Bá Y Thiên Hạ

Chương 134: CỬU BIỆT TRỌNG PHÙNG TẠP SẮT PHU

Đoạn Vân nhếch miệng cười, phun ra một câu kinh người:

- Hoàng đế hả? Không có hứng thú, ai thích thì làm đi.

Nghe Đoạn Vân nói, tất cả đại thần đều giật mình, hoàng hậu và hai vị công chúa cũng khó tin. Lại còn có người không muốn làm hoàng đế chứ, thật sự là thiên cổ kì văn. Trên triều đường, cũng chỉ có vài thần cấp thủ hạ của Đoạn Vân xem ra chẳng quan tâm gì đến lời Đoạn Vân vừa nói cả. Với thực lực của Đoạn Vân, không có một quốc gia nào có thể so được rồi. Thậm chí bây giờ thậm chí có khi còn cường đại hơn cả Long tộc cũng không biết chừng, có khi còn mạnh hơn vài lần là khác. Một hoàng đế Thiên Long nho nhỏ thì Đoạn Vân tự nhiên sẽ không thèm nhìn bằng nửa con mắt.

Nhìn lướt xuống đại đường một lượt, Đoạn Vân nói:

- Các vị đại thần yên tâm, Tra Lí đã có ý cho ta tiếp quản Thiên Long, ta đây tự nhiên sẽ không thể không quan tâm tới Thiên Long được. Đề nghị của ta là chúng ta tuyển ra một trong số năm vị công chúa làm Thiên Long nữ hoàng. Còn ta, vẫn làm chức thân vương của ta, ta sẽ đứng sau phụ tá nữ hoàng, củng cố đế vị cho nàng. Làm hoàng đế quá khổ cực, Đoạn Vân ta còn muốn sống lâu hơn vài năm nữa.

- Thân vương đại nhân đề nghị cho ai làm nữ hoàng của Thiên Long đây?

Khoa Lí Lôn hỏi cung kính, mặc dù không biết Đoạn Vân vì sao lại nói như thế, nhưng Đoạn Vân không muốn làm hoàng đế thì bọn họ cũng không có biện pháp.

Ngẫm nghĩ, Đoạn Vân nói:

- Cái này do năm vị công chúa tự quyết định lấy. Tiểu Phi Hiệp.

- Có.

- Ngươi lập tức bay về A Nhĩ Ti Tư, đem hai vị phu nhân Khải Lợi và Khải Sắt Lâm tới đây, Tra Lí bệ hạ băng hà rồi, các nàng là con gái cũng nên trở về tham gia tang lễ.

- Rõ.

Tiểu Phi Hiệp lắc mình, biến mất khỏi chỗ đứng.

- Các vị đại thần, Lị Lị Lộ công chúa suất lĩnh bộ đội cũng đang tới đây, ta phỏng chừng đại khái ba ngày sau sẽ tới. Đến lúc đó, ta để các nàng tự mình quyết định ai làm Thiên Long quốc chủ. Mấy ngày tới, tạm thời do ta quản lý triều chính, các ngươi có dị nghị gì không?

Đoạn Vân nói vẻ rất uy nghiêm. Dù sao để đám đại thần bàn tới bàn lui cũng bàn chẳng ra được cái gì, còn không bằng đơn giản để mình quyết định luôn thì tốt hơn. Dù sao mấy cô ả đều là đàn bà của mình, ai làm nữ hoàng cũng giống nhau thôi?

- Thần không có dị nghị.

Dưới ánh mắt uy nghiêm của Đoạn Vân, chúng đại thần cảm giác có một loại áp lực vô hình đè lên người mình. Trong lòng bọn họ không ngừng cảm thán: quả nhiên có một đời phong phạm đế vương, uy nghiêm khí thế, không làm hoàng đế Thiên Long chúng ta thật sự đáng tiếc.

- Âu Đặc Tư, chẳng biết ngươi có tìm được mười lăm viên Tẩy Tủy đan bây giờ ở đâu không?

Đoạn Vân hỏi Âu Đặc Tư đang đứng một bên. Mặc dù Đoạn Vân không để vào mắt mấy viên Tẩy Tủy đan, nhưng mười lăm viên Tẩy Tủy đan đối với một quốc gia mà nói thật sự quá trân quý. Hơn nữa, Đoạn Vân hơi lo lắng Tẩy Tủy đan lỡ rơi vào tay ma tộc thì sao. truyện được lấy tại Trà Truyện

Âu Đặc Tư đang muốn nói, thanh âm hoàng hậu đã vang lên:

- Đoạn Vân, mười lăm viên Tẩy Tủy đan đó đang ở đây. Là do bệ hạ buổi tối hôm đó dưới tình hình khẩn cấp dấu ở đây.

Nói xong, Hoàng hậu từ một chỗ bí mật trên long ỷ lấy ra một cái hộp, mở ra thì bên trong có mười lăm viên Tẩy Tủy đan hoàn hảo vô khuyết.

Thấy Tẩy Tủy đan còn nguyên, Đoạn Vân thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mười lăm viên Tẩy Tủy đan giao cho Khố Lạp Kì đi. Khố Lạp Kì, ngươi lập tức tìm năm ma thú có thực lực cấp tám hơn nữa phải có cống hiến kha khá cho đế quốc, bảo họ một người uống ba viên. Từ hôm nay trở đi, đế quốc sẽ tăng thêm năm đầu cửu cấp ma thú. Như vậy, những đế quốc khác cũng không dám coi thường vọng động.

- Rõ, mạt tướng lãnh mạng.

- Khoa Lí Lôn, mười đại hoàng gia kỵ sĩ đoàn của đế quốc bây giờ như thế nào rồi? Do ai thống lĩnh?

- Hồi bẩm thân vương điện hạ, lúc này ba vạn nhân đội trực tiếp tham dự bạn loạn bị bắt giam, trừ đi một vạn hoàng gia kỵ sĩ do Lị Lị Lộ công chúa mang đi, sáu vạn nhân đội khác bây giờ tạm thời do Khố Lạp Kì tướng quân thống lĩnh.

Khoa Lí Lôn trả lời cung kính.

- Tốt, thành vệ quân đâu?

- Năm vạn thành vệ quân trước giờ vẫn do tiểu nhi thống lĩnh. Mấy hôm trước Bố Khoa Duy Kì bản loạn, tiểu nhi quyết định thật nhanh, thống lĩnh năm vạn thành vệ quân tới hoàng cung cứu giá, nhưng không được như nguyện. Sau đó tiểu nhi thống lĩnh thành vệ quân chạy ra khỏi Thiên Long thành, khi cần sẽ hành động. Bây giờ đang phụ trách trị an của Thiên Long thành.

Khoa Lí Lôn nói rành mạch.

- À, do đại ca Lạp Hi Đức của ta thống lĩnh. Được rồi hắn hình như là lãnh đạo của thành vệ quân mà. Tốt lắm, xem ra đại ca rất có phong phạm của Đại tướng.

Đoạn Vân khẽ gật đầu tán thưởng.

- Tình hình của dân chúng bây giờ như thế nào?

Đoạn Vân lúc này hỏi đến dân chúng, nếu dân tâm không ổn, sẽ làm dân biến, như vậy cuộc sống của nữ hoàng lão bà mình tương lai sau này sẽ không tốt đẹp lắm.

- Thiên Long thành coi như ổn định, bất quá vài thế lực ở địa phương khác đã rục rịch có hành động.

Khoa Lí Lôn trả lời.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân nhìn về phía Âu Đặc Tư. Vừa thấy ánh mắt Đoạn Vân, Âu Đặc Tư cung kính nói với Đoạn Vân:

- Chủ nhân, có chuyện gì cứ phân phó.

Cười nhẹ, Đoạn Vân nói:

- Thiên Long, không có Thiên Long làm thủ hộ thần thú thì Thiên Long làm sao gọi là Thiên Long chính thức được chứ? Âu Đặc Tư, ngươi lập tức bay đi các đại thành thị ở Thiên Long, thi triển thần long thần uy cho Thiên Long tử dân thấy, cũng coi như là thi triển thần tích. Ngươi nói với bọn là ngươi là thủ hộ thần của Thiên Long, để dân chúng Thiên Long an tâm.

- Rõ, thuộc hạ đi trước.

- Chờ một chút, đây hơn mười viên hoàn dương đan và mười viên Tẩy Tủy đan, lần này thi triển thần tích có thể tiêu hao năng lượng khá lớn, ngươi mang mấy thứ này theo. Còn nữa, Ny Khả, nàng cũng đi bảo vệ cha nàng, nếu cần giúp hắn một chút.

- Rõ, Đoạn Vân ca ca, Ny Khả biết rồi.

Nói xong, Ny Khả và Âu Đặc Tư quỷ dị biến mất khỏi chỗ đứng, chỉ còn lưu lại vài tàn ảnh mà cao thủ mới nhìn được.

Cả đám đại thần trên triều đường thấy tình cảnh đó, nghe những lời đó, mỗi người đều cả kinh trợn mắt.

Thấy Khắc Mễ Kì béo phì, Đoạn Vân đi đến hỏi:

- Bá phụ, xin hỏi Tạp Sắt Phu nàng có khỏe không?

- Ah! Khỏe, nó đangở nhà? Mấy bữa trước, một nhà ta đều bị Bố Khoa Duy Kì bắt, may mà không ai bị sao, không có vấn đề gì ngoài ý muốn.

Khắc Mễ Kì đã từ từ phục hồi tinh thần lại sau khi cha con Âu Đặc Tư biến mất.

Lúc này, trên cửa đại đường xuất hiện một thân ảnh Đoạn Vân ngày nhớ đêm mong, chỉ thấy Tạp Sắt Phu nước mắt đầy mặt, nhìn Đoạn Vân vô cùng kích động, hơi thở hổn hển, dường như đang muốn chạy ào tới.

Đoạn Vân nhìn Tạp Sắt Phu thâm tình, bước từng bước về phía trước, vừa hưng phấn vừa kích động. Mình nhớ giai nhân biết bao nhiêu a! Tạp Sắt Phu cũng từng bước đi tới Đoạn Vân, ánh mắt tràn đây nước mắt, tràn ngập nỗi nhớ nhung của nàng với Đoạn Vân.

Rốt cục, hai thân ảnh đã tới rất gần, gần tới mức tiến thêm một bước là có thể đụng vào nhau rồi.

"Bốp" Đột nhiên, một cái tát nảy lửa đánh vào mặt Đoạn Vân. Kỳ thật với thân thủ của Đoạn Vân, hắn hoàn toàn có thể né tránh được, hơn nữa nếu Đoạn Vân không có kịp thời giải trừ hộ thể chân khí hùng hậu của mình thì bàn tay của Tạp Sắt Phu nhất định bị chấn thương rồi. Đoạn Vân không trán né, hơn nữa còn kịp thời giải trừ hộ thể chân khí ở chỗ đó. Chát một tiếng, một vết tay đỏ ửng hằn trên mặt Đoạn Vân.

- Ngươi bổn đản, tại sao ngươi không tránh đi? Ta biết ngươi có thể tránh được mà.

Tạp Sắt Phu có chút giật mình nức nở nói với Đoạn Vân.

Đoạn Vân cười cười, tiến lên vươn tay ôm lấy Tạp Sắt Phu, nói nhỏ:

- Bởi vì ta muốn cảm thụ xem tình yêu của nàng đối với ta sâu đến đâu.

- Vậy cảm nhận được cái gì? - Tạp Sắt Phu dùng một loại ngữ khí khác nói.

- Đau. Đại tiểu thư, nàng có cần phải dùng sức như vậy không. Ai ui! Bây giờ nói chuyện vẫn còn đau đó.

Đoạn Vân cố làm ra vẻ đau khổ, cố gắng nói.

- Hừ. Ai bảo ngươi vô lương tâm, lâu như vậy mà không đến tìm ta? Hừ, hại ta mỗi ngày đều lo lắng cho cho ngươi.

Tạp Sắt Phu hoàn toàn không còn nghi thái ôn nhu thê thiếp trước kia nữa. Việc này đủ để thấy Tạp Sắt Phu yêu Đoạn Vân như thế nào.

- Ta lập tức xin cưới nàng ngay, sau này, chúng ta mỗi ngày đều xyz với nhau được không?

Đoạn Vân cười cợt nhả.

- Thật chứ! Vân, đừng rời xa ta nhé? Ta phát hiện ra ta không thể không có chàng được.

Tạp Sắt Phu rơi lệ đầy mặt nói.

Đoạn Vân lục lọi trong không gian giới tử tìm một lúc lâu, muốn tìm cái khăn tay mà lần đầu hắn gặp mặt Tạp Sắt Phu đã lấy được từ tay nàng, nhưng hắn không thể tìm được. Không gian giới tử của Đoạn Vân bây giờ lớn quá rồi, hơn nữa bên trong có quá nhiều thứ linh tinh, đâu dễ gì có thể được tìm ra được một cái tay nhỏ bé? Thua. Đoạn Vân đành phải dùng tay áo lau nước mắt cho giai nhân, nói:

- Ngoan, ta hứa với nàng, sau này vô luận đi tới nơi nào, ta cũng mang nàng theo. Sau này, chúng ta vĩnh viễn không chia lìa. Được rồi, đừng khóc nữa. Ngoan.

- Ừm. Được rồi, Vân, cái khăn tay của thiếp chàng còn giữ không?

- Ah!

Thật sự là sợ cái gì thì tới cái đó, làm sao lại hỏi đến khăn nhanh thế nhỉ? Tiêu đời rồi.

Đoạn Vân ra vẻ áy náy nói:

- Tạp Sắt Phu, ta nói nàng đừng giận a. Việc là như thế này, có một hôm, ta đi nhà xí, nhưng khi ta hoàn thành nhiệm vụ xong, ta phát hiện ta lại không mang theo giấy chùi, vì vậy ta tìm, tìm mãi. Cuối cùng tìm ra được cái khăn tay của nàng, sau đó lỡ …. Được rồi, thủ quyên đó ta một mạch vẫn giữ đây, bất quá ta chưa hề giặt, ngươi còn muốn nữa không?

- Ghê! Tên gia hỏa ghê tởm này, không được đụng vào ta. Chuyện ghê tởm như vậy mà ngươi cũng nói ra được.

Tạp Sắt Phu lập tức đẩy tay Đoạn Vân ra thối lui vài bước.

- Ha ha ha…

Mấy tên thủ hạ của Đoạn Vân là người đầu tiên không nhịn được cười phá lên, tiếp theo thì cả đám đại thần và công chúa hoàng hậu trên điện cũng đều nhịn không được cười theo.

Lúc này, thanh âm hùng hậu của Âu Đặc Tư bắt đầu vang vọng khắp bầu trời Thiên Long thành.