Lâm Đại Dung tiếp tục chuyển ánh mắt mình ra ngoài cửa sổ, nước mắt chảy ra lúc nào cũng không hay biết.
Cô biết mình đã làm ra một chuyện rất tàn nhẫn. Cô cũng rất khổ tâm mới suy nghĩ ra được kế sách này. Nếu Tào Đông Minh cứ vậy mà buông bỏ cô, không hề bị thương tổn, cũng không hề hận cô thì dù cô có hao tổn tâm trí, cô cũng vẫn chấp nhận.
Lúc đầu cũng do anh không đúng, vốn là cô chỉ muốn cùng anh làm bạn bình thường mà thôi. Cô cứ muốn cùng anh phát triển một cách bình thường mà tại sao anh lại cứ muốn ép buộc cô nói ra lời nói thật lòng?
Cô không muốn cho anh biết rằng cô cũng yêu anh, cũng không muốn anh nói với cô về tương lai, càng không muốn nhìn thấy anh vì tương lai của bọn họ mà có khuôn mặt sáng ngời hạnh phúc. Thật ra cô nhận ra bọn họ đã không có tương lai khi anh vui vẻ nói câu "Bởi vì em yêu anh nên anh mới có thể yên lòng yêu em". Anh không biết khi nghe anh nói câu nói đó, trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ?
Từ nhỏ đến lớn, anh đều không bị vật gì ngăn trở, anh có thể hăng hái giúp đỡ người khác thậm chí phải chường mặt mình lên trang nhất của tờ báo nào đó. Cũng vậy, theo bản năng anh đã dùng thân thể mình để khống chế xe đạp của cô, ngoài miệng anh nói mình sợ nhất là phiền phức nhưng trong nội tâm lại chính là một người thiện lương đơn thuần như vậy.
Vì vậy, hai chữ "cùng nhau" từ miệng anh nói ra kia, có lẽ anh cũng không hiểu hết ý nghĩa của nó như thế nào. Có lẽ đối với anh, việc anh muốn ở cùng với người phụ nữ mình yêu là một chuyện rất đơn giản. Cho dù người phụ nữ kia không còn trọn vẹn, chỉ cần anh thích thì anh liền có thể hy sinh tất cả chỉ để bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nhưng đối với một người không trọn vẹn như cô, cô lại không dám dùng nửa cuộc đời cuối cùng của mình đánh cược để đi theo anh. Nếu như anh chỉ yêu cô trong nhất thời, cô cũng không Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, dám tưởng tượng lúc đó mình sẽ biến thành ra bộ dáng gì nữa.
Thế giới của anh thật xán lạn rực rỡ, một ngày nào đó anh cũng sẽ bị những chuyện mới lạ hấp dẫn. Khi đó anh sẽ phát hiện thật ra anh đang yêu một người phụ nữ cũng tầm thường mà thôi, thậm chí anh sẽ cảm thấy phiền toái, sẽ đau đớn, sẽ buồn rầu, sẽ hối hận vì lúc trước do nhất thời kích động nên đã thay đổi cuộc đời của chính mình. Thế nhưng, xuất phát từ trách nhiệm hoặc là lương tâm, anh lại không đành lòng buông bỏ cô, cuối cùng bọn họ sẽ đau khổ như thế, cho đến tận khi có một ngày cô chủ động rời đi.
Vì vậy, mỗi lần anh nhắn tin cho cô, nói anh đang vì cô chuẩn bị cái gì, làm điều gì, cô đều phảng phất cảm thấy hai người bọn họ càng gần hơn với hai chữ “biệt ly”. Cô không dám nhắn tin trả lời lại cho anh, cả ngày đều hoảng sợ, sợ sớm muộn cũng sẽ mất đi anh.
Vừa lúc đó, Tử Uy đến tìm cô, bởi vì phải gánh một món nợ lớn bên phía công ty vợ trước, cùng đường mạt lộ thì biết được ba mẹ cô ở nông thôn mở tiệm ban hoa liền mặt dày tìm tới cô. Anh ta hi vọng cô có thể nể tình cũ cho anh ta mượn một ít tiền.
Nói thật, người như thế đương nhiên là cô rất khinh thường nhưng thời điểm anh ta đến đúng là rất trùng hợp. Khi đó Tào Đông Minh vừa vặn nói với cô rằng anh sắp trở về thôn Tiểu Khê đón cô.
Thế rồi, cô cũng liền chủ động đưa ra cuộc giao dịch này, cô đã dùng một phương pháp tàn nhẫn nhất để tự hủy diệt tình yêu của bọn họ. Chỉ cần có thể khiến anh chủ động buông bỏ cô thì cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng chấp nhận, dù sao lúc vừa bắt đầu chính cô đã đánh giá mình quá cao.
Mỗi ngày Lâm Đại Dung đều tự mình thôi miên, tự nói với mình đây là kết cục tốt nhất. Cô không nên khổ sở, sau này tháng ngày vẫn trôi qua như thế, cuộc sống của cô cũng sẽ không có gì thay đổi.
Nhưng thân thể của cô lại không cho cô được như ý nguyện. Theo lệ thường, cách hai tháng, cô phải đi kiểm tra sức khoẻ theo định kỳ, bác sĩ nói gần đây dường như cô có áp lực to lớn, muốn cô tĩnh tâm điều dưỡng. Tuy rằng chưa xuất hiện bệnh cụ thể nào nhưng như vậy cũng đủ khiến ba mẹ cô sợ đến mất mật.
Vì muốn cô tĩnh tâm điều dưỡng, mẹ của cô đã suy nghĩ đến một cách duy nhất: đó là không cho phép cô ra ngoài làm việc nữa. Mà như vậy chỉ có thể khiến cô không có chuyện gì để làm và càng dễ dàng suy nghĩ lung tung. Nghĩ thế nhưng cô cũng không phản đối.
Chắc mẹ cô cũng nhìn ra được ý nghĩ của Lâm Đại Dung nên một ngày kia lại sai cô vào trung tâm thành phố giao hàng. Lúc trước, cô chủ động làm việc này nhưng mẹ cô cương quyết không chấp nhận mà vì sao hôm nay mẹ đã thay đổi? Lẽ nào mẹ cô muốn cô ra ngoài giải sầu sao?
Mà cơ hội này, Lâm Đại Dung cầu cũng không được, chờ khi cô chuẩn bị kỹ càng và đi xuống lầu mới phát hiện mình đã bị lừa rồi. Người đang bận bịu giúp đỡ khiêng hàng vào trong xe lại là Tào Đông Minh.
Nhìn thấy tình cảnh tràn ngập ấm áp như thế này thì Lâm Đại Dung đứng trơ tại chỗ, thậm chí trong nháy mắt cô có cảm giác mình nhất định đang nằm mộng.
Sau khi chuyển hoa lên xe, Tào Đông Minh càng hào phóng mở cửa xe ngồi vào chỗ tài xế.
"Đại Dung, con còn đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe." Mẹ cô cũng đang thúc giục.
"Nhưng..." Lâm Đại Dung nhìn chằm chằm Tào Đông Minh nói không ra lời.
"Nhưng mà cái gì? Ngày hôm nay giao hàng mà ông Lý lại nghỉ bệnh, may là có Đông Minh chịu giúp đỡ. Con còn không mau lên xe, cậu ấy làm sao biết đường?"
"Mẹ, chú Lý xin nghỉ thì con tự mình đi cũng được." Chú Lý nghỉ cùng ngày với cô, trước đây cô cũng thường hay thay ông đi giao hàng.
"Con đang nói gì vậy? Không phải bác sĩ đã nói rằng con phải nghỉ ngơi thật nhiều, mà đường xa như vậy, làm sao mẹ dám để con một mình lái xe đây?" Mẹ Lâm liếc ánh mắt sắc bén đến một người, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Lâm Đại Dung theo bản năng rụt cổ ngồi vào trong xe.
Khi cô ngồi lên xe, cửa xe còn chưa đóng lại, Tào Đông Minh đã giẫm chân ga, chỉ sợ cô sẽ đổi ý lại nhảy xuống xe.
Lâm Đại Dung có cảm giác khi mình ngồi trong xe vận tải nhỏ này quả thực như ngồi trong không khí. Mỗi một lần hô hấp, cơ thể cô đều muốn tiêu hao mười phần khí lực nhưng vì không muốn Tào Đông Minh biết việc đó nên cẩn thận từng li từng tí một chậm rãi hít thở đều.
Tào Đông Minh nhìn qua kính cũng thấy cô dường như cũng không mấy dễ chịu nên từ đầu đến cuối anh không hề nói chuyện mà chỉ chuyên tâm lái xe, tựa như anh chính vì lái xe mà đến thôi. Ngược lại Lâm Đại Dung không tin.
"Làm sao anh thuyết phục được mẹ em?" Lâm Đại Dung cố gắng giữ bình tĩnh mở miệng.
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Mẹ em không thể nào thích anh." Lâm Đại Dung nói chuyện khá uyển chuyển, trên thực tế mẹ cô thường thường phê bình Tào Đông Minh ở trước mặt cô, muốn cô cách anh xa một chút. Vậy làm sao đột nhiên liền coi anh là một thanh niên tốt được? Chuyện này khó mà tin nổi.
"Không, anh lại cảm thấy dì là người thông tình đạt lý, chỉ là thiếu thông cảm thôi, anh không thấy bà chán ghét anh." Tào Đông Minh cười cợt "Hay là có kẻ nào đó đáng ghét hơn xuất hiện nên bà liền đột hiện nhận ra anh đáng yêu."
"Em biết anh đang muốn nói gì, em cũng không muốn nghe." Cô mạnh mẽ ngăn cản anh.
Ngược lại, Tào Đông Minh cũng không gấp, còn rất kiên nhẫn như đang nói chuyện nhẹ nhàng với một đứa nhỏ: "Đại Dung, chúng ta không phải kẻ địch, nếu em không muốn có liên quan gì đến anh thì cũng không cần thiết phải căm thù anh ra mặt như vậy. Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em sao?"
Lòng Lâm Đại Dung trầm xuống, cúi đầu không nói gì nữa, Tào Đông Minh nhìn cô một cái cũng không lên tiếng nữa.
Đúng đấy, anh nói rất đúng, anh không có làm gì sai, mà cô lúc này lại dùng thái độ hùng hổ doạ người trông có vẻ rất khả nghi. Lâm Đại Dung bị anh nói đến nỗi có chút chột dạ nhưng sự bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, luôn cảm thấy anh cũng không đơn giản giúp đỡ mẹ cô đi giao hàng như thế.