Đoạn Vân thở phào, gạt mồ hôi trán. Bất quá mồ hôi này không phải là dùng chân khí bức ra, mà đây đúng là mồ hôi thật! Nguy hiểm quá đi mất! May mà phản ứng kịp thời.
- Bệ Hạ xin cứ nói, chỉ cần tiểu dân có thể làm được, tiểu dân nhất định chẳng dám chối từ! - Đoạn Vân cung kính quay về Long Hoàng vái một vái, nói vẻ rất tôn kính.
Long Hoàng bước lên long y, ngồi xuống, mang theo chút tiếu ý nhưng lại nói với vẻ uy nghiêm:
- Đoạn Vân ngươi hôm nay ở đại lục nổi tiếng là Truyền kỳ tế tự, lần này tìm ngươi tới tự nhiên là tìm để xem bệnh rồi!
- Xin hỏi là vị Cự long đại nhân nào mà thân thể bị ốm vậy? Ta mặc dù thanh danh vang dội, nhưng cấp bậc Tế tự của ta còn có hạn. Cũng không nhất định là có thể chữa được đâu! Là người thì dễ nói, bất quá đây là rồng mà, khó nói lắm!
Đoạn Vân nói đều đều, lúc này mình không dám huênh hoang quá đáng, dù sao Đoạn Vân cũng biết người bị bệnh chính là Long Hoàng. Nhưng thông qua quá trình vọng văn* chẩn đoán của Đoạn Vân thì không hề phát hiện Long Hoàng có bệnh gì cả!
Long Hoàng nhìn thoáng qua Đoạn Vân, cười nói:
- Đoạn Vân Tế tự không phải ở thế giới loài người đã đưa ra chiêu bài rất mạnh miệng là "Phi Tuyệt Chứng Bất Trị" sao? Nghe nói là ngươi từ trước giờ chưa hề bó tay trước căn bênh nào cả mà! Làm sao vừa đến nơi này gặp bổn Hoàng đã tỏ vẻ khó khăn thế? Trông có vẻ cũng rất yếu đuối nữa! Chẳng lẽ ngươi trước giờ đều là lừa bịp người đời cả?
Vừa nghe Long Hoàng nói thế, Đoạn Vân hơi khó chịu. Cái gì gọi là mạo danh lừa đời chứ? Long Hoàng có thể khi dễ người ta như vậy hả? Hừ hừ, đợi lão tử sau này có thực lực rồi á, ta đem cả đám thằn lằn các ngươi toàn bộ ra luyện dược!
Bất quá Đoạn Vân tự nén giận trong lòng, hắn không dám hỗn láo vớii Long Hoàng.
- Long Hoàng Bệ Hạ, đây là một vấn đề về Tế tự, dù sao người cũng không giống với rồng được đâu. Hơn nữa ta cũng không hiểu rõ rồng lắm. Như vậy đi, ngươi bảo cái vị Long đại nhân bị bênh tới, để ta khám cho vị đó một lần, thế mới biết được cụ thể là bệnh gì chứ?
Long Hoàng nheo mắt nhìn Đoạn Vân, nói giọng lạnh lùng: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
- Nghe nói ngươi có thể thông qua phương pháp đặc thù chẩn đoán được người ta có bệnh gì, Đoạn Vân ngươi thử nhìn xem bổn Hoàng có bệnh gì không!
Đoạn Vân một lần nữa vái Long Hoàng một vái dài, cẩn thận nhìn cả người Long Hoàng.
- Long Hoàng đại nhân, theo ta bước đầu phán đoán, Ngài hẳn là không có chứng bệnh gì cả. Không biết Ngài có cho phép ta sờ vào tay Ngài một chút không?
Long Hoàng đi thẳng xuống dưới, đưa tay phải ra cho Đoạn Vân. Đoạn Vân cầm tay Long Hoàng đè ngón tay lên mạch! Lục phủ ngũ tạng tất cả đều bình thường! Thân thể này có thể nói là khá khỏe mạnh, thế quái nào mà bảo là bị bệnh như vậy, chẳng lẽ Long Hoàng cố ý chơi mình?
Buông tay Long Hoàng, Đoạn Vân nói khẽ:
- Chẩn đoán sơ qua, Long Hoàng đại nhân Ngài nếu theo lý luận về thân thể loài người thì không có bệnh gì cả! Bất quá bản thể thì không biết ra sao, dù sao Đoạn Vân chỉ là Tế tự của nhân loại, bản thể của Ngài vì quá lớn, do đó ta không chẩn đoán được! Long Hoàng đại nhân, thôi thì nói thẳng cho ta biết là Ngài rốt cục có bệnh gì được không?
Long Hoàng đứng thẳng người, nhìn Đoạn Vân thở dài nói:
- Bổn Hoàng năm nay đã hơn ba ngàn tuổi rồi! Còn Long Tộc có thể một ngàn năm mới trưởng thành, đã hơn hai ngàn năm rồi mà bổn Hoàng vẫn một mạch không có con nối dõi!
Đoạn Vân vừa nghe, đã cơ bản hiểu được bệnh của Long Hoàng: Chứng vô sinh! Bất quá Đoạn Vân vừa nghe đến tuổi của Long Hoàng cũng phải giật mình, thật sự là một tên đại biến thái, đã là một món đồ cổ ba ngàn tuổi rồi! Chẳng lẽ thực lực đến mức thâm sâu không lường được? Nhưng cũng là đáng tiếc, sống lâu như vậy thì có gì hữu dụng đâu? Cũng sắp tuyệt hậu đến nơi rồi!
- Long Hoàng đại nhân, theo như ta phán đoán, cơ quan sinh dục của Ngài không có bệnh gì cả, rất bình thường! Ta tin rằng Ngài về phương diện kia hẳn là rất mạnh, ít nhất trước kia rất mạnh. Bất quá có thể là vì nhiều năm qua bị tâm bênh về việc không có con nối dõi ám ảnh, do đó trong lòng ngươi hơi ức chế, cho đến bây giờ thì không hoạt động tốt nữa! Về phần không có con nối dõi, ta nghĩ ta tiến hành nghiên cứu tinh dịch của Ngài mới có thể biết được.
Đoạn Vân lúc này giở ra một giọng ra vẻ một thầy thuốc mẫu mực, cũng không thèm để ý đến trung niên nam tử trước mắt là tên biến thái kinh khủng nhất trên đại lục - Long Hoàng.
- Tinh dịch? Đó là cái gì thế? - Long Hoàng cũng không để ý đến ngôn ngữ bất kính của Đoạn Vân, nhưng thật ra lại rất hâm mộ lá gan của Đoạn Vân.
- Tinh dịch là.... Phải nói thế nào nhỉ? Là ngươi trong khi cùng rồng cái giao đuôi ấy, từ tiểu đệ đệ của Ngài nó phun ra ngoài một thứ chất lỏng. Loài người thì là một loại chất lỏng hơi đặc, đùng đục dinh dính có màu trắng, về phần rồng thì ta không hiểu rõ. Như vậy đi, Ngài lấy tinh dịch của Ngài và một rồng đã trưởng thành từng có tiểu hài tử đem giao hết cho ta, ta đem đi nghiên cứu một chút, ta phỏng chừng có thể tìm ra nguyên nhân chuyện Ngài không có con cái! - Đoạn Vân nói rất nghiêm trang.
- Được rồi! Buổi sáng ngày mai ta sẽ đưa tới cho ngươi, người đâu? - Long Hoàng quay ra ngoài cửa gầm lên.
- Bệ Hạ! - Một môn vệ đi đến, quay sang Long Hoàng vái một lễ!
- Ngươi gọi Tạp Lỗ đưa Đoạn Vân đại nhân đi an bài chỗ ở!
- Tuân chỉ!
Đoạn Vân ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với Long Hoàng:
- Bệ Hạ, buổi sáng ngày mai chỉ sợ không được, Ngài phải lấy đồ mới ngay cho ta, như vậy mới được! Như vậy đi, ta ra ngoài trước! Ngài khi nào có thì lập tức đưa ngay cho ta! Dùng hai cái chén thủy tinh này để đựng tinh dịch đi!
Sau đó Đoạn Vân lấy ra từ Không gian giới tử hai cái chén thủy tinh, kích thước khá lớn! Dù sao lỡ ra nhiều hàng quá sợ chảy tèm lem mất vệ sinh!
Bất quá Long Hoàng vừa thấy cái chén thủy tinh của Đoạn Vân thì cặp mắt lập tức đứng tròng. Hắn cẩn thận nhận đôi chén thủy tinh sáng bóng, vẻ mặt đờ đẫn thẫn thờ. Điều này làm cho Đoạn Vân một lần nữa thấy được sự đặc sắc của chủng tộc Long Tộc này – mê mẩn các thứ trong suốt sáng lấp lánh!
- Đoạn Vân, chẳng lẽ phải dùng bảo bối quý giá như này sao, xài thứ khác được không?
Long Hoàng ôm hai cái chén thủy tinh khổng lồ, nâng niu tựa như ôm ấp đứa con bé bỏng của mình vậy.
Đoạn Vân cười cười:
- Chỉ cần đồ đựng bóng một chút là được!
Sau đó Đoạn Vân xoay người theo tên môn vệ kia đi ra ngoài! Lưu lại lão Long Hoàng hai mắt vẫn sáng rực như hai ngọn đèn pha ôtô!
Bất quá Đoạn Vân vừa đi tới cửa đại đường đã bị một tình cảnh lộn xộn trước mắt làm cho thiếu điều nhảy dựng lên. Chỉ thấy Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp vẻ mặt vô cùng phẫn nộ giằng co với mười mấy môn vệ, còn Tạp Lỗ thì đứng giữa không ngừng khuyên giải hai phương nhân mã. Cũng may mà song phương còn chưa động tay chân!
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Đoạn Vân không cần nghĩ cũng biết ngay có chuyện gì! Vẻ mặt Đoạn Vân rất phẫn nộ quay về Diệp Cô Thành và Tiểu Phi Hiệp chửi luôn:
- Các ngươi dám không nghe lời ta nói, lại còn tính gây chuyện bất kính ở chỗ của Long Tộc nữa hả, rốt cuộc là chuyện gì thế?
Diệp Cô Thành vừa thấy Đoạn Vân ra ngoài, vội vàng chạy tới trước Đoạn Vân nhìn từ trên xuống dưới, còn Tiểu Phi Hiệp cũng tỏ vẻ lo lắng!
- Thiếu gia, ngươi thế nào rồi? Vừa rồi ta và Tiểu Phi Hiệp thiếu chút nữa đã vọt vào trong rồi, nếu không có Tạp Lỗ và mấy thằng môn vệ này ngăn lại, hơn nữa còn có lệnh của thiếu gia, chúng ta đã tiến vào trong đó rồi! - Diệp Cô Thành giải thích với Đoạn Vân.
Đoạn Vân thở dài, hỏi vẻ khó hiểu:
- Chuyện gì thế? Ta không phải bảo các ngươi không được gây chuyện sao? Làm sao không nghe lời như vậy?
Diệp Cô Thành vái Đoạn Vân một cái dài, nói có vẻ xấu hổ:
- Thiếu gia, Ngài đi vào không bao lâu, bên trong bỗng phát ra một uy áp mãnh liệt, rất nhiều Long vệ cũng không tự chủ được phải quỳ hết cả xuống! Lúc ấy ngươi còn ở bên trong, chúng ta rất lo lắng cho ngươi! May mà ngươi không có việc gì!
Nghe thế, Đoạn Vân cũng hiểu được điều này là do cái "quỳ lạy lĩnh vực" rắm chó giở trò quỷ. Bất quá vì sao mình lại không thấy nhỉ? Chẳng lẽ là Long Hoàng không tạo được "lĩnh vực" đó lên người mình? Không đúng!
- Tốt lắm, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi cái đã! Tạp Lỗ đại ca, làm phiền ngươi dẫn chúng ta đi nghỉ ngơi và ăn cơm đi! Làm phiền quá! - Đoạn Vân quay về Tạp Lỗ đang đứng một bên nói.
Kết quả là, Đoạn Vân được bố trí tạm cư trong một long động.
Buổi tối hôm ấy, Đoạn Vân lại được Long Hoàng mời tới. Một lần nữa lại phải bò lên trên các bậc thang cao ngất, một lần nữa diện kiến Long Hoàng uy nghiêm!
*Đông y có tứ chẩn: vọng(nhìn) văn(nghe) vấn(hỏi) thiết(bắt mạch). Vọng là nhìn qua, văn là nghe tiếng. Ở đây Đoạn Vân mới chỉ « vọng văn », nghĩa là nghe tiếng và nhìn người, chưa khám kỹ.