Nhìn gương mặt bối rối và lộ ra vài sắc ưu tư của Tiểu Phi Hiệp, Đoạn Vân cất giọng trêu chọc:
- Rốt cuộc có chuyện gì, làm gì mà hoảng hốt thế?
- Lão Đại, đại quân gia tộc chinh thảo Ma Thú Sâm Lâm gặp phiền toái bên trong đó rồi. - Tiểu Phi Hiệp cố định thần trả lời.
- Cái gì phiền toái chứ? Ngươi đừng nói là ngươi phát hiện Thần thú trong Ma Thú Sâm Lâm đó nhé? Chuyện gì, từ từ nói. - Đoạn Vân vẫn cười trấn an.
- Bên trong Ma Thú Sâm Lâm, đội quân ma thú chinh thảo cùng mấy tên siêu thần thú gia tộc, nghĩ là chỉ phải đối phó với vài siêu thần thú bên trong Ma Thú Sâm Lâm. Không ngờ hai mươi ma thú của gia tộc không biết làm sao lại vô tình động vào một phong ấn kỳ quái, vừa chạm vào đã làm cho con ma thú bị phong ấn đó có thực lực kinh khủng bên trong chui ra ngoài. - Tiểu Phi Hiệp nói nhanh.
- Thực lực kinh khủng? Kinh khủng tới cỡ nào?
Đoạn Vân vẫn mỉm cười hỏi. Theo hắn, dù có kinh khủng đến đâu cũng chỉ có mức độ. Thực lực kinh khủng có thể mạnh hơn thần sao?
- Lão Đại, lần này thật là kinh khủng đó. Ta dám nói, tên gia hỏa đó so với Hải Hoàng thì chỉ mạnh hơn chứ không kém. - Tiểu Phi Hiệp nói líu cả lưỡi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL - Trà Truyện
- Cái gì? So với Hải Hoàng còn kinh khủng hơn? Điều này sao có thể? - Nghe thế, Đoạn Vân có chút giật mình.
- Chủ nhân, ta lập tức đi điều động chung đoan vũ lực ở Thần Long đảo. - Âu Đặc Tư nói với hắn.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nói:
- Tiểu Phi Hiệp, triệu tập toàn bộ chung đoan gia tộc. Âu Đặc Tư, ngươi thông qua truyền tống trận, triệu tập mười Thần Long tới.
- Lão Đại, khi ta tới tìm ngươi, một đám chung đoan gia tộc đã bảo tập hợp rồi. Bây giờ, có thể đã toàn bộ tập hợp xong. - Tiểu Phi Hiệp nói với Đoạn Vân.
- Được, truyền lệnh ta, thông qua truyền tống trận gia tộc, toàn bộ chung đoan đều đi tới Ma Thú Sâm Lâm.
Vài phút sau, đoàn người Đoạn Vân đã đến cả Ma Thú Sâm Lâm. Bây giờ, cả Ma Thú Sâm Lâm đã cơ bản thuộc về Trung Hoa gia tộc. Đám vũ lực ma thú dưới tay hắn phát triển tới số trăm vạn. Nhớ lúc trước, Đoạn Vân ra lệnh cho tám mươi mốt đầu thần thú gia tộc tiến vào Ma Thú Sâm Lâm, trải qua hai tháng phát triển lớn mạnh, cộng với những hiệp trợ từ phía bắc diện từ Đường Cổ Lạp Sơn, tám mươi mốt thần thú gia tộc, thành công lấn chiếm cả Ma Thú Sâm Lâm. Còn tám mươi mốt dũng sĩ được phái đến đó, hiện giờ thực lực cũng đã phát triển rất khá. Hai tháng trước đội ngũ thần thú gia tộc gồm bốn trăm ma thú đều có thực lực phần lớn ở thần cấp trung giai, nay thực lực đều đã tăng lên tới hậu giai. Tám mươi mốt đầu thần thú gia tộc này, vì phải khuếch trương thế lực, cơ hồ mỗi ngày đều phải chiến đấu PK (Duyên: kiểu như quần chiến hoặc là ngày nào cũng chiến đấu giống như đấu vật) với đám gia hỏa dã man Ma Thú Sâm Lâm, do đó thực lực của họ tăng lên rất nhanh. Bây giờ tuyệt đại bộ phận trong số họ đã là cao thủ ma thú thần cấp đỉnh giai. Theo như lời Đoạn Vân, chiến trường mới là võ đài phát triển tốt nhất. Nhân loại là thế, mà ma thú cũng như thế.
Vừa đến Ma Thú Sâm Lâm, Đoạn Vân không kịp hỏi thủ hạ về tình huống trong rừng, lập tức ra lệnh cho mấy tên ma thú gia tộc hiểu rõ tình hình đưa mình tới nơi phát hiện ma thú kinh khủng kia.
Theo đám ma thú, Đoạn Vân dẫn đội ngũ chung đoan tới một khoảng rừng rậm hoàn toàn bị tàn phá thảm thương. Xa xa, hắn phát hiện ra phía trước ước chừng một vạn thước, một gốc cây đại thụ đang đổ sầm xuống, tiếng thú hống thê lương vang vọng khắp nơi trong rừng rậm, uy áp cường đại như cuồng phong quét ngang, làm cho tất cả ma thú chung quanh mười dặm đều run sợ. Giữa những những cây đại thụ rậm rạp cao tít tắp, tên gia hỏa thực lực kinh khủng đó lúc ẩn lúc hiện. Nhìn qua hình dáng, tên này quả là rất khổng lồ.
Thấy tên gia hỏa đó tạm thời không uy hiếp gì tới mình, Đoạn Vân tĩnh tâm hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết tên đó rốt cuộc ở đâu lòi ra không.
Một đầu thần thú gia tộc đứng ra bẩm báo:
- Lão Đại, tên đó vốn bị phong bên trong một cấm khu ở Ma Thú Sâm Lâm. Nhưng gần đây không biết tại sao phong ấn đột nhiên rung động. Vừa rồi, khi chúng ta đang thu phục bốn siêu thần thú trong Ma Thú Sâm Lâm, nhưng không nghĩ là khi vừa đánh xong, ba ma thú gia tộc đại nhân không hiểu huyền diệu thế nào, lỡ tay công kích một cái làm động chạm vào phong ấn đã rất lỏng lẻo kia. Do đó, đầu ma thú kinh khủng này đột nhiên phóng vèo ra.
- Trời! Chỉ chạm nhẹ mà cũng có thể thả con gia hỏa kinh khủng như vậy sao? Nhưng, ngươi làm sao biết được nơi này có một phong ấn? - Đoạn Vân nghi hoặc hỏi.
- Việc này… việc này … lão Đại ngươi hỏi lão ấy.
Nói xong, tên ma thú gia tộc đó chỉ vào một lão đầu tóc, râu ria hoa râm.
- Hắn hả? - Nhìn siêu thần thú xa lạ này, Đoạn Vân hỏi.
- Lão Đại, lão là một đầu địa hành qui tự xưng sống lâu ngàn năm, là một siêu thần thú mà chúng ta vừa thu phục được, bây giờ hắn đã là ma thú của Trung Hoa gia tộc chúng ta. Nghe nói, hắn biết rất nhiều những chuyện ngàn năm trước. - Tên gia tộc thần thú đó giới thiệu cho Đoạn Vân biết.
Khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía lão đầu hơi giống trí giả này.
Dưới ánh mắt Đoạn Vân, tên địa hành quy cung kính vái hắn một lễ, lễ này có chút kỳ quái, hơi bất đồng so với những lễ nghi trên đại lục.
- Lão tiên sinh, ngươi sống lâu như thế, hẳn là biết chi tiết về đầu ma thú này chứ?
Ngữ khí Đoạn Vân xem ra rất khách khí, dù sao tôn lão ái ấu (yêu trẻ kính già) là những mỹ tục của dân tộc Trung Hoa.
- Hồi bẩm gia chủ thiếu gia, đây là một đầu Hồng Hoang cự thú, thực lực rất kinh khủng. Một vạn năm ngàn năm trước con ác thú này đã bị Sinh Mạng Nữ Thần phong ấn. - Vị lão già đó cung kính giảng giải cho hắn.
- Hồng Hoang cự thú? Sinh Mạng Nữ Thần tự mình phong ấn? - Đoạn Vân giật mình hỏi lại.
Lão giả khẽ gật đầu, nói chắc chắn:
- Đúng vậy.
Đoạn Vân ánh mắt hơi kỳ quái nhìn tên vương bát ngàn năm, nói vẻ tức giận:
- Ngươi không là đang dối gạt ta đó chứ? Theo ta được biết, năm nay, chỉ là nữ thần lịch thứ.10289, một vạn năm ngàn năm trước? Sinh Mạng Nữ Thần còn không biết ở đâu?
- Thiếu gia, ngài không rõ rồi. Bây giờ lịch đang sử dụng trên đại lục là nữ thần nguyên niên sáng lập ra. Còn trước khi có nguyên niên là theo lịch Hồng Hoang. Thời kỳ Hồng Hoang, sự phát triển văn minh của người trên đại lục cũng vừa mới bắt đầu thôi. Nhưng lúc đó đã có thần ở đại lục rồi. - Lão ô quy cung kính giải thích cho Đoạn Vân.
- Nói bậy. Ngàn năm trước phát sinh cuộc chiến Thần Hải, Hải tộc đại bại. Việc này làm sao giải thích được? - Đoạn Vân hỏi lại.
Nghe Đoạn Vân nói thế, lão ô quy rõ ràng hơi giật mình, lão trả lời:
- Ngàn năm trước, đích thật là phát sinh đại chiến Thần Hải. Thiếu gia, xem ra ngài cũng có những hiểu biết nhất định về thần. Khi Thần Hải đại chiến, Hải tộc xâm lấn đại lục, muốn bằng ưu thế tuyệt đối chiếm cứ một phương thế lực trên đại lục. Lần đại chiến với Hải tộc, không phải là nhân loại chủng tộc mà văn minh chưa được phát triển, mà một chủng tộc trước nhân loại - Thần tộc.
Nghe thế, Đoạn Vân sinh ra hứng thú đối với nguồn cội của Thần tộc. Nhưng tình hình lúc này, căn bản không để cho hắn ở đây thảo luận những chuyện cũ năm xưa. Nhìn đầu Hồng Hoang cự thú đang tàn phá ở xa xa, Đoạn Vân muốn biết thêm một chút:
- Lão tiên sinh, sau này ngươi sẽ là một đại cung phụng của Trung Hoa gia tộc. Để xử lý chuyện hôm nay xong, ngươi làm ơn giải thích rõ ràng cẩn thận những gì ngươi biết liên quan tới sự tình về thần.
- Rõ, thiếu gia. - Lão ô quy tạm thời lui ra.
Nhìn đầu đại cự thú đang làm tàn phá rừng rậm xa xa, Đoạn Vân cau mày hỏi Diệp Cô Thành:
- Diệp Cô Thành, ngươi có thể đánh giá thực lực đầu quái thú kia không?
Diệp Cô Thành nhắm lại mắt cảm ứng một chút, trả lời:
- Thiếu gia, thực lực đầu cự thú này tuyệt đối kinh khủng. Hắn còn mạnh hơn cả Hải Hoàng Ba Nhĩ Hi Đặc cấp mười ba rất nhiều. Từ lực tàn phá của hắn thì thực lực chưa hoàn toàn triển khai, tựa hồ còn chịu hạn chế rất lớn. Bây giờ hắn có thể sinh ra lực tàn phá này, cũng chỉ là cấp mười hai trung giai mà thôi.
- Ngươi khẳng định chứ? - Nghe thế, Đoạn Vân rõ ràng thở phào một hơi.
- Việc này có thể khẳng định. Nhưng tình huống lúc này tựa hồ cũng không tốt lắm đâu. Năng lượng của hắn cũng đang tăng lên với một tốc độ ổn định, ta nghĩ nếu để hắn hoàn toàn khôi phục thực lực, chúng ta muốn đối phó hắn quả thật có chút khó khăn. - Diệp Cô Thành trả lời.
Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nhìn nhìn đám chung đoan phía sau, ra lệnh:
- Mười ba Thần Long, bảy đại Cuồng chiến sĩ, năm đại Siêu Ma sủng, các ngươi theo ta lên. Thú nhân hộ vệ gia tộc, hai mươi thần thú gia tộc tạm thời chờ ở đây. Nhớ, các ngươi tùy thời phải nghe lệnh ta.
- Rõ.
Đám thủ hạ trả lời cung kính.
Dưới sự hộ vệ của dám chung đoan tuyệt cường, Đoạn Vân bay tới chỗ có luồng năng lượng cường đại.
Cách đầu cự thú khoảng ngàn thước, hắn ra lệnh cho đoàn người tạm thời dừng lại, từ từ dò xét đầu Hồng Hoang cự thú đó.
Đoàn người Đoạn Vân vừa đến gần, đầu Hồng Hoang cự thú lúc này lập tức quay phắt lại, giằng co với đoàn người Đoạn Vân. Dưới khí thế cường đại của đám đại thủ hạ, đầu cự thú thực lực còn chưa hoàn toàn khôi phục đó cũng không tấn công, cũng không biết là vì kiêng kị thực lực đám Đoạn Vân, hay căn bản không thèm đánh nhau.
Thả thần thức ra, hắn bắt đầu phân tích đầu Hồng Hoang cự thú. Đầu Hồng Hoang cự thú này, chỉ thấy nó có sáu cái chân đầy móng vuốt, ngực có ba cánh tay, mỗi bên thân thể có một cái chi giống như cánh, cái đầu to kềnh, ba cái răng nanh kinh khủng chìa ra, cơ bắp cuồn cuộn tráng kiện dị thường, cái đuôi khổng lồ, nhìn trông như một ngạo long thương, nếu như bị cái đuôi đó quét trúng, phỏng chừng chắc là cái mạng nhỏ cũng về với tổ tiên luôn. Điều làm Đoạn Vân đau đầu là, tên đó cả người được che kín bằng lân giáp hắc sắc, hắn phân tích lân giáp đó phát hiện ra thành phần lân giáp lại là một loại vật chất không biết tên, tựa hồ là một thứ một loại kim loại.
Tên đó, cả người một cỗ xe tăng đầy lợi khí giết người, một cố máy cơ khí giết người. Đối mặt với thứ gia hỏa như vậy, nếu Đoạn Vân muốn bằng vào lực lượng trong tay mình để chiến thắng nó, thì thật rất khó khăn.