Ngô Thế Huân hiện tại đang ở trung tâm thành phố, rất phồn hoa, thuê một căn cư xá có hai phòng ngủ một phòng khách, đồ dùng trong nhà, đồ điện tử đầy đủ hết, chỉ cần giao tiền hôm sau liền đem hành lý vào ở.
Ngô Thế Huân mấy ngày nay bận đến cơm cũng không kịp ăn, toàn bộ trong phòng lộn xộn rối tinh rối mù.
Bởi vì Lộc Hàm đã nói trước là sẽ đến đây nên Ngô Thế Huân đêm qua sau khi trở về đã có dọn dẹp qua, đem những thứ rác rưởi quăng vào một cái thùng to…, quần áo bẩn đều ném vào máy giặt, thức ăn thừa cũng được gom vào tủ lạnh,… (dọn thế đấy =.=)
Ben Ben cùng Lộc Hàm lúc đi vào, “hai mẹ con” đồng thời nhìn quanh cúi đầu rồi ngẩng đầu liếc nhau một cái.
Ben Ben còn chớp chớp mắt, đối với Ngô Thế Huân nói: “Ba ba thực lười.”
“Không có thời gian!” Ngô Thế Huân đáp.
Ben Ben thật lâu đều không có nhìn thấy Ngô Thế Huân, dù gì cũng xa ba ba hai tháng nhóc còn bèn không khỏi mang lên một chút chân chó nịnh nọt, con mắt ngói sáng ngói sáng: “Không có sao! Có con ở đây! Con cùng đai Cam Cam đều có thời gian hết!”
Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm liếc nhau, lại đồng thời mở quay mặt mỗi người nhìn phía một bên.
Ben Ben một mực nhớ kỹ Ngô Thế Huân là vì công tác mới đến thành phố này, cho nên mới đầu tiên là nhao nhao muốn đi cùng Ngô Thế Huân tới chỗ làm việc nhìn xem, xem là cái gì chiếm hết thời gian của ba ba, khiến cho Ben Ben không thể nhìn thấy ba ba lâu như vậy.
Ngô Thế Huân cũng không có từ chối con, nam nhân đối với công việc của mình trời sinh liền mang theo một loại thỏa mãn cùng tự hào, vì vậy đồng ý mang theo Ben Ben cùng Lộc Hàm đi xem nhà hàng.
Bảng hiệu trước kia đã bị Cố Y Thiên gỡ xuống, tất cả bàn, bát trước kia cũng đều bị Ngô Thế Huân ném đi hết, toàn bộ mọi thứ xếp đặt theo thiết kế bản thảo đã đề ra, mặt tường cùng sàn nhà cũng được ốp gạch mới. Nhà hàng bởi vì chỉnh đốn và cải cách mà xin nghỉ việc mấy người, Ngô Thế Huân cũng không có nói gì thêm, còn lại mấy người rất cần cù chăm chỉ làm việc, mỗi ngày đi theo Cố Y Thiên làm việc được giao, phòng bếp tạm thời đem lên lầu, trong nhà hàng mọi người tự nấu tự ăn, công nhân, thợ xây, đầu bếp, phục vụ cùng một chỗ ăn, mọi người ở chung đều vui vẻ.
Ngô Thế Huân mang theo Lộc Hàm và Ben Ben đi qua vừa lúc là giữa trưa, cửa đóng lại, tất cả mọi người tụ tập tại lầu hai ăn cơm. Cố Y Thiên đang kể lại chuyện Cố Gia năm đó ở Giang Nam làm giàu ra sao cho mọi người nghe, đang nói đến khí thế ngất trời, điện thoại vang lên.
Cố Y Thiên xem, là Ngô Thế Huân, tranh thủ thời gian nghe chạy xuống lầu.
Ngô Thế Huân mặt lạnh đứng ở dưới lầu, bên cạnh là Lộc Hàm đội mũ lưỡi trai ôm Ben Ben đứng ở một bên, Cố Y Thiên ngẩn người, chạy tới, chợt nghe Ngô Thế Huân nói: “Sao không mở cửa?!”
Trước kia vừa mua một loạt bàn mới, mọi người vừa tập trung ăn cơm có 10p một cái liền bị kẻ trộm lấy mất, vốn cũng chỉ là một cái bàn nhưng tốt xấu gì cũng không thể trộm như vậy, sau này mọi người liền chú ý đóng cửa trước khi ăn cơm.
