiên cười nhạt nói: “Tuy là nói có vẻ bất lợi với cậu, nhưng mà hắn đang theo đuổi cậu đó, đứa nhỏ kia lại thích cậu như vậy, chi bằng cậu cứ đồng ý sống chung với hắn.”
Độ Khánh Tú trừng mắt: “Hả?”
Lộc Hàm cười, con mắt đều có điểm híp lại, Độ Khánh Tú lại sờ sờ mặt, bộ dạng đặc biệt ngốc nghếch, Lộc Hàm lại nói: “Đứa bé thích cậu như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nếu như sau này hắn cưới một người khác, liệu người đó có yêu thương lo lắng cho nó như cậu hay không? Tiến bạc là một thứ rất đáng sợ, nhà hắn lại có tiền biết đâu chừng người kia còn có thể làm hại đủa nhỏ chỉ vì tiền nữa. Tốt nhất cậu vẫn cứ là nên cùng hắn đi!” Lộc Hàm cuối cùng còn nói một câu dứt khoát như vậy.
Độ Khánh Tú nghe rất kĩ lời của Lộc Hàm, trong đầu cậu bắt đầu suy nghĩ từng câu từng câu.
Độ Khánh Tú thở dài, cúi đầu: “Tớ sẽ đi tìm hắn nói chuyện.”
Lộc Hàm đột nhiên nói: “Cậu thông suốt rồi sao?”
“Ừ.” Nói rồi đứng dậy đi ra cửa.
Lộc Hàm nhìn theo đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Con người cậu ấy sống thật đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản mà cái quan trọng nhất lại là người tốt bụng đến quá mức.
Độ Khánh Tú sau khi nghĩ thông suốt tâm lý thoải mái nhiều hơn, chỉ là hiện tại trong đầu lại xoắn xuýt một vấn đề, hình như mình có chút thích Kim Chung Nhân?! (=]]])
Độ Khánh Tú lúc nãy đã làm xong đồ ăn cho Lộc Hàm, còn làm mấy món để được lâu cho vào trong tủ lạnh. Bây giờ cậu về nha nghỉ ngơi một chốc, buổi chiều lúc bốn giờ thì bắt đầu đi khách sạn, chuẩn bị một bên nấu cơm một bên đợi Kim Chung Nhân, hôm nay cậu phải cùng Kim Chung Nhân nói chuyện rõ ràng, bất kể như thế nào, cậu đều phải nói ra hết, bằng không về sau có thể sẽ phát sinh nhiều chuyện không tốt.
Độ Khánh Tú vừa vào cửa, đã thấy Kim Chung Nhân đang ngồi ở trên ghế sa lon cúi đầu xem tài liệu, nghe tiếng Độ Khánh Tú đẩy cửa vào đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đến rồi à?!”
“Ừm.”
Độ Khánh Tú đi đến ghế sô pha, vừa muốn mở miệng hỏi mình ngồi có được không, Kim Chung Nhân Đạo đã nói: “Ngồi đi.”
Độ Khánh Tú ngồi bên cạnh Kim Chung Nhân, nhìn Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân buông tài liệu trong tay ra hỏi: “Nghĩ kỹ rồi sao?”
Độ Khánh Tú cổ họng giật giật, nói: “Tôi… Tôi thật ra là muốn cùng anh nói một chuyện khác.”
Kim Chung Nhân: “Chuyện gì?”
Độ Khánh Tú đột nhiên nhớ tới: “A Xán đâu rồi?”
Kim Chung Nhân: “Nó đến nhà bạn chơi rồi (nhà Ben Ben =]]]]), em có chuyện gì? Cứ nói đi.”
Độ Khánh Tú nghe đến A Xán không có nhà, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, chuyện cậu muốn nói đều là chuyện của người lớn, A Xán tốt nhất là không nên phải biết.
Độ Khánh Tú nói: “Tôi muốn nói chuyện về A Xán, ” Độ Khánh Tú nhìn Kim Chung Nhân, Kim Chung Nhân biểu hiện rất bình tĩnh, ánh mắt của hắn đều không có bất kỳ gợn sóng nào, Độ Khánh Tú nói tiếp “Trước kia anh đã từng nói, A Xán là do anh nhận nuôi, nhưng mà nếu tôi nói nó…là con tôi thì sao? ” (con ông hồi nào nào ông tướng, khoái thằng nhỏ quá rồi nhận bừa =.=)
Độ Khánh Tú nói xong, Kim Chung Nhân lại không có phản ứng gì.
Độ Khánh Tú sững sờ nói: “Anh…”
Kim Chung Nhân gật gật đầu: “Tôi biết rõ, buổi sáng hôm trại trẻ đã gọi điện thoại tới, nói hôm qua lúc nửa đêm có một người tên Độ Khánh Tú, đứng trước cổng trại trẻ mà gào khóc đòi con, còn có xem qua tư liệu nhận nuôi nữa.”
Độ Khánh Tú: “…”
Kim Chung Nhân trên mặt không có nửa điểm cảm xúc, “Nếu như nó thật là con em thì sao? Liên quan gì đến tôi? Liên quan gì đến chuyện của em và tôi?” (bá đạo =]])
Độ Khánh Tú: “Tôi…”
Kim Chung Nhân: “Mặc kệ nó có là con em hay không, tôi nhắc trước cho em nhớ một câu, vấn đề gì tôi cũng có thể nhượng bộ em, nhưng chuyện của A Xán tôi và cả Kim gia tuyệt đối sẽ không nhượng bộ nửa phần!! Đương nhiên, nếu như chúng ta về sau may mắn kết hôn, mọi chuyện sẽ là khác.”