- Còn nhi tử ta thì sao?
Cố nén lại cơn lửa giận đang phừng phừng trong lòng, Mai Lan Ny hắng giọng hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân vừa cười vừa lấy từ Thần Long giới tử ra thi thể của Nhân Ngư Ba Nhĩ Hi Đặc, rồi nói:
- Nói vậy cháu ngươi Ốc Đặc Nhĩ cũng đã đem sự tình Ba Nhĩ Hi Đặc vì sao bị chết nói hết cho ngươi rồi phải không? Cái chết của hắn, ngươi không thể tìm ta báo thù được. Mặc dù Đoạn Vân ta cũng không e ngại gì ngươi báo thù, nhưng bắt ta phải gánh lấy trách nhiệm về cái chết của một cái nhân mạng, à không, là ngư mạng một cách oan uổng như vậy thì trong lòng ta có chút không thoải mái a!
Mai Lan Ny giận dữ nói:
- Đoạn Vân, Ba Nhĩ Hi Đặc là nhi tử ta, tình huống của hắn ta tự nhiên biết chứ. Chín năm trước, ta phát hiện ta trên người nhi tử Ba Nhĩ Hi Đặc của ta một vài dị thường, hắn đích thật là bị một đại Ma tộc cao thủ chiếm dụng thân thể. Nhưng lúc đó nhi tử ta vẫn chưa chết, còn linh hồn hắn tạm thời bị tên Ma tộc đó chiếm lĩnh và làm tổn thương thôi. Chỉ cần linh hồn Ma tộc rời khỏi thân thể, nhi tử của ta có thể sẽ khôi phục lại. Lúc đó, ta cũng không biết phải làm sao mới cứu được nhi tử ta, do đó cứ giả vờ chẳng biết gì cả. Chỉ còn nước chờ cho linh hồn của nhi tử ta từng bước cường đại lên, khu trục linh hồn của tên Ma tộc tà ác đó ra ngoài. Còn bây giờ ta đã không thể làm gì được nữa rồi, muộn mất rồi!
- Được rồi, được rồi, hải dương mị hoặc thuật của ngươi cũng lợi hại đó, lại còn mê hoặc toàn bộ đám đám thủ hạ của Đoạn Vân ta nữa chứ. Thiếu chút nữa quên mất, nghe nói hải dương mị hoặc này là do Thủy Mẫu đại nhân tự sáng chế ra phải không? Ừm, thật sự không đơn giản a!
Sau khi ném thân thể Ba Nhĩ Hi Đặc ra, Đoạn Vân cười nói với Mai Lan Ny. Mai Lan Ny dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Đoạn Vân:
- Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không dùng hải dương mị hoặc thuật đối phó với các ngươi đâu. Đoạn Vân, ngươi đã thả hết hải tộc của ta ra rồi, chúng ta cũng xin được tạm biệt. Lúc nào thuận tiện chỉ mong được mời người đứng đầu đại lục tới Bắc Hải bộ tộc ta làm khách.
- Nói hay lắm, Mai Lan Ny đại nhân. Cháu gái ngươi, Ngải Vi Nhi bây giờ đang ở Á Cương thành, ta rất thích Vi Nhi, còn Vi Nhi xem ra cũng có tình ý với ta. Đến lúc đó, mong bà chủ trì hôn lễ cho chúng ta. - Đoạn Vân cười nói. Đọc Truyện Online mới nhất ở Trà Truyện
Sử dụng hải dương mị hoặc hử? Ta xem ngươi có bao nhiêu sinh mạng năng lượng để phụng bồi đây. Nhưng cái món đó quả thật rất kinh khủng, khó nhai! Làm cho biết bao nhiêu người rơi vào huyễn cảnh.
Khi Đoạn Vân nhắc tới Ngải Vi Nhi, ông già Ốc Đặc Nhĩ lúc này ghé tai nói nhỏ vào tai thủy mẫu Mai Lan Ny cái gì đó. Trên mặt Mai Lan Ny bỗng xuất hiện vẻ hưng phấn và kinh dị. Tuy nói thính lực của Đoạn Vân khác hẳn với thường nhân, nhưng nếu người ta cố ý không nói cho ngươi nghe, dùng năng lượng gây nhiễu một chút, thì cho dù ngươi có vểnh tai lên nghe cũng chỉ nghe thấy những tiếng xì xào mà thôi.
