Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 54: Phiên ngoại – Bảo bối nghịch ngợm

Hai năm sau, Xích Thủy

Vào tối một ngày mùa hè, vườn hoa nhà họ Nam vẫn muôn hoa khoe sắc như trước, lá xanh điểm tô.

Đập vào tầm mắt là trong một màu xanh um chợt có một vài khóm hoa đỏ tươi, chói mắt người.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cả vườn hoa ngát hương làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Tối hôm qua Triển Du và mấy người Mục Hàn vì phá hệ thống phòng ngự của một căn cứ của tổ chức khủng bố ở Nam Phi mà tăng ca đến rạng sáng, buổi sáng từ thành phố B bay đến Xích Thủy vẫn ở cùng con, lúc này đang nhàn rỗi, đang tranh thủ thời gian trốn trong vườn hoa nằm trên ghế ngủ gật.

Tiểu Thạch Đầu chạy chơi một vòng quanh bồn hoa, khi trở về trên tay cầm một con ốc sên nhỏ, từ xa đã hưng phấn gọi: “Mẹ, mẹ xem này!”

Triển Du nghe thế mở mắt ra, thấy trên bàn tay mập mạp của bé có một con ốc sên đang chậm rãi ngọ nguậy bò lên đầu ngón tay bé, chợt cảm thấy nhức đầu, vì vậy bèn lừa gạt bé: “Bảo bối ngoan nào, mau thả nó ra đi, lát nữa mẹ nó tìm không thấy nó sẽ rất sốt ruột đấy.”

“Vậy sao.” Tiểu Thạch Đầu như đã ngộ ra điều gì, tuy trong lòng không muốn nhưng cũng nghe lời xoay người chạy đi.

Mục đích của Triển Du đã đạt được, đang chuẩn bị nhắm mắt lại ngủ tiếp, ai ngờ một lát sau, lúc Tiểu Thạch Đầu trở về chẳng những trong tay không ít đi mà còn có thêm hai con ốc sên nữa, bé cất giọng nói giòn giã mang theo chút mừng rỡ: “Mẹ, con bắt cả ốc sên bố và ốc sên mẹ lại đây này!”

Triển Du: “…”

Hôm nay lại là mười lăm, buổi tối sẽ có tiệc gia đình, những người lớn đang ở trong phòng khách nói chuyện phiếm.

Tiểu Thạch Đầu, Nam Vũ cùng một vài đứa trẻ nữa trong nhà họ Nam đang chơi trò chơi hỏi đáp bên cạnh, Nam Vũ đã tám tuổi đương nhiên là anh cả của các bé kiêm luôn thầy giáo, cầm một tập tranh trẻ em mở ra, làm ra vẻ hỏi: “Nếu như gặp phải người xấu, các em phải làm sao nào?”

Nam Linh trả lời rất chắc chắn: “Phải la cứu mạng.”

Nam Cẩn suy nghĩ, nói: “Phải gọi 120 báo cảnh sát.”

Tiểu Thạch Đầu ném cho bé một cái bánh bao chiên, cải chính: “Số điện thoại để báo cảnh sát là 110.”

Nam Vũ: “…”

Một lúc sau, Nam Vũ lại hỏi: “Người xấu giống như sói xám lớn, vậy sói xám lớn thích bắt đứa trẻ thế nào? Đứa trẻ trốn một mình, hay là một đám trẻ cùng nhau chạy?”

Mọi người đều nói đứa trẻ trốn một mình.

Vẻ mặt Nam Vũ mừng rỡ: “Thông minh, vậy các em biết tại sao không?”

Nam Cẩn giành trả lời: “Bởi vì một đám trẻ nhiều quá, sói xám lớn ăn không hết.”

Tiểu Thạch Đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ đầu bé một cái: “Ngu ngốc! Ăn không hết thì không biết đóng gói lại sao?”

Nam Vũ: “…”

Lúc sắp ăn cơm Nam Khôn mới xử lí xong công việc trở về từ thành phố G, Tiểu Thạch Đầu nghe thấy ba gọi mình lập tức mừng rỡ nhào tới.

Nam Khôn ôm lấy con, in một cái hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé, giọng ấm áp hỏi: “Bảo bối hôm nay có nhớ ba không?”

“Có nhớ có nhớ.”

Cậu nhóc chớp chớp đôi mắt to: “Ba ba, hôm nay con phá hỏng mô hình máy bay F7 rồi lại gắn lại như cũ nha!”

