Tấm rèm cửa dày che lại ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, ánh đè nê-on bên ngoài cũng không thể chiếu sáng cảnh xuân trong phòng.
“Đừng!” Tân Đồng ưỡn ẹo cơ thể tránh né đôi tay cực nóng của Trâu Thần.
“Ngoan, đã đến bước này, chẳng lẽ em muốn chồng tương lai của em......” Trâu Thần khàn giọng dụ dỗ “Ngoan, tