Buổi tối hôm đó, trong thư phòng Đoạn Vân.
- Thiếu gia, Nạp Lan sắp bị diệt quốc rồi!
Ước Hàn báo cáo với Đoạn Vân về vài tình huống trên đại lục.
- Cái gì? Không nhanh như vậy chứ? Ngươi tường thuật lại cụ thể xem nào?
Đoạn Vân hơi nghi hoặc, Tra Lí đã không còn có thuốc men của mình phụ trợ, hắn lấy cái gì để tiêu diệt Nạp Lan nhanh như thế. Cả dân của Nạp Lan đều đứng lên kháng chiến, gọi là bảo vệ quốc gia, nếu xét về tính chất cuộc chiến tranh, Nạp Lan hẳn sẽ không dễ dàng tiêu diệt như vậy.
- Thiếu gia, theo chúng ta biết, dược hoàn của Tra Lí không hề bị gián đoạn, cũng không biết hắn làm sao biết được chúng ta và Khắc Mễ Kì đại nhân, à phải nói là Khả Ni Khắc Gia tộc có quan hệ kinh doanh buôn bán, Tra Lí sau đó xuống tay với Khắc Mễ Kì đại nhân. Hắn dùng danh nghĩa Hoàng đế yêu cầu Khắc Mễ Kì đại nhân phải hiến một nửa thuốc trị thương cấp cho Đế quốc, lúc đầu Khắc Mễ Kì đại nhân không đồng ý, bất quá sau này Tra Lí lại dùng tiền để ép mua bằng được. Hắn dùng mưu kế thâm độc buộc Khắc Mễ Kì đại nhân phải đem một phần tư dược hoàn bán cho hắn, hơn nữa hắn còn ra lệnh cho người của mình ra bao vây những điểm bán thuốc! Công nhiên cướp bóc, ấu đả với đám bán thuốc. Lúc đầu Khắc Mễ Kì đại nhân cũng không phát giác chuyện đó, sau đó mới phát hiện được.
Ước Hàn giải thích.
- Nạp Lan thế nào rồi?
Đoạn Vân muốn biết mình có cơ hội thừa cơ sáp nhập Nạp Lan vào lãnh địa của mình không. Hôm nay dân số của Đoạn Vân thật sự quá ít, nếu có thể thống trị Nạp Lan mấy ngàn vạn người thì thế lực của Đoạn Vân sẽ được tăng cường như tên lửa!
- Đại bộ phận quốc thổ đều bị vây hãm, hơn nữa Quốc Vương cũng bị giết rồi!
- Cái gì? Chuyện xảy ra khi nào? Tiểu Nguyệt biết chưa?
Đoạn Vân hơi giật mình, một Quốc Vương của quốc gia mà bị tiêu diệt thì quốc gia đó coi như xong đời?
- Tiểu Nguyệt, ờ, Nạp Lan Như Nguyệt Công chúa đã biết chuyện rồi! Chuyện xảy ra năm ngày trước. Nói thật chứ, Quốc Vương của Nạp Lan thật sự là tiểu quỷ xui xẻo đáng thương, Thiên Long Đế Quốc Khố Lạp Kì tự mình tham chiến, hắn dùng uy áp của một Cửu cấp hậu kỳ dọa cho sĩ khí của binh lính Nạp Lan giảm tới mức thấp nhất.
- Từ từ! Cửu cấp hậu kỳ, ta nhớ thực lực của Khố Lạp Kì mới là Cửu cấp trung giai thôi mà!
Đoạn Vân nghi ngờ hỏi lại.
- Thiếu gia, ta đoán là do Tẩy Tủy Đan của Ngài đưa cho Khải Sắt Lâm và Khải Lợi đó. Ngài còn nhớ không, Tra Lí đã từng trước sau lấy được từ các nàng ba viên Tẩy Tủy Đan! - Ước Hàn giải thích.
- À, chẳng trách được! Tiếp tục nào!
- Quốc vương Nạp Lan cứ như vậy bị uy áp trực tiếp của Khố Lạp Kì dọa cho mà chết!
- Cái gì? Bị dọa chết? Vậy là tiêu rồi!
Đoạn Vân hơi giật mình, hắn tuyệt đối không ngờ ra một kết cục như vậy. Lại có một Quốc Vương trực tiếp bị dọa chết, đây thật sự là cổ kim đệ nhất nhân!
- Tiêu rồi!- Ước Hàn cũng đế theo gọn lỏn.
Đoạn Vân cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi lại hỏi:
- Vậy trong nước Nạp Lan còn có thế lực nào chống cự không?
- Có, Nạp Lan tướng quân Lạc Khắc Tư suất lĩnh nghĩa quân tiếp tục chống cự. Chẳng qua phỏng chừng không có tác dụng gì nhiều!
Đoạn Vân tròng mắt đảo lộn vài vòng, cười nói với Ước Hàn:
- Ước Hàn, ngươi nói xem cái vùng đất Nạp Lan thế nào?
Ước Hàn vừa nghe xong hơi giật mình:
- Thiếu gia, quốc thổ Nạp Lan này sản vật rất phong phú, thổ địa cũng rất phì nhiêu, hơn nữa quốc dân thiện chiến, là một địa phương tốt! Ngài nghĩ xuất binh chiếm lĩnh Nạp Lan hả? Việc này chẳng khác gì trực tiếp đối đầu với Thiên Long?
Đoạn Vân cười cười, quyết định dứt khoát:
- Chúng ta sớm muộn cũng phải chiếm lĩnh Nạp Lan thôi, nếu chúng ta muốn phát triển, cần phải khuếch trương, chiến lực của chúng ta mặc dù rất cường hãn, nhưng tử dân thì lại quá ít! Ngươi đi kêu Tiểu Nguyệt tới đây cho ta.
Chỉ chốc lát, Tiểu Nguyệt thần tình u buồn đã đi tới trước mặt Đoạn Vân. Thoáng nhìn mỹ nhân thần sắc đau thương, Đoạn Vân trong lòng không thoải mái chút nào. Nói thật, Đoạn Vân càng ngày càng thích vị tiểu nữ nô này. Trên giường, Đoạn Vân có thể cùng nàng tận tình vân vũ, lần trước, Đoạn Vân đã cùng Tiểu Nguyệt phát sinh mười mấy lần du long hí phượng. Hơn nữa mỗi lần đều hoa dạng bách xuất, tận hứng mà về!
- Tiểu Nguyệt, ngươi có thích thiếu gia không?
Nhìn đóa hoa biết nói cười động lòng người trước mặt, Đoạn Vân hỏi vẻ uy nghiêm.
- Tiểu Nguyệt thích chủ nhân!
Tiểu Nguyệt cúi người rất khéo léo trước mặt Đoạn Vân.
Nhìn Nạp Lan Như Nguyệt buồn như cha chết, à không, nàng đích thật là vừa mới mất cha mà. Thấy Như Nguyệt một bộ hình dáng tiều tụy như vậy, Đoạn Vân thở dài, nói:
- Sau này, ngươi cũng không cần làm nữ nô cho ta nữa!
- Tại sao? Chủ nhân không thích Tiểu Nguyệt nữa sao?
Tiểu Nguyệt hơi giật mình, nàng hôm nay đã toàn tâm toàn ý làm nữ nô của Đoạn Vân, Đoạn Vân đột nhiên nói không cho nàng làm nữ nô nữa, nàng lại cảm thấy một cảm giác vô cùng mất mát khó hiểu!
- Ta tính đuổi ngươi về Nạp Lan! - Đoạn Vân nói lạnh lùng.
- Tại sao? Hôm nay Nạp Lan đã cơ bản bị tiêu diệt quốc, ta là người vong quốc, trở về có thể làm được gì đây?
Thái độ Nạp Lan Như Nguyệt rất đau khổ bi thương.
Quay đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, Đoạn Vân nói uy nghiêm:
- Ta không muốn để cho Nạp Lan bị diệt quốc, Nạp Lan không thể bị diệt! Ta muốn cho ngươi lên làm Nữ vương Nạp Lan quốc!
Nạp Lan Như Nguyệt nghe Đoạn Vân nói vậy giật nảy người, nàng cũng biết chỉ cần Đoạn Vân nguyện ý, hắn cơ hồ có thể làm được bất kỳ sự tình gì. Dựa vào lực lượng vũ lực đại cường đại mà Đoạn Vân nắm giữ lúc này, không cần nói là bảo trụ một Nạp Lan nho nhỏ, mà muốn tiêu diệt Thiên Long Đế Quốc cũng dễ như trở bàn tay!
- Tại sao?
Nạp Lan Như Nguyệt không rõ Đoạn Vân tại sao lại làm như vậy.
Nhìn Nạp Lan Như Nguyệt, Đoạn Vân nói như đinh đóng cột:
- Nói thật nhé! Ta đánh giá rất cao lãnh thổ của Nạp Lan! Hơn nữa, ngươi hôm nay đã là nữ nhân của ta, ngươi hôm nay đã hoàn toàn làm một nữ nô hoàn hảo rồi, tính cao ngạo của ngươi trước kia cũng đã hết. Ngươi hẳn có thể trở thành một Nữ Vương hợp cách rồi! Ta muốn cho ngươi hiểu rằng, chỉ cần là người của Đoạn Vân, dù là một nữ nô, cũng cao quí hơn một Nữ Vương nhiều lắm!
- Chủ nhân!
Nước mắt Nạp Lan Như Nguyệt trào ra, nàng bị câu "tính cao ngạo trước kia" làm cho kích động rất mạnh! Hôm nay tên nam nhân mê hoặc này đã chiếm cứ cả tâm linh lẫn thể xác của nàng!
Đoạn Vân an ủi Nạp Lan Như Nguyệt, nói khẽ: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Sau này ngươi có thể gọi ta là Vân ca, hoặc là tướng công!
- Chủ nhân, Tiểu Nguyệt không dám, Tiểu Nguyệt vĩnh viễn là nữ nô của chủ nhân! Dù ta có trở thành Nữ Vương, ta cũng chỉ muốn làm một nữ nô bé bỏng của chủ nhân thôi!
Tiểu Nguyệt ôm chặt Đoạn Vân, nước mắt hạnh phúc trào ra. Nàng rốt cục được phép an nhiên hưởng thụ sự âu yếm của nam nhân mình yêu!
- A a! Tùy ngươi thôi! Đêm nay lưu lại bồi ta nhé?
Đoạn Vân hôn má Tiểu Nguyệt, nói rất ôn nhu.
- Ừm!
Tiểu Nguyệt ôm chặt Đoạn Vân, rất ngọt ngào đáp ứng.
Thấy Ước Hàn muốn rời đi, Đoạn Vân gỡ tay Tiểu Nguyệt ra, quay về Ước Hàn gọi:
- Ước Hàn, ngươi chớ đi vội, ta có chuyện cần dặn dò.
- Dạ, thiếu gia!
Bất quá trong lòng Ước Hàn lúc này đang nghĩ đến làm sao để cho con gái của hắn Liên Na cũng nhanh chóng trở thành đàn bà của Đoạn Vân, định trở về giáo dục con gái bảo bối của hắn một phen.
- Nghĩ cái gì đó?
Đoạn Vân hỏi.
- A! Không có gì, không có gì! Thiếu gia Ngài có việc gì phân phó ạ?- Ước Hàn có chút bối rối.
Cười cười, Đoạn Vân nói:
- Ngươi phái người đi đàm phán với Tra Lí, nói ta muốn cả Nạp Lan quốc trở thành vườn nhà ta. Ngươi phái người đi thương lượng cùng Tra Lí một chút. À, nên phái vài tên Địa Tinh có thể đàm phán ấy! Được rồi, gọi Tiểu Phi Hiệp cấp cho ngươi vài con Phi long. Ta đoán ngày mai chúng ta sẽ thấy Phi long vương bay đầy trời đó! Nếu Tra Lí không đồng ý, vậy nói cho hắn biết, Đoạn Vân sẽ tùy tiện phái mấy con ma thú cấp chín đi trợ giúp Nạp Lan đó. Về phần danh nghĩa hả! Ngươi cứ nói cho hắn biết Công chúa của Nạp Lan là nữ nhân của ta, ta phải phục quốc cho nàng. Hơn nữa, cảnh cáo hắn không được phá việc hợp tác của Gia tộc chúng ta cùng với Khắc Mễ Kì, ngươi cũng phái người thông báo cho Khắc Mễ Kì, nói cho hắn một phần tư dược hoàn có thể bán cho Đế quốc. Bất quá Tra Lí nếu còn dám làm loạn, bảo hắn cẩn thận đó! Tiểu Nguyệt, ngày mai nàng từ Phất La Đa chuyển đường trực tiếp tiến vào Nạp Lan, nàng hãy dùng thân phận chính danh Công chúa Nạp Lan hiệu triệu một đám quốc dân đứng lên kháng chiến! Như vậy sẽ tạo cho Tra Lí một chút áp lực. Vì an toàn của nàng, ta sẽ sai một Lữ đoàn Nanh Sói đi cùng! Ta hy vọng rằng lần sau nhìn thấy nàng, thì nàng đã là Nạp Lan Nữ Vương rồi! Ước Hàn, làm đi thôi!
- Dạ!
Ước Hàn xoay người rời đi, bất quá trong lòng hắn vẫn một mực tính toán thầm kế hay làm thế nào để Đoạn Vân ăn thịt Liên Na càng sớm càng tốt.
- Cám ơn chủ nhân!
- Đừng khách khí, đêm nay nàng hầu hạ tốt cho thiếu gia ta là được rồi!
- Ừm!
Không đợi Nạp Lan Như Nguyệt nói xong, Đoạn Vân nhất thanh ôm lấy nàng đi đến bên giường. Trên giường Tiểu Nguyệt rất khéo léo cởi quần áo cho Đoạn Vân. Khi nàng thấy tiểu Đoạn Vân đã hơi khẽ nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Nguyệt trực tiếp chộp lấy, vuốt ve nhè nhẹ. Bị Tiểu Nguyệt chiếu tướng, tiểu đệ đệ của Đoạn Vân đột nhiên "phựt!!!" rồi ngạo nghễ đứng lên, nhúc nhích nhúc nhích, phất phới như một cây cờ oai hùng vậy!
Thấy tiểu Đoạn Vân phản ứng mãnh liệt như thế, Tiểu Nguyệt lại gia tăng thế tấn công, nàng lấy tay nắm lấy tiểu Đoạn Vân, không ngừng phá phách. Oa, muốn giết người mà! Đoạn Vân cơ hồ sắp hết chịu được rồi, hạ thể căng lên, tiểu Đoạn Vân lại lớn thêm vài phần.
Còn Tiểu Nguyệt vẫn không buông tha cho tiểu Đoạn Vân như trước, nàng cúi người xuống, dùng miệng nhỏ thơm tho của nàng âu yếm tiểu Đoạn Vân, thỉnh thoảng bắt giam tiểu Đoạn Vân trong miệng, dùng đầu lưỡi ôn nhu điểm nhẹ vào tiểu Đoạn Vân lúc này đang không ngừng bành trướng ra. Tiểu Nguyệt tựa như một vú em chăm sóc cho tiểu hài tử, rất ôn nhu dịu dàng.
Dưới sự công kích của Tiểu Nguyệt, tiểu đệ đệ của Đoạn Vân lớn đến mức đau nhức. Đoạn Vân cũng dần dần bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ thoải mái sảng khoái! Thấy tiểu Đoạn Vân đã lớn tới một giới hạn cực đại, Tiểu Nguyệt rất cẩn thận giữ lấy tiểu đệ đệ của Đoạn Vân, còn mình thì trực tiếp leo lên trên người Đoạn Vân, nàng đem tiểu Đoạn Vân nhắm thẳng vào cánh rừng rậm nhiệt đới mỹ lệ nóng bỏng của nàng, hạ người xuống rất nhanh...!
- A a a!!!
Tiểu Nguyệt khẽ cau mày hô một tiếng nhẹ nhàng. Nhưng rất nhanh sau đó, khoái cảm từ hạ thể truyền đến đã xóa tan cơn đau đớn. Nàng không ngừng nhấp nhô cao thấp lên xuống, tự mình đưa lên một cao trào, bay vút lên đỉnh Vu Sơn …
Một đêm điên cuồng! Đêm hôm đó, vô luận là Tiểu Nguyệt hay là Đoạn Vân đều điên cuồng dị thường, bọn họ không ngừng nhằm vào đối phương mà công kích. Nhất là Tiểu Nguyệt, hình như là muốn một lần bồi thường hết cho cả cuộc đời còn lại của nàng. Bất quá một Nạp Lan Như Nguyệt nho nhỏ làm sao là đối thủ của Đoạn Vân được! Nạp Lan Như Nguyệt đã sử xuất ra toàn lực! Kết quả, Đoạn Vân chỉ phún phát một lần cuối cùng, còn Tiểu Nguyệt đã trong một đêm liên tục tiết hạ niềm hoan ca hơn mười lần!
Sớm tinh mơ ngày thứ hai, Đoạn Vân mở cấm chế trên người Tiểu Nguyệt ra! Hắn lấy ra vài viên Tẩy Tủy Đan đưa cho Nạp Lan Như Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt, ta đã mở cấm chế trên thân thể nàng, hôm nay đấu khí trong cơ thể nàng nhờ vào việc cùng ta song tu, đã đạt tới cấp sáu rồi. Đây là mấy viên Tẩy Tủy Đan! Đúng, đúng là Tẩy Tủy Đan. Nàng là đàn bà của ta, ta cũng không gạt nàng, Tẩy Tủy Đan nổi danh như cồn trên đại lục chính là kiệt tác của Đoạn Vân này! Mấy viên thuốc này nàng tìm cơ hội mỗi ngày uống một viên, ta phỏng chừng, thực lực của nàng hẳn là có thể đạt tới khoảng bát cấp.
Nói xong, Đoạn Vân không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Tiểu Nguyệt, mà trước mắt quay về Lữ trưởng lữ ba của Nanh Sói - cũng chính là Lữ trưởng cụt tay Kiệt Khắc ra lệnh:
- Kiệt Khắc, nhiệm vụ của ngươi lần này là bảo vệ cho Như Nguyệt Công chúa, đồng thời giúp cho nàng ngồi trên Long ỷ Nạp Lan Nữ Vương, hiểu chưa?
- Rõ, Tướng quân!
Kiệt Khắc nhấc tay chào theo nghi lễ quân nhân. Kiệt Khắc hôm nay mặc dù chỉ có một cánh tay, nhưng thực lực của hắn vẫn là tốt nhất toàn Lữ. Hắn tự nghĩ ra một bộ đao pháp đặc biệt dành riêng cho người độc thủ, hơn nữa đã luyện nó đến mức xuất thần nhập hóa, Lữ đoàn ba từ trên xống dưới không có ai không tôn kính hắn vạn phần!