Cố Y Thiên nhất thời cảm thấy không đúng, vội vàng nói xin lỗi cam đoan lần sau nhất định chú ý hơn, đảo mắt nhìn nhìn Ben Ben, câu môi cười nói: “Ngô Tổng, đây là con trai anh hả?! Thật đẹp trai nha!!” Đưa tay lắc lắc Ben Ben.
Ben Ben với người lạ cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhìn Cố Y Thiên rồi hô một tiếng: “Chào chú!”
“Ai!” Cố Y Thiên trước kia mỗi lúc trời tối đều thấy Ngô Thế Huân đúng giờ đúng địa điểm có gọi điện thoại gọi tới, thì đoán được Ngô Thế Huân đã có vợ rồi, chỉ là không nghĩ tới con trai đã lớn như vậy rồi, hơn nữa còn là một đứa bé vừa đẹp trai vừa lễ phép đáng yêu.
Chớp mắt, lại thấy được người đội mũ lưỡi trai đang ôm Ben Ben, Cố Thiên Tâm chắc chắn đây chính là vợ của Ngô Thế Huân rồi…
Lộc Hàm vừa nhấc mắt, mũ lưỡi trai lộ ra nửa bên mặt, ánh mắt cùng Cố Y Thiên đối nhau.
Cố Y Thiên một ngụm nước miếng thiếu chút nữa sặc chết, cái cằm đều muốn rớt ra, động kinh trong hô một câu: “Phu…phu nhân!”
Lộc Hàm ánh mắt theo mũ lưỡi trai phía dưới phóng đi ra, nhàn nhạt nhẹ gật đầu, xem như chào lại.
Trên lầu có mấy người nữa chạy xuống, mắt thấy có thêm hai người một lớn một nhỏ rất lạ nhất thời không biết như thế nào, Ngô Thế Huân khiêu mi chỉ chớp mắt, bọn họ cổ co rụt lại, ngay ngắn hướng hô một tiếng: “Phu nhân!”
Ben Ben ôm cổ Lộc Hàm, nói: “Nghĩa là sao vậy ba? Bà nội đâu có ở đây.”
Lộc Hàm ôm Ben Ben quay người bước ra cửa, nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, lát nữa ba ba sẽ ra sau.”
Ben Ben: “Dạ!”
Cố Y Thiên: “…”
Lộc Hàm ôm Ben Ben đi ra ngoài trước, đằng sau Cố Y Thiên tiến đến bên cạnh Ngô Thế Huân, “Tôi vừa mới… nói gì sai sao?”
Ngô Thế Huân mặt không biểu tình gật đầu.
Cố Y Thiên: “…”
Ben Ben buổi tối cơm nước xong xuôi, đem mở valy mà Lộc Hàm đã mang theo ra, đem đồ vật bên trong lấy ra ngoài, phần lớn đều là đồ ăn.
Ngô Thế Huân ngồi xổm ở một bên cầm lên xem xét, rất nhiều đồ ăn được đóng gói ép chân không, cũng có vô số thực phẩm dinh dưỡng.
Ben Ben đưa tất cả lại trước mặt Ngô Thế Huân, nói: “Ba ba ăn đi.”
Ngô Thế Huân: “Ai bảo con mang tới vậy?”
Ben Ben suy nghĩ một chút nói: “Bà nội đó! Bà nội nói ba ba công tác rất vất vả, ăn uống không được ngon miệng, nên bà nội mới gọi điện thoại cho đại Cam Cam dặn đại Cam Cam mang đồ ăn cho ba ba!”
Ngô Thế Huân: “…”
Ben Ben đi đường cả một ngày nên rất mệt mỏi, tắm rửa xong về sau liền đi ngủ, Ngô Thế Huân đem điều hòa tăng nhiệt độ ấm một chút cho Ben Ben khỏi bị lạnh, sau đó mới ra ngoài.
Lộc Hàm đang ở trong nhà vệ sinh đánh răng, Ngô Thế Huân đừng ở cửa ra vào tựa như một bức tường cao, nhìn Lộc Hàm.
Lộc Hàm súc miệng nhổ bọt kem đánh ra trong miệng ra, quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân nói: “Bà nội của Ben Ben gọi điện cho em sao?”
Lộc Hàm tiếp tục súc miệng, Ừ một tiếng.
Ngô Thế Huân bất động, “Bà ấy đã nói cái gì rồi?!”
Lộc Hàm đánh răng xong, cầm khăn lau, nói: “Bà hỏi Ben Ben đến trường có ngoan không, lại làm phiền tôi chăm sóc Ben Ben cho tốt, cuối cùng là nhờ tôi đi siêu thị mua thực phẩm dinh dưỡng mang đến cho anh.”
Ngô Thế Huân: “Có nói gì khác không?”
Lộc Hàm lắc đầu: “Không có.”
Phòng tắm này phi thường nhỏ hẹp, bồn rửa mặt và bồn tắm lớn gần như sát với nhau, đèn mở bên trong tỏa ra một thứ ánh sáng có chút mờ, Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm, con mắt màu đen gợn sóng, từ cửa bắt đầu tiến vào, cầm lấy tay Lộc Hàm rồi đem người ấn lên vách tường, ôm lấy vai Lộc Hàm, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn này cùng với nụ hôn buổi sáng mang hai hương vị bá đạo rất khác nhau, nụ hôn buổi nhẹ nhàng mà đặt xuống chất chứa nhớ thương, nụ hôn này lại mang theo một sự nhẫn nại không thể khống chế nổi mà bộc phát ra, chiếm hữu còn có khát khao.
Nụ hôn này không vấp phải bất cứ phản kháng cùng cự tuyệt nào, Ngô Thế Huân cắn lấy cánh môi Lộc Hàm, đầu lưỡi cạy mở hàm răng mà tiến vào, hô hấp cả hai dường như tắc nghẽn, Ngô Thế Huân một tay ôm vai Lộc Hàm, một tay siết chặt eo, trán kề trán, môi kề môi.
Lộc Hàm gấp gáp thở ra, hai người hô hấp quấn lấy nhau, Ngô Thế Huân hỏi: “Em không cự tuyệt tuyệt là đã tiếp nhận anh đúng không?!”
Không khí đều dừng lại, trong phòng tắm nhỏ có gió từ cửa thông thổi vào nhưng thực sự không thể xua tán hết nhiệt độ nóng bỏng trong phòng tắm. Lưng Lộc Hàm dán chặt lấy tường gạch men lạnh buốt, quần áo cọ trên tường đầy hơi nước trở nên ướt, cậu nhìn lại Ngô Thế Huân, muốn mở miệng nhưng thanh âm tựa hồ cũng là nghẹn lại, ngăn ở trong cổ họng không cách nào thoát ra, trong lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi, trái tim đầy cảm giác khẩn trương.
Ngô Thế Huân bây giờ phi thường hiểu rõ cảm giác trong lòng mình đối với Lộc Hàm, là thích cậu, yêu cậu cũng không nỡ lòng làm cậu đau. Lộc Hàm đời này đã gặp biết bao chuyện thương tâm, cậu làm sao còn tâm trí mà chọn lựa sẽ cùng đi với ai suốt một đời?! Cho nên lúc này đây, Ngô Thế Huân sẽ không để cho cậu lựa chọn, hắn nhất định sẽ là người đi cùng cậu suốt đời.
Ngô Thế Huân muốn cho cậu tất cả, chỉ cần chấp nhận, bất kể việc gì hắn cũng sẽ làm.
Hắn sẽ không hỏi Lộc Hàm, em có yêu anh không? Em nguyện ý cùng anh sống với nhau không? Chúng ta có thể cùng nuôi Ben Ben không? Về sau nhà của anh cũng là nhà của em có được không?
Không! Hắn sẽ không để cho Lộc Hàm khó xử!
Nếu như lựa chọn đối với Lộc Hàm mà nói là một quyết định khó khăn, là một quá trình dày vò suy nghĩ khó khăn, hắn không cần cậu nói ra ngoài miệng, chỉ cần trong lòng cậu quyết định hắn đều chấp nhận.
Bây giờ chỉ cần Lộc Hàm gật đầu, Ngô Thế Huân nguyện ý cho cậu toàn bộ, cho cậu những thứ hắn đang có, cho cậu toàn bộ thế giới.
Lộc Hàm lưng dán vào vách tường đứng yên, có thể nghe thấy bên tai mình truyền đến tiếng tim đập, cũng có thể nghe được tiếng tim đập của Ngô Thế Huân. Hắn rốt cục cũng phải thừa nhận chính mình tựa hồ đang đứng ở ngã ba đường, cậu cảm giác mình không rõ lắm, giống đã nghĩ rất kĩ là như vậy nhưng không dám bắt đầu. Lòng rối bời, nhộn nhạo như muốn nhảy hết ra ngoài.
