Sau khi nghe Đoạn Vân kể xong câu chuyện, tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc. Hoàng Hậu hỏi Đoạn Vân với vẻ nửa ngờ nửa tin: " Ngươi ý là nói Bệ Hạ cũng giống như vị Hoàng đế trong câu chuyện của ngươi hả? Nghĩa là phải điều trị bằng cách bửa đầu ra hay sao? Phương pháp này quả là khó chấp nhận."
Đoạn Vân không nói gì, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc. Một lát sau, Đoạn Vân nói tiếp: " Kỳ thật giải phẫu não cũng không phải nguy hiểm như các ngươi tưởng tượng đâu, chỉ cần đục thủng xương sọ, đem khối u bên trong cắt sạch đi là xong".
Dừng một chút, nhìn bốn phía, Đoạn Vân phát hiện sắc mặt Hoàng Hậu rất tiều tụy, các vị Công chúa kia thì mặt mũi càng trắng bệch ra. Đoạn Vân nói tiếp: " Kỳ thật, ta cũng có thể dùng một phương pháp trị liệu khác. Bất quá phương pháp này không thể trị hết gốc rễ của căn bệnh, bị u não ác tính, đại khái cũng có thể sống thêm được một hai năm nữa! Nhưng mà Bệ Hạ sẽ phải liên tục trị liệu hàng ngày không ngưng nghỉ."
Nghe Đoạn Vân nói, mấy vị Công chúa và Hoàng Hậu lúc đầu rất vui vẻ, nhưng vẻ mặt vui mừng lập tức lắng xuống. Mấy vị Công chúa đều nhìn về phía Hoàng Hậu. Hoàng Hậu có vẻ rất khó xử, thân làm một mẫu nghi thiên hạ của một quốc gia, nàng không dám đem tính mạng của Hoàng Đế ra đùa giỡn. Thấy vẻ mặt thống khổ dằn vặt của Hoàng Hậu, Đoạn Vân cười cười: " Kỳ thật Hoàng Hậu không cần quá lo lắng, đối với ta mà nói, chuyện này chỉ là thủ thuật rất nhỏ mà thôi. Nếu không ta sẽ làm cho Bệ Hạ tỉnh trước, rồi để Bệ Hạ tự mình quyết định."
"Cái gì? Ngươi có khả năng làm Bệ Hạ tỉnh lại sao? Ngươi sao không nói sớm một chút!" Hoàng Hậu rất hưng phấn, trong lời nói pha chút trách cứ. Chỉ cần Bệ Hạ có khả năng tỉnh lại thì tất cả đều coi như đã được giải quyết. Khóe miệng Đoạn Vân khẽ nhếch lên vài cái: " Ngươi lúc nãy không kêu ta làm, bây giờ còn nói gì nữa? Hoàng Hậu giỏi thật đó, dám giỡn mặt với ta, ta cho lão công của ngươi đi gặp quỷ bây giờ! Hừ!" Bất quá Đoạn Vân cũng chỉ dám mơ mộng trong đầu, làm gì dám nói ra lời.
Đoạn Vân tiến lên dùng phương pháp châm cứu kích thích vài huyệt đạo trên não bộ của Tra Lí Bệ Hạ, tạm thời khống chế não của Tra Lí, giảm bớt áp lực trong đầu. Một lát sau, Hoàng đế Bệ Hạ uy nghiêm đã tỉnh lại. Đoạn Vân ra vẻ cung kính lùi sang một bên. Tra Lí mở mắt, ngỡ ngàng hỏi Hoàng Hậu xem xảy ra sự tình gì, Hoàng Hậu ngồi sụp xuống giường khóc nức nở, ấp a ấp úng bẩm báo mọi việc. Qua một hồi lâu, Tra Lí mới hiểu được đại khái câu chuyện, liền gọi Đoạn Vân vào. Hoàng đế Bệ Hạ vĩ đại đánh giá Đoạn Vân một cách cẩn thận cả nửa ngày, rồi chỉnh sắc nói: " Ngươi là Đoạn Vân hả? Mấy hôm trước Phổ Hi Kim có nhắc tới tới ngươi, hắn đánh giá ngươi là: năng lực kỳ lạ, thông minh tuyệt đỉnh! Vô luận là Tế tự thuật hay là trí tuệ, hắn đều tán thưởng ngươi không hết lời."
Lão đầu lại đánh giá ta cao như vậy ha!
"Đó là sư phụ quá khen, tại hạ chỉ là một Tế tự bình thường, vô tài vô đức. Hơn nữa tự thân thực lực càng tệ hại, đến cả một hỏa cầu cũng không cách nào phát ra được, thực sự là một 'ma pháp bạch si'." Đoạn Vân này lại giở thói làm bộ khiêm nhường.
Tra Lí khoát tay, nói: " Ngươi nói thành thật với bổn Hoàng xem nào, nếu ta không chịu chữa trị, ta còn có thể sống bao nhiêu ngày?"
"Không vượt qua nửa tháng!" Câu trả lời của Đoạn Vân thật ra không sai, khối u trong não của Tra Lí Hoàng đế đã rất lớn, phỏng chừng chỉ qua vài ngày nữa là có thể biến thành người lẩn thẩn ngây dại rồi. " Bất quá nếu dùng phương pháp châm cứu, hừm, cũng là mấy cái kim hiện nay đang cắm đầy trên đầu của lão, phỏng chừng có thể sẽ sống được nửa năm nữa."
"Không phải nói là một hai năm sao? Làm sao lại biến thành còn nửa năm vậy?" Tra Lí có vẻ rất khó hiểu, Hoàng Hậu rõ ràng nói là hắn có thể còn sống một hai năm cơ mà.
"Một hai năm là chỉ nói về việc Bệ Hạ còn sống thôi, ta nói khoảng chừng nửa năm là nói về việc Ngài có thể sẽ còn sống khoảng chừng nửa năm nữa rồi biến thành đời sống thực vật hoặc thành người ngây ngốc, e hèm, đời sống thực vật nghĩa là toàn thân không thể nhúc nhích được nữa." Đoạn Vân tiếp tục giải thích.
Tra Lí nghe đến đó, sắc mặt trở nên rất khó coi. Theo như Đoạn Vân chuẩn đoán bệnh tình cho mình thì có thể nói rằng Đoạn Vân hiểu rõ trạng thái của mình, điều này khiến cho lão không thể không tin. Lão trầm giọng tiếp tục hỏi: " Nếu dựa theo những gì ngươi nói, việc mổ não khai não trị liệu, ngươi nắm chắc được mấy thành?"
"Bảy thành!" Kỳ thật Đoạn Vân có thể chữa trị cho lão một cách hoàn toàn an toàn, nhưng mọi sự đều không bao giờ hoàn hảo cả, mà hắn trước giờ không muốn nói chuyện gì quá khẳng định.
Tra Lí Bệ Hạ đáng thương suy nghĩ hồi lâu, rồi ra lệnh: " Người đâu, truyền tất cả văn võ đại thần mau tới Tẩm Cung của ta nghị sự, Đoạn Vân ngươi ra sau nghỉ đi. Ta sẽ truyền gọi ngươi sau!" Text được lấy tại Trà Truyện
Đoạn Vân cung kính lui ra, còn mấy vị Công chúa cũng bị Tra Lí đuổi cả đi. Đoạn Vân đi theo mấy vị Công chúa cùng nhau đi ra ngoài. Các đại thần lần lượt tiến vào Tẩm Cung của Hoàng đế. Cách tòa Tẩm Cung của Hoàng đế không xa, có một phòng khách nhỏ. Nơi đây mấy vị Công chúa tra tra hỏi hỏi Đoạn Vân về bệnh tình Phụ vương các nàng. Đoạn Vân cũng không có gì dấu diếm, trả lời rành rọt mọi chuyện. Thấy Lị Lị Lộ đang đứng một bên, Đoạn Vân vội vàng vái chào: " Đoạn Vân bái kiến Công chúa, ngày ấy vì sao Công chúa không cho ta biết thân phận vậy? Việc đó đã làm tại hạ vui quá nên đường đột mà mạo phạm nàng." Lị Lị Lộ cười nhè nhẹ, vẻ lo lắng trên mặt không hề giảm bớt, nhạt giọng nói: " Công chúa thì đã sao? Huống chi ta cũng không thể xem là Công chúa chính thức."
"Ai nói Lộ Lộ tỷ của chúng ta không phải là Công chúa, Lộ Lộ tỷ mặc dù là con gái của Đại tướng quân, nhưng Phụ hoàng đã sớm nhận Lộ Lộ tỷ làm Dưỡng nữ rồi, hơn nữa Phụ hoàng lại còn rất yêu thích Lộ Lộ tỷ nữa." Khải Sắt Lâm đứng một bên nói xen vào. "Ái chà! Ta tưởng là ai chứ, nguyên lai là sư tỷ! Sư tỷ gần đây có mạnh khỏe không?" Đoạn Vân vừa thấy Tam Công chúa Khải Sắt Lâm lập tức nở nụ cười niềm nở, nhớ tới cảnh nàng bị mình chọc tức bỏ chạy mà Đoạn Vân cười thầm.
Khải Sắt Lâm vừa thấy sắc diện đó của Đoạn Vân lập tức làm mặt lạnh, không thèm để ý đến hắn. Đoạn Vân cũng không chấp nhất, thấy Khải Lợi đứng cạnh đó, Đoạn Vân kéo Lị Lị Lộ qua một bên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ửng hồng của Lị Lị Lộ, hỏi: "Lị Lị Lộ Công chúa, vị Công chúa bên kia là vị nào vậy, ngươi giới thiệu cho ta một chút được không?" Lị Lị Lộ dùng một vẻ mặt rất kỳ quái nhìn Đoạn Vân, lạnh lùng nói: " Đó là Đại Công chúa Khải Lợi, vậy rồi sao? Ngươi còn muốn theo đuổi người ta hả. Tỉnh lại đi cưng! Khải Lợi đã bị gả cho Nhị vương tử Lôi Ngạo Đế Quốc rồi." Đoạn Vân nhìn nàng trợn mắt, nhẹ giọng nói: " Ta không có ý gì đâu, nếu cần theo đuổi ta sẽ theo đuổi nàng. Lúc vừa rồi khi nàng đưa ta đi vào, ta vì tưởng nàng là thị nữ nên đã đùa giỡn một chút." Lị Lị Lộ vừa nghe Đoạn Vân nói tới đây giật bắn mình, hắn là loại người nào vậy?
Thấy dáng vẻ kinh hãi của Lị Lị Lộ, Đoạn Vân lại hỏi tiếp: " Vẻ mặt người làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng bị gả cho một Vương tử của một quốc gia khác hay sao? Ai dà! Quá đáng tiếc!" Lị Lị Lộ vừa nghe Đoạn Vân nói xong, đá đá chân, mặt đỏ ửng lên, nói vẻ thẹn thùng: " Ngươi nói bậy, ta không phải là Công chúa chính thức, người ta vẫn chưa có ai mà!" Lị Lị Lộ khẩn cấp đính chính, thanh âm khá lớn.
Đoạn Vân ho nhẹ một tiếng: "Khục khục! Ta nghe rồi, ngươi không cần phải nói lớn tiếng như vậy." Lị Lị Lộ thấy mấy vị Công chúa chung quanh đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, liền rất quẫn bách, chân ngọc chỉ muốn tìm đá vào một vật gì đó. Sao mà mình thất thố như vậy chứ? Đúng là đáng chết.
Khải Sắt Lâm thấy Đoạn Vân uốn ba tấc lưỡi một cách quỉ quyệt, miệng nhỏ giọng thì thầm: "sắc lang"! Lúc nào cũng câu dẫn nữ hài tử ngây thơ. Không phải người tốt.
Còn Khải Lợi Công chúa thì vẻ mặt đau thương, có lẽ tâm tình của nàng đều để hết vào bệnh tình của lão Hoàng đế
Đoạn Vân nói một chặp, rồi quay về Khải Lợi Công chúa nói: "Đại Công chúa, kỳ thật nàng không cần quá lo lắng. Có ta ở đây, Bệ Hạ hoàn toàn có thể bình phục thôi. Hay là để ta kể chuyện vui cho nàng nghe nhé!" Sau đó Đoạn Vân bắt đầu huyên thuyên trong phòng.
"Một đám tiểu nghĩ (một loại động vật rất nhỏ rất giống với con kiến) bò lên trên lưng một con voi thất cấp ma thú, nhưng bị gạt rơi xuống, chỉ có một con tiểu nghĩ chết sống cũng ôm chặt lấy cổ của con voi này. Đám tiểu nghĩ phía dưới kêu to: cắn nó chết đi, cắn nó chết đi, thằng nhỏ, cho mẹ nó cũng không nhận ra!"
Có lẽ câu chuyện tiếu hài của Đoạn Vân hơi khó nghe, hoặc các vị Công chúa đều đang lo lắng về bệnh tình của Hoàng đế, mấy câu nói đùa này chỉ làm cho nỗi lo của các nàng hơi bớt đi một chút, khẽ nở những nụ cười xinh đẹp. Đoạn Vân vẫn không chịu bỏ cuộc, lại kể một chuyện khác: "Một con sủng thú bò lên trên bàn ăn của ngươi, lấy một con gà nướng tha đi, ngươi giận dữ nói: nếu nhà ngươi mà dám làm gì con gà nướng đó, ta sẽ đối xử với ngươi y như vậy. Kết quả là con sủng thú đó liếm vào đít con gà, ngươi ngất xỉu, sủng thú sướng quá nói: đồ ngu, xem ai lợi hại hơn?"
Ha ha ha! Lúc này mấy vị Công chúa đều nhịn không được cười phá lên. Nơi này vốn chỉ cách phòng ngủ Tra Lí không xa, hơn nữa các Công chúa đều cười phá lên, tiếng cười thánh thót cộng hưởng vang đến tận Tẩm Cung của Tra Lí Bệ Hạ.