Cậu nhóc mơ mộng được làm phi công, vì sớm thỏa mãn giấc mộng của bé nên gần đây Nam Khôn đưa không ít mấy món đồ mình sưu tầm được cho bé phá hỏng.

Trước kia mỗi lần người nào đó tháo ra xong, dù có gắn lại vẫn bị thiếu đi vài thứ linh kiện.

Nghe vậy, Nam Khôn có hơi hoài nghi: “Con không ném linh kiện đi chứ?”

Tiểu Thạch Đầu lắc đầu như trống bỏi, giọng điệu có vẻ đắc ý: “Không có”

Nam Khôn tin là thật, khích lệ: “Con ba thật lợi hại.”

Hàng mi Tiểu Thạch Đầu lại chớp chớp: “Nhưng mà bị thừa ra vài cái.”

Nam Khôn: ặc! Cái thằng nhóc này lấy mình làm trò cười!

Buổi tối khi tắm xong, cậu nhóc đưa đôi mắt trông mong nhìn Triển Du: “Mẹ à, đêm nay con có thể ngủ cùng mẹ được không?”

Nam Khôn ở bên cạnh nhẹ nhàng giáo dục bé: “Bảo bối con đã sắp ba tuổi rồi, muốn làm nam tử hán phải ngủ một mình.”

Tiểu Thạch Đầu bĩu môi yếu ớt phản bác: “Ba à, ba cũng lớn như vậy rồi, vì sao không ngủ một mình?”

Nam Khôn: “…”

Sáng ngày hôm sau, bức màn đóng kín che khuất ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Trên giường lớn mềm mại, Triển Du cuộn người trong lòng Nam Khôn, ngủ rất thoải mái.

Bây giờ cô đã không còn hành động cùng tổ như trước kia nữa, mỗi buổi sáng đồng hồ sinh học trong cơ thể đến đúng giờ sẽ đánh thức cô.

Hàng lông mi Nam Khôn giật giật, đã thức giấc nhưng không mở mắt ra, lười biếng vuốt ve da thịt mềm mại của Triển Du.

Từ tháng trước sau khi người nào đó được thăng chức thì mỗi ngày đều rất bận rộn, bình thường hai người bọn họ cũng khó có thể gặp mặt, càng không nói đến chuyện thân mật gì đó, tối hôm qua thật sự rất vất vả mới bắt được cơ hội, kết quả không biết do hắn quá dịu dàng hay Triển Du quá buồn ngủ, làm được nửa đường cô lại ngủ thiếp đi!

Giờ phút này, xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi làm dục vọng ngủ say trong cơ thể hắn thức tỉnh, hắn cũng không khắc chế mình nữa, chậm rãi nghiêng người, hôn lên.

Triển Du tỉnh lại trong nụ hôn dày đặc như kiến bò của hắn, vừa mở mắt ra đã trông thấy “động vật to lớn” nhiệt tình đánh tới.

Cô hoàn toàn không giãy giụa, ngược lại mỉm cười đưa tay ôm cổ Nam Khôn, rất tự nhiên đáp lại hắn.

Tình yêu dâng trào, bọn họ ân ái một cách thuần thục.

Đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, xâm nhập vào trong miệng Triển Du, bắt đầu tùy ý trở mình quấy phá.

Nam Khôn bá đạo làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Triển Du cảm thụ được hơi thở ồ ồ nóng bỏng của hắn, khóe môi nhếch lên, vươn tay ôm lấy cổ hắn đáp lại.

Không khí dần dần nóng lên, hai người quay cuồng thở dốc trên chiếc giường rộng lớn, tận tình chơi đùa.

Khúc dạo đầu dài dòng đi qua, Nam Khôn nắm hai cổ chân Triển Du mở chân cô thành hình chữ M, chen vào cơ thể cô.

Nơi kết hợp của hai người tạo thành một cảnh tượng kiều diễm, cứ như vậy hiện lên rõ ràng trước mắt Nam Khôn, khiến máu trong cơ thể hắn sôi trào.

Đây là lần đầu tiên hai người họ làm chuyện này ban ngày.

Trong lòng Triển Du có chút không quen, ngay cả ngón tay cũng đỏ ửng, cô đưa tay che chắn tầm mắt của mình lại, cắn môi không dám lên tiếng.

Nam Khôn dụ dỗ nửa ngày cũng không thấy cô bỏ ra liền bắt đầu làm chuyện xấu, sau khi rời khỏi thì nửa ngày sau cũng không thấy đi vào.

Triển Du có chút sốt ruột, vừa lấy tay ra quan sát tình hình thì cậu em nhỏ nóng bỏng lại hung hăng tiến vào.

“Ôi…”

Triển Du vẫn chưa kịp hít thở thì vòng eo cường tráng của Nam Khôn đã như ngựa tiến lên, động tác nhanh cực kì.

“Em yêu, thoải mái không?” Nam Khôn nhìn cô, ánh mắt ngập tràn vẻ mê luyến cùng khát vọng không hề che giấu.

Triển Du “Ừm” một tiếng, giọng run run khích lệ: “Có thể sâu hơn một chút nữa…Á!”

Cô đã lên tiếng, đương nhiên Nam Khôn sẽ cố gắng thỏa mãn cô, vì vậy vòng eo khỏe mạnh càng ra sức hoạt động.

“Ưm…”

Khoái cảm làm cho người ta phát điên lan tràn ra toàn thân, gương mặt Triển Du nóng bừng, muốn giãy giụa nhưng lại mâu thuẫn nắm chặt cánh tay người đàn ông kia, mệt mỏi chống đỡ cho đến khi hết sức chỉ có thể mê loạn thừa nhận, sau đó chậm rãi rơi vào tay giặc để cho mình sa vào chiếc lồng giam tính phúc người đàn ông này giăng ra vì mình.

“Bảo bối” Tiếng thét chói tai của Triển Du khiến cho dục vọng của Nam Khôn càng hưng phấn bừng bừng, hắn cúi đầu đặt xuống mặt cô những nụ hôn tuyệt hảo, bên dưới vẫn hung hăng chiếm giữ, một sau càng thêm sâu hơn so với lần trước, vật cứng rắn lần lượt đi vào chỗ sâu nhất, chạm vào điểm mẫn cảm, khiến Triển Du không ngừng ngâm nga, nói năng lộn xộn, “Ông xã, em sắp không…a a a!”

“Chịu được không?” Nam Khôn cảm thấy thân thể cô khác thường, lại không muốn để cô lên đỉnh nhanh như vậy, cúi đầu dịu dàng ngậm lấy nụ hoa đã đứng thẳng của cô, nhẹ nhàng trấn an mà mút lấy, phía dưới cũng dần dần giảm tốc độ, bắt đầu chậm rãi lui ra ngoài.

“Đừng mà…” Triển Du đang lơ lửng trong khoái cảm, hoàn toàn không ngờ tới Nam Khôn lại đột nhiên “lui binh”, cảm giác trống rỗng xẹt qua trong cơ thể, cô vô thức vươn tay nắm lấy hông Nam Khôn, kéo hắn lại gần mình, giọng mềm nhũn, “Ông xã, đừng rời bỏ em.”

Việc này đã kích thích đến Nam Khôn, thiếu chút nữa hắn đã không giữ được, cơ thể căng cứng, lồng ngực dày rộng phập phồng kịch liệt.

Hắn dùng giọng run rẩy nói: “Em yêu, tự em cử động được không?”

Nói xong hắn liền ôm vòng eo nhỏ nhắn của Triển Du nhấc cô lên, tự mình chậm rãi nằm xuống, để cho cô “tự cưỡi lên ăn”.

“Trời…sâu quá…ông xã…hic hic…” Triển Du cắn răng thẳng eo, cảm thấy hai lạng thịt của Nam Khôn đang đánh vào chỗ sâu nhất của mình, có chút khó chịu, cô muốn nhấc người lên một chút nhưng lại bị Nam Khôn dịu dàng kéo xuống.

“Ngoan nào, nắm lấy tay anh, cử động đi.”

Có thứ để chống, Triển Du bắt đầu chậm rãi di động, cảm xúc trên mặt không biết là sung sướng hay thống khổ.

Khoái cảm dời non lấp biển kéo đến, trong lòng Nam Khôn rung động khó nhịn, không kìm lòng được nói: “Bảo bối em giỏi quá.”

“Hic…ông xã…” Gương mặt Triển Du toàn một vẻ kiều diễm, động tình gọi người đàn ông kia.

“Bà xã…” cảm giác bị chặt chẽ bao lấy khiến Nam Khôn cũng sắp không cầm giữ được nữa.

Hắn buông tay Triển Du ra, vịn lấy mông cô, bắt đầu chủ động di chuyển.

Khoái cảm cùng kích thích lan tràn bốn phía trong cơ thể, bụng Triển Du dần dần buộc chặt, phóng túng đung đưa cùng tiết tấu của Nam Khôn.

Vật cứng nóng bỏng không ngừng ra vào con đường hẹp của cô, cô khó khăn hô lên: “Á! Không được, ông xã, chậm một chút…”

Nam Khôn vươn tay xoa nắn bộ ngực trắng nõn của cô, thở gấp nói: “Tới rồi sao?”

“Hu hu…ông xã, em…em không chịu được, chậm một chút…”

Triển Du cảm giác mình sắp chết đi.

Nam Khôn cũng sắp đến cực điểm, hung hăng hôn lên môi cô, nhiệt tình dây dưa, động tác vừa thô lỗ vừa dịu dàng.

“Ông xã…hu hu…” Tiếng thét của Triển Du bị môi Nam Khôn chặn lại, trong khi thở dốc kịch liệt, cô lên đến đỉnh.

Trong phút chốc Nam Khôn cũng siết vòng tay lại, như một con dã thú nổi giận dùng lực hôn mút cô, thân dưới mãnh liệt đưa đẩy.

Cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, run rẩy giải phóng trong cơ thể Triển Du.

“Ôi…” Triển Du rúc vào đầu vai hắn, dư vị qua đi lại bị người đàn ông này đưa đến ngọn núi khác, quả thật làm cho người ta muốn ngừng mà không được.

“Bà xã…” Nam Khôn nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng lấm tấm mồ hôi của cô, mê muội hôn lên môi cô, tư vị trong lòng thật sự là: tuyệt không thể tả.

Tình cảm mãnh liệt qua đi, Triển Du cảm thấy mỏi mệt lại thỏa mãn, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, chờ Nam Khôn nói câu sau.

Nam Khôn ghé vào tai cô, như gần như xa hôn vài cái mới nói nhỏ: “Anh yêu em.”

Triển Du giật mình, môi lập tức khẽ cong lên, thân mật cọ qua cọ lại cổ hắn: “Em cũng yêu anh.”

Ngoài cửa, đã thức dậy rất lâu, Tiểu Thạch Đầu vốn định tới gọi ba mẹ thức dậy mang vẻ mặt ngây thơ trong sáng nói: “Chú Đông, ba mẹ đang làm gì thế?” Bé nghe thấy mẹ đang khóc, mà sao mẹ lại phải khóc? Chẳng lẽ mẹ bị ba đánh vào mông sao?

A Đông vạn năm vẫn mang bộ mặt poker rốt cuộc cũng thấy xấu hổ: “Bọn họ đang bồi dưỡng tình cảm.”

Tiểu Thạch Đầu bụng đầy hiếu kì: “Cái gì là bồi dưỡng tình cảm? Đánh nhau sao? Con nghe thấy mẹ đang khóc, con muốn gặp mẹ.”

A Đông thấy thế vội vàng bụm miệng bé lại: “Tiểu Thạch Đầu, ngoan nào, đừng vào quấy rầy bọn ho, chú cùng cháu xuống dưới ăn điểm tâm nhé.”

Nói xong anh ta liền ôm người dùng tốc độ hỏa tiễn bay xuống lầu.

Sau khi xuống lầu có đồ ăn, cậu nhóc cũng tạm thời ném vấn đề ba mẹ bồi dưỡng tình cảm sang một bên.

A Đông nhìn dáng ăn say sưa của bé, còn tưởng rằng sự chú ý của bé đã hoàn toàn bị dời đi, thật sự rất vui mừng, tâm trạng cũng thả lỏng.

Kết quả Tiểu Thạch Đầu ăn sáng xong lại bắt đầu đặt câu hỏi: “Chú Đông, vừa rồi sao mẹ lại phải nói chậm một chút?”

Chẳng lẽ ba ba thật sự đang đánh mẹ?!

Càng nghĩ càng không yên lòng, Tiểu Thạch Đầu trượt xuống đất: “Không được, con phải đến giúp thôi!”

“…” A Đông chỉ cảm thấy đầu to lên như cái đấu: ai tới đây mà chịu trận cái tên nhóc ranh này xoay cho chóng mặt dùm đi!