Rất lâu sau.
Lộc Hàm rốt cục đưa tay vòng quanh cổ Ngô Thế Huân, trong hai tròng mắt cậu không có lấy gợn.
“Làm sao anh biết em sẽ không cự tuyệt?”
Ngô Thế Huân hai con ngươi co rụt lại, toàn thân khí tràng đều mở ra, nhìn Ngô Thế Huân vừa muốn mở miệng nói, Lộc Hàm đã kéo lấy cổ Ngô Thế Huân, hung hăng cắn lên môi.
Lực kéo của Lộc Hàm rất lớn, Ngô Thế Huân đứng gần bồn rửa mặt mất đà đổ xuống người Lộc Hàm đang dựa vào tường, đồ dùng trên bồn rửa cũng vì thế mà rơi xuống đất.
Lộc Hàm vẫn hung hăng cắn lấy Ngô Thế Huân, quả thực có thể nói là đem người phía trước nhai nuốt vào bụng.
Ngô Thế Huân tự nhiên không hiểu Lộc Hàm là có ý gì, hai con ngươi ngạc nhiên, đẩy Lộc Hàm ra muốn hỏi..
Lộc Hàm ôm cổ Ngô Thế Huân, đem người nhích lại gần mình, hé mắt nói: “Anh có hiểu không?”
Ngô Thế Huân bắt đầu từ giật mình đến ngạc nhiên lại đến bây giờ là vui vẻ. Lộc Hàm sao có thể lại để cho người không yêu không thích chạm vào được chứ? Hắn nhìn Lộc Hàm gương mặt đỏ bừng, hơi thở hổn hển, đau lòng lại tâm động, hắn xoa xoa mặt Lộc Hàm, nói: “Đương nhiên!”
Anh sẽ một mực yêu em thích em, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, anh sẽ đem những điều tốt nhất cho em cùng Ben Ben, để em hạnh phúc, vĩnh viễn sẽ không cần phải nhớ lại quá khứ đau khổ kia nữa!(sao tui xúc động quá TT^TT)
Ben Ben buổi sáng lúc thức dậy phát hiện miệng của Ngô Thế Huân có chút lạ, hiếu kỳ hỏi: “Ba ba đêm qua ăn vụng cái gì đó đúng không? Miệng bị trầy kìa!?”
Ngô Thế Huân ho một tiếng, hướng Lộc Hàm nhìn thoáng qua, nói: “Con mau ăn cơm đi.”
Ben Ben chu môi: “Khẳng định là ăn vụng không cho con ăn! Hừ!”
Lộc Hàm gật đầu phụ họa, biểu lộ bình tĩnh: “Con nói đúng đấy!”(=]]]]]]])
Ngô Thế Huân nghe nói Ngô phu nhân đã gọi điện cho Lộc Hàm, trong nội tâm có chút không yên lòng, mới sáng sớm Ngô phu nhân đã gọi điện thoại qua.
Ngô phu nhân hỏi thăm Ngô Thế Huân xong… Một tiếng, nói tiếp: “Ben Ben cùng Tiểu Lộc đã tới rồi sao?”
Ngô Thế Huân: “… Mẹ gọi cái gì? Tiểu Lộc?!”
Ngô phu nói: “Mẹ biết rõ là con sẽ phản ứng như vậy mà, con nhất định sẽ hỏi tại sao mẹ lại đi liên hệ với Tiểu Lộc đúng không? Ai ôi!!!, con không theo đuổi nổi người ta mẹ đương nhiên phải giúp, cha con đem nhà hàng của bà ngoại ra cho con quản, hiện tại làm hai đứa xa nhau, con lại vốn chính là cái thứ đầu gỗ, huống hồ trên cái thế giới này người như Tiểu Lộc liệu còn mấy người? Hiện tại mẹ không giúp con, vạn nhất con dâu mẹ theo người khác thì làm sao bây giờ?!”
Ngô Thế Huân: “Mẹ…”
Ngô phu nhân tiếp tục: “Mẹ nói rõ cho mà biết này, Tiểu Lộc đứa nhỏ này người xác thực rất tốt, chỉ là tính cách hơi hướng nội một chút thôi! Con không biết từ đó mà tấn công sao! Ba của con phản đối thì mặc kệ ông ấy, không phải còn có mẹ sao? Con nhất định phải mang được người về cho mẹ! Con nghe có hiểu ý mẹ hay chưa!?”