Sau khi Ốc Đặc Nhĩ nói xong, Mai Lan Ny một lần nữa dùng một loại ánh mắt kỳ quái đánh giá Đoạn Vân một phen. Mụ đàn bà trung niên lúc này dùng một loại ngữ khí có vẻ kinh ngạc nói:
- Nghe Ốc Đặc Nhĩ nói, ngươi có thể làm cho sinh mạng năng lượng đã cơ bản lưu thất của Vi Nhi khôi phục lại, trả lại cho nàng tuổi thanh xuân mỹ mạo?
Đoạn Vân cười cười:
- Việc này đúng là có thật. Đối với ta mà nói cũng không có gì lớn lao. Cho dù là ngươi, ta cũng có thể biến lão bà nhà ngươi thành hai mươi tuổi!
- Ngươi dám nói ta già hả! - Mai Lan Ny hậm hực hét lên.
Đoạn Vân bĩu môi, hừ, ngươi vốn đúng là một lão bà mà. Lại còn rút nước khỏi thân tiểu Ny Khả của ta nữa chứ, lão bà ác độc!
Dường như ý thức được mình có lẽ hơi quá đáng, lão bà Mai Lan Ny vội sửa lời, dùng một ngữ khí ôn nhu, bình thản hơn:
- Đoạn Vân, như vậy xem ra tế tự thuật của ngươi thật sự rất thần kỳ. Ngươi chắc còn có năng lực cứu sống nhi tử của ta. Nói đi, chỉ cần trong phạm vi ta có thể làm được, bất kỳ điều kiện gì ta cũng sẽ hứa với ngươi.
Đoạn Vân cười nói:
- Cứu nhi tử của ngươi cũng không khó, nhưng ngươi đưa ra cho ta một lý do để ta cứu nhi tử ngươi đi. Đoạn Vân ta không phải đồ ngốc, ta làm sao biết được, sau khi các ngươi thấy ta cứu nhi tử ngươi xong lại quay ngược trở lại gây bất lợi cho ta? Hoặc sẽ gây ra những bất lợi cho Thần Long bộ tộc?
Mai Lan Ny cau mày nói:
- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Hôm nay, ngươi đã làm theo những gì chúng ta thương lượng, thả đám hải tộc bị bắt ra. Nhưng ngươi nhìn xem, ngươi trả cho chúng ta cái thứ gì đây? Không phải hải tộc trọng thương bị đóng băng thì cũng là bị dùng bí pháp cấm cố toàn thân thực lực, thậm chí đến cả hóa hình cũng có vấn đề. Số còn lại không bị trọng thương thì cũng chột què, thậm chí còn có những thi thể lẫn trong đó nữa. Vốn ta không tin ngươi sảng khoái đáp ứng chỉ lấy một Thần Long công chúa, đổi lấy một đại đội hải tộc như thế. Cuối cùng ta mới hiểu dụng tâm ác độc của ngươi. Đoạn Vân, nói ra điều kiện của ngươi đi.
Đoạn Vân cười nói:
- Điều kiện? Ta không có điều kiện gì hết. Tại sao ngươi cần cứu bọn chúng chứ? Lúc này Thần Long bộ tộc của ta đang có mâu thuẫn rất lớn với hải tộc các ngươi. Nói cách khác, song phương thế lực chúng ta đang trong thời kỳ chiến tranh. Ta cứu sống hải tộc các ngươi, rồi còn điều trị thương thế chọ họ, sau đó để cho họ quay trở lại đánh ta à! Ta có điên không? Ta nghĩ, nếu thật sự ta làm như vậy, đến cả các ngươi cũng sẽ cười nhạo Đoạn Vân ta ngu ngốc.
- Đoạn Vân, chẳng lẽ ngươi không sợ ngư tử võng phá (cá chết lưới rách) sao? - Mai Lan Ny dùng một ngữ khí uy hiếp nói.
Nghe thế, Đoạn Vân càng tức mình, hắn cười lạnh nói:
- Mai Lan Ny, ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi nên mới trả đám hải tộc này cho các ngươi hả? Sai rồi. Ta thấy họ ở Á Cương thành ta vừa ăn vừa uống miễn phí, sớm muộn gì cũng có một ngày ăn hết của cải của Đoạn Vân ta. Tốt quá, đã trả lại cho các ngươi hết rồi đó. Các ngươi cũng nên đi đi. Thứ cho ta không tiễn xa được.
Nghe Đoạn Vân muốn đuổi người, một vài hải tộc khác ồn ào nhao nhao lên, tựa hồ như muốn tràn lên bắt lấy Đoạn Vân ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải Mai Lan Ny kịp thời quát lên, phỏng chừng chúng đã sớm tràn lên thật. Còn đám thủ hạ của Đoạn Vân xem ra cũng muốn tưng bừng đánh nhau một trận.
- Đoạn Vân, chỉ cần ngươi …
Mai Lan Ny còn muốn nói cái gì đó, nhưng mụ còn chưa nói xong, Đoạn Vân lúc này xua tay như không muốn nghe nữa.
Đoạn Vân nói:
- Nếu các ngươi không sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ đánh lén Thần Long đảo của ta, không giết chết năm mươi Thần Long, cũng không cướp đi Ny Khả công chúa của chúng ta, không tra tấn bức cung Ny Khả công chúa, Đoạn Vân ta còn tính đến việc có muốn cứu trị cho nhi tử ngươi và một đám cao thủ hải tộc nửa chết nửa sống hay không. Nhưng các ngươi đã làm nên những sự tình này rồi, đừng trách ta, các ngươi trở về đi. Nhưng …
- Nhưng cái gì?
Câu này của Đoạn Vân làm cho Mai Lan Ny nhất thời nhúm lên một tia hy vọng.
Đoạn Vân cười nói:
- Không có gì. Hai tháng sau, nếu các ngươi còn hứng thú, có thể một lần nữa tới tìm ta, lúc đó ta có thể cứu trị cho mấy con cá chết của hải tộc các ngươi.
- Vì sao phải là hai tháng sau? - Mai Lan Ny thắc mắc.
Đoạn Vân cười nói:
- Bởi vì lúc đó, nhi tử của ta đã xuất sinh. Tâm tình ta có thể sẽ tốt hơn một chút. Không chừng lúc đó, ta nể mặt nhi tử của ta, tích chút công đức mà đồng ý cứu trị cho đám hải tộc các ngươi. Còn cái tên Ba Nhĩ Hi Đặc đã chết từ lâu kia, ta cũng có thể suy nghĩ cách cứu sống hắn. Dù sao hắn cũng là ông nội của Vi Nhi, khi ta và Vi Nhi thành thân, hắn cũng sẽ là ông nội ta mà. Đến lúc đó đều là người một nhà cả, việc gì cũng có thể.
Quả thật Tiểu Nguyệt sẽ sinh con trong khoảng năm sáu mươi ngày nữa, Đoạn Vân nói hai tháng đến tột cùng có ý đồ gì, cái đó cũng chỉ có Đoạn Vân mới biết được. Hai tháng này đối với Đoạn Vân mà nói chắc cũng đủ để làm cho thế giới thay đổi thời tiết rồi.
- Được, Đoạn Vân, ta chờ ngươi hai tháng.
Thời gian hai tháng này của Đoạn Vân đã thắp lên niềm hy vọng cho Mai Lan Ny.
Đoạn Vân cười nói:
- Tượng băng của các ngươi xin giữ cho cẩn thận đừng để lộn xộn, nếu lúc đó xuất hiện việc dị thường, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu. Thôi, các vị phải đi rất xa mới về tới nhà, đi thong thả nhé!
Cứ như vậy, sau một tràng ngôn ngữ láo lếu của Đoạn Vân, kết cục là một đám hải tộc đành phải nuốt giận rời đi. Chẳng mấy chốc hải tộc đại quân cũng rút về hết. Cả Thần Long đảo lúc này bắt đầu một thời kỳ yên ổn. Nói thật, Đoạn Vân cũng rất muốn bắt giữ hết đám hải tộc này, nhưng nếu phải khai chiến với hải tộc ở hải giới của Thần Long đảo, dù sao cũng quá sức bất lợi đối với mình. Cái làm Đoạn Vân có chút kiêng kỵ chính là mụ Thủy Mẫu kia, chỉ cần lão bà này ở đây thì đám cao thủ hải tộc sẽ không bị hạn chế gì ở Thần Long đảo cả. Hơn nữa, thực lực mụ đàn bà này xem ra mạnh hơn đám thủ hạ của Đoạn Vân rất nhiều. Tại một địa phương mà mình không có ưu thế, mà đánh nhau với địch thủ lại cường đại, chuyện làm ăn lỗ vốn như vậy tuyệt đối không phải là tác phong của Đoạn Vân.
Năm mươi Thần Long hy sinh, có năm đầu đã chết vĩnh viễn, còn lại bốn mươi lăm đầu Thần Long, đã có sáu đầu Thần long đã được Đoạn Vân cứu sống. Đoạn Vân tốn mất một thời gian rất lâu sau đó mới cứu sống hết tất cả đầu Thần Long còn lại. Bốn mươi lăm đầu Thần Long, sau khi chết đi sống lại, tuyệt đối là một kỳ tích. Nhưng kỳ tích của Đoạn Vân thì đếm không hết, tùy thời đều có thể phát sinh!
Trở lại Á Cương, việc đầu tiên Đoạn Vân làm là tìm tới mỹ Nhân Ngư Ngải Vi Nhi.
- Vi Nhi, ta có một việc muốn hỏi ngươi.
Đoạn Vân hỏi. Ngải Vi Nhi tựa hồ cũng đang muốn tìm hắn.
Ngải Vi Nhi nhìn Đoạn Vân, không để ý đến những gì Đoạn Vân nói, hỏi khẽ:
- Ngươi thả cha ta trở về rồi à?
Đoạn Vân gật đầu nói:
- Đã thả về.
Đoạn Vân trong lòng đang bổ sung thêm một câu: nhưng, thực lực họ nếu không phải bị phong bế, thì cũng đã biến thành tượng băng rồi.
- Cám ơn ngươi! - Ngải Vi Nhi ôn nhu nói.
Nghe thanh âm ôn nhu như thế, Đoạn Vân kẻ chuyên môn làm chuyện xấu cũng có chút bối rối. Mặc dù vẫn thấy áy náy, nhưng có một số việc hắn vẫn phải hỏi:
- Vi Nhi, Thủy Mẫu Mai Lan Ny, thật là bà cố của ngươi à?
Đoạn Vân hỏi.
Vi Nhi khẽ gật đầu:
- Đúng vậy, ông nội ta chính là con của Hải Thần thi Bác Tây Đặc. Còn Thủy Mẫu Mai Lan Ny chính là bà cố ta.
Sự tình đã được chứng thật, Đoạn Vân hỏi tiếp:
- À, vậy hải dương mị hoặc là bà cố ngươi sáng tạo ra hả?
- Đúng đó! Hải dương mị hoặc chính là một loại bí pháp của Nhân Ngư, chỉ nữ nhân của Nhân Ngư bộ tộc chúng ta mới có thể sử dụng bí pháp này.
- Được rồi, hải dương mị hoặc có biện pháp khắc chế không?
Đoạn Vân hỏi tiếp.
Ngải Vi Nhi cười dòn, nói với Đoạn Vân:
- Đoạn Vân, ngươi cho là ta sẽ nói cho ngươi biết việc này sao?
Ngải Vi Nhi nhìn thẳng vào Đoạn Vân, ánh mắt có vẻ như muốn nói 'ngươi là một tên ngốc!'
Đoạn Vân trước giờ không biết xấu hổ là gì, chỉ cười cười thú vị, nói tiếp:
- Hừ, ngươi không nói ta cũng biết làm sao khắc chế được.
Nhìn thấy Đoạn Vân trẻ con như thế, Ngải Vi Nhi nhịn không được cười rộ lên.
- Ngươi cười cái gì?
- À, đâu có cười đâu. Đoạn Vân, ngươi định khi nào thì thả ta về.
Ngải Vi Nhi cố nhịn cười, hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân nhìn sắc mặt Ngải Vi Nhi, cười đểu nói:
- Ngươi muốn về sao? Đừng có mơ! Đoạn Vân ta muốn giữ ngươi cả đời bên mình. Nhưng nếu ngươi muốn gặp thân nhân hải tộc của mình, ta thật ra có thể hứa với ngươi, việc đó chẳng mấy chốc sẽ tới thôi.
Ngày thứ hai sau khi hải tộc triệt quân, cũng là ngày ba mươi tháng bảy, Đoạn Vân triệu họp một nhóm người cao cấp trong gia tộc. Thực lực của hải tộc xảy ra biến hóa, xem ra kế hoạch tấn công hải tộc cần phải tạm thời điều chỉnh lại.