Bá Y Thiên Hạ

Chương 431: Linh hồn thọ mệnh

Ai dám nghĩ tới thế cục ở địa ngục cũng phức tạp như vậy, lại còn có tam đại cự đầu nữa chứ. Tử Thần hóa ra chỉ nắm trong tay người chết của nhân giới, giữa nhân giới và địa ngục phải chăng có liên lạc vi diệu nào đó? Việc này có dính dáng tới sự cân bằng giữa sinh và tử hay không? Không đúng, người sống có thể biến thành người chết chẳng lẽ người chết cũng có thể biến thành người sống sao? Kiếp trước mình là thầy thuốc, quy luật phong kiến về sinh tử tuần hoàn chó má đã bị phá vỡ rồi! Sinh mạng không thể là một quá trình tuần hoàn, theo sự phát triển của đại lục, số lượng nhân loại không ngừng tăng cao! Nếu mỗi một người đều có một kiếp trước, vậy kiếp trước của sáu tỷ nhân loại ở địa cầu thế kỷ hai mươi mốt đào ở đâu ra? Chẳng lẽ kiếp trước của họ là một đầu súc sinh hoặc động vật nào đó luân hồi chuyển thế đầu thai mà thành?

Nhưng ở thế giới có pháp tắc, có Thần Ma ma pháp, sẽ không có luân hồi chứ? Căn cứ vào thuyết pháp của Tử Thần Sử Khả Nỗ Bỉ, địa ngục là một thế giới rất hỗn loạn, một thế giới hỗn loạn như vậy sao lại có đủ trật tự để làm cho người chết tới nhân giới đầu thai chuyển thế! Vậy những linh hồn chết trận ở địa ngục sẽ ra sao? Chẳng lẽ sẽ biến mất vĩnh viễn? Họ sau khi chết chẳng phải đã phá vỡ vòng sinh tử tuần hoàn sao?

Trong đầu đầy thắc mắc, Đoạn Vân muốn biết tác dụng chính thức của địa ngục là gì? Ài, thôi đừng nghĩ nữa, cứ hỏi thẳng Tử Thần là được rồi.

- Sử Khả Nỗ Bỉ, dựa vào những lời ngươi nói, địa ngục có tam đại cự đầu, hơn nữa còn thường xuyên phát sinh hỗn chiến. Ta rất muốn biết địa ngục có tác dụng gì đối với nhân loại đại lục? - Đoạn Vân hỏi.

- Ừm? Địa ngục là địa ngục, địa ngục và nhân giới cũng chẳng có liên hệ trực tiếp gì! Địa ngục chỉ là nơi cấp cho người chết một không gian sinh tồn mà thôi. Vì sao Đoạn Vân đại nhân lại thắc mắc thế?

Tử Thần có chút nghi hoặc hỏi ngược lại Đoạn Vân.

Đoạn Vân nghiêm túc nói:

- Đã ngàn vạn năm qua mỗi một ngày, mỗi một giờ đại lục đều sẽ có sinh vật tử vong, bình quân không đến một trăm năm nhân số chết đi cũng đạt tới tổng dân cư đại lục. Nói cách khác, mỗi một người đều sẽ chết trong vòng trăm năm. Nếu vậy, mỗi một trăm năm số lượng dân cư địa ngục phải gia tăng gần trăm ức. Một ngàn năm số lượng sẽ hơn một ngàn ức, vạn năm vạn ức. Những sinh vật trí tuệ khác trên đại lục cũng không tránh được tử vong. Nói cách khác, số lượng dân chúng địa ngục các ngươi mỗi năm mỗi tháng mỗi phút thậm chí là mỗi giây gia tăng không ngừng.

Nghe Đoạn Vân nói, Sử Khả Nỗ Bỉ cười cười nói:

- Đoạn Vân Thánh Chủ không hiểu rõ tình hình ở địa ngục rồi. Ngươi lo địa ngục không đủ không gian sinh tồn phải không? Ngươi cho rằng linh hồn là suốt đời bất diệt à? Không phải đâu. Linh hồn cũng có đời sống. Còn đời sống linh hồn dài hay ngắn tùy thuộc vào những việc họ làm ở nhân sinh. Bình thường, lực lượng cường đại sẽ làm linh hồn sống tương đối lâu, à, với lực lượng đột phá tới phó thần cũng là vũ lực cấp mười hai trên đại lục, linh hồn có thể bất diệt.

Còn thần cấp và siêu giai trên đại lục, linh hồn đều sống lâu tới hàng trăm hàng ngàn năm. Cấp bậc giảm xuống dần tuổi thọ của linh hồn cũng sẽ giảm bớt. Nhưng còn có một loại linh hồn có tuổi thọ khá dài, đó là linh hồn của người có tình yêu khắc cốt minh tâm. Còn những tình yêu vô tiền khoáng hậu, linh hồn của họ thậm chí có thể đạt tới cảnh giới suốt đời bất tử. Ngoài ra, những linh hồn tràn ngập cừu hận cũng tương tự có thể đạt tới mức sống rất lâu hoặc suốt đời bất tử. Ta cho rằng, một linh hồn có sống dài hay ngắn, ngoại trừ thực lực ra, cảnh giới tinh thần nông sâu cũng quyết định tuổi thọ của một linh hồn ở địa ngục. Đoạn Vân đại nhân, không biết ta nói như vậy, ngươi có thể hiểu được không?

Hỏi nhảm? Bổn thiếu gia sao không rõ chứ? Người sống có thể biến thành người chết, còn linh hồn người chết mà chết, thì biến thành hư vô. Chỉ cần ta không cho người trên đại lục chết, mấy trăm năm sau Tử Thần nhà ngươi cũng chẳng có thế lực gì. Nhưng dựa theo thuyết pháp này, số lượng cao thủ ở địa ngục quả là kinh khủng. Cường giả chết đi hơn vạn năm qua đều tụ tập ở địa ngục. Số lượng này còn nhiều hơn mình bây giờ. Tính thử một chút, mỗi một lần Thần Ma đại chiến, Nhân Ma đại chiến, còn có Thần Hải đại chiến, số cường giả bị giết không biết bao nhiêu a? Nhưng mà thôi, bỏ qua địa bàn địa ngục này đi. Mình là người sống, muốn chiếm lĩnh địa bàn người chết làm gì? Có gì hữu dụng đâu? Chiến đấu với địa ngục xem ra cũng mệt mỏi. Hơn nữa, địa ngục lại không có đụng chạm gì với ta, cần gì phải đẻ thêm ra một địch nhân cường đại như vậy!?

- Tử Thần Đại Nhân, ta thấy ngươi lần này tự mình tới đại lục hẳn không phải là vì con chó nhỏ coi cửa này chứ? - Đoạn Vân cười khẽ hỏi.

- Đúng, ta tự mình tới đại lục, để giết ngươi!

Sử Khả Nỗ Bỉ lạnh lùng phán ra một câu.

Hắn vừa nói xong câu này, đám thủ hạ của Đoạn Vân lập tức đề phòng, còn Đoạn Vân vẫn cười cười như trước.

- Được Sử Khả Nỗ Bỉ Tử Thần vĩ đại coi trọng, không biết có phải là vinh hạnh của Đoạn Vân ta hay không? Bây giờ tại sao ngươi không nghĩ đến việc giết ta nữa?

Ngữ khí của Đoạn Vân rất nhạt nhẽo, mang theo vài phần tiếu ý đặc hữu của cường giả. nguồn Trà Truyện

- Ngươi làm sao biết được ta bây giờ không muốn giết ngươi?

- Vậy tại sao ngươi muốn giết ta? - Đoạn Vân hỏi lại.

- Ngươi tồn tại làm cho dân chúng dưới tay ta càng ngày càng ít, nhất là về lực lượng. Bây giờ ở địa ngục lại còn xuất hiện một thế lực tự xưng là Trung Hoa. Mặc dù thế lực này cũng không mạnh gì, nhưng gần đây nhân loại chết trên đại lục, Thú Nhân, thậm chí là ma thú và hải tộc đều lựa chọn đầu thân tới thế lực kia! Hơn nữa, tiểu thế lực láo toét này lại còn không phục tòng sự thống trị của ta, nhất là một vài tên quân chính quy của Trung Hoa, hơn mười vạn người lại dựa vào quân hồn thiết huyết cường đại chiếm cứ một khối địa bàn không nhỏ ở địa ngục.Ngoài ra, khi ngươi đánh Tây đại lục, có ngàn vạn tướng sĩ Tây đại lục trở thành vong hồn dưới tay ngươi. Những tướng sĩ này vốn đều phản đối Trung Hoa. Nhưng gần đây những người chết ở Tây đại lục sau khi tới địa ngục không biết tuyên truyền như thế nào mà đám quân đội Tây đại lục bị ngươi giết lại quay sang đầu phục Trung Hoa. Ta không thể lý giải được, cái từ Trung Hoa này chẳng lẽ thật sự có mị lực ghê gớm như vậy sao?

Hơn mười vạn thiết huyết? À, hẳn đây là đám tướng sĩ chính qui bị chết trận ở Tây đại lục đây mà. Về phần những tướng sĩ Tây đại lục bị giết, chắc bọn họ được những dân chúng mới chết sau này ở Tây đại lục tường thuật lại tình trạng ở Tây đại lục cho những vong hồn này nghe, khiến cho họ chuyển biến nhận thức về Trung Hoa một trăm tám mươi độ. Tây đại lục bây giờ dưới sự trị vì của mình trở nên khá phồn vinh và yên ổn. Binh lính Tây đại lục tại sao muốn chiến đấu? Chẳng phải là muốn để cho mình và gia đình mình được hưởng những ngày an bình no ấm sao? Họ đã chết, nhưng lại có thể làm cho Tây đại lục trở nên giàu có, làm cho dân chúng Tây đại lục thoát ly cuộc sống nghèo khổ, có thể có những ngày an bình, họ chết cũng đáng giá. Không ngờ, thế lực của mình lại bất tri bất giác khuếch trương tới địa ngục rồi. À, quả là quá xúc động mà!

Nghe Sử Khả Nỗ Bỉ nói vậy, Đoạn Vân khẽ cười trả lời:

- Tử Thần Đại Nhân, họ sinh là người của Trung Hoa ta, chết đi cũng là người của Trung Hoa! Trung Hoa gia tộc của ta có thể có dân chúng như vậy, nếu xét về nguyên nhân, ta nghĩ xuất phát từ sự giáo dục tuyên truyền của gia tộc Trung Hoa!

Đảo mắt nghĩ ngợi một chút, Đoạn Vân hỏi Sử Khả Nỗ Bỉ một cách nghiêm túc:

- Ta muốn biết, ngươi đã đối đãi ra sao với vong hồn Trung Hoa!

Nhìn ánh mắt Đoạn Vân, Tử Thần cười nói:

- Đoạn Vân, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hạ thủ với một thế lực nhỏ bé như vậy sao? Mặc dù họ không phục tùng sự thống trị của ta, nhưng họ là vong hồn nhân giới, chung quy cũng là dân chúng của ta. Ta vốn muốn tự mình giết ngươi, cũng xem như phá hủy cái thứ Trung Hoa gì gì kia đi, nhưng bây giờ xem ra muốn giết ngươi chẳng phải là chuyện dễ dàng gì!

- Người Tử Thần đã muốn chẳng lẽ còn không bắt hồn được sao?

Đoạn Vân cười lạnh nói. Hừ, ngươi tốt nhất biết điều một chút cho bổn thiếu gia, nếu không ta tiêu diệt ngươi ngay tại đây. Nhưng tiêu diệt thần chết như vậy, chẳng phải địa ngục sẽ náo loạn sao?

- Ta biết ngươi rất cường đại. Tử Thần mặc dù tên là Tử Thần, nhưng Tử Thần cũng không thể quyết định sinh tử mỗi một người! Đoạn Vân, ta khuyên ngươi cũng đừng nghĩ đến việc lưu ta lại, ta là Tử Thần, trên thế giới này kể cả hai đại Thần Hoàng và Ma Thần kinh khủng nữa, không có ai có thể giết chết ta!

Ý thức được sát ý của Đoạn Vân, Sử Khả Nỗ Bỉ khuyên Đoạn Vân phải suy nghĩ cho kỹ trước khi ra tay.

Khẽ cười một tiếng, Đoạn Vân lạnh lùng nói:

- Không có gì có thể giết chết ngươi? Ta thấy những lời này hơi khoác loác đó! Nếu ta không đoán sai, ngươi còn có một thân phận khác - Linh hồn Chủ thần, hoặc là Linh hồn Thần Vương. Sử Khả Nỗ Bỉ, Đoạn Vân ta không muốn đối địch với ngươi, nhưng cũng không phải như vậy mà nói ta sợ ngươi. Một tiểu binh của Trung Hoa ta có thể tung hoành ở tam giới Nhân Ma Thần, nhưng sau khi địa ngục các ngươi xuất hiện, tiểu binh Trung Hoa của ta cũng sẽ có thể hoành hành ở bốn giới. Ta đang suy nghĩ xem ta có hứng thú với địa ngục không? Nếu ngươi nguyện ý trở thành bằng hữu của ta, ta có thể xuất binh xuống địa ngục giúp ngươi đánh hai đại thế lực địa ngục kia.

Thấy Đoạn Vân lại có thể nhìn ra được thân phận của mình, Sử Khả Nỗ Bỉ giật mình. Khi hắn nghe Đoạn Vân cuồng vọng đòi tunh hoành bốn giới, hắn không khỏi nhíu mày. Khi Đoạn Vân lên tiếng có thể kết minh với hắn, giúp hắn đánh hai đại thế lực địa ngục khác, tên gia hỏa lập tức suy nghĩ cẩn thận.

Đoạn Vân cho rằng thế lực địa ngục và thế lực Nhân giới sẽ kết minh là việc rất tân kì. Chẳng phải Khô lâu hoàng A Lá Đức Mễ có sự liên minh với Ma giới mà trở nên cường đại sao? Giữa bằng hữu và địch nhân, Sử Khả Nỗ Bỉ phải có một lựa chọn.

Một minh hữu cường đại, hay là một địch nhân vừa cường đại vừa thần bí, tuyệt đối đó là một vấn đề đáng suy nghĩ.

Nhưng trong khi Sử Khả Nỗ Bỉ đang suy nghĩ, Đoạn Vân bỗng cau mày. Ánh mắt Đoạn Vân nhìn về phía Sử Khả Nỗ Bỉ có vẻ khác lạ.