“Mẹ, đã theo đuổi được rồi!”
Ngô phu nhân: “…”
Lộc Hàm mang Ben Ben tới chính là vì muốn gặp Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân hiện tại loay hoay bận rộn thật sự không thể rảnh rỗi.
Lộc Hàm cảm thấy chờ đợi cũng thật nhàm chán liền mượn xe Ngô Thế Huân chở Ben Ben đi chơi quanh thành phố M, lúc trước cậu có sống ở đây vài năm, đối với thành phố này coi như cũng quen thuộc, biết rõ ở đâu có chỗ con trai thích.
Lộc Hàm trở về thành phố M, đương nhiên sẽ cùng người quen liên hệ, giữa trưa ăn cơm về sau Lộc Hàm liền mang theo Ben Ben đến một khách sạn.
Quản lý đại sảnh nhìn Lộc Hàm ôm Ben Ben tiến vào con mắt như muốn rớt ra, nhanh như chớp đã chạy tới, nói: ”Cậu Lộc? Cậu trở về rồi?!”
Lộc Hàm gật đầu, nói: “Ừ, Bưu ca đâu rồi?”
“Bưu ca… À! À! Tôi điện thoại cho anh tìm người!” Nói xong vội vàng quay người chạy đi gọi điện thoại, quay người lúc trở lại Lộc Hàm đang ôm Ben Ben ngồi ở ghế salon, bên cạnh vừa vặn xếp một cái Piano, một cô gái thanh tú mặc váy trắng đang ngồi chơi đàn.
Ben Ben hiếu kỳ ghé vào chỗ tựa lưng của ghế sô pha rướn cổ lên xem cô xinh đẹp.
Quản lý đại sảnh chạy về, khó giấu kích động, xoay người nhìn Ben Ben đang ngồi ở trên ghế sa lon: “Tôi đã đi gọi Bưu ca rồi, Bưu ca lập tức tới ngay! Cậu vào phòng nghỉ chờ một lát nhé.”
Ben Ben một mực bám lấy chỗ này xem cô xinh đẹp chơi đàn, Lộc Hàm nhìn nhìn Ben Ben rồi nói: “Không cần đâu, tôi chờ ở đây cũng được.”
Quản lý đại sảnh: “Được, để tôi đi lấy nước.”
Quản lý đại sảnh nhất thời kích động, cũng không có chú ý tới Ben Ben, đến khi bưng ra một bình hồng trà mới nhìn nhìn đứa bé ngồi ở trong lòng Lộc Hàm, nghi ngờ nói: “Cậu Lộc, đứa bé này là?!”
Ben Ben nghe được có người nhắc tới mình ngẩng mặt lên con mắt nhìn nhìn quản lý đại sảnh, Lộc Hàm trả lời: “Con trai tôi.”
Quản lý đại sảnh: “…”
Bưu ca đẳng vóc dáng đầy dặn sang trọng, mang theo kính râm cất bước đi vào.
Lộc Hàm cùng Bưu ca bắt tay, giới thiệu Ben Ben là con của mình, Ben Ben còn lễ phép chào bác.
Bưu ca nhìn Lộc Hàm rồi nhìn lại Ben Ben, gật gật đầu, trầm ổn nói: “Gặp lại được con như thế này! Coi như là cậu tốt phúc đó! Bưu ca chúc mừng cậu!”
Lộc Hàm gật đầu, “Cảm ơn Bưu ca.”
Cố nhân gặp lại, tự nhiên hàn huyên vài câu, cuối cùng nói xong nói xong Bưu ca đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn nhìn chung quanh, hạ giọng đối với Lộc Hàm nói: “Anh gần đây nghe bên trong truyền ra tin tức, nói là người kia, ra rồi.”
“Ra rồi?” Lộc Hàm nhíu mày.
Bưu ca gật đầu, “Nghe nói là ở bên trong biểu hiện tốt nên được giảm hình phạt, hơn nữa không biết có phải hay không hối lộ bác sĩ, cuối cùng lại được ra rồi. Anh vốn muốn cho người ở bên trong theo dõi một chút, kết quả không thể ngăn lại được, hắn lần này liều mạng đều muốn được thả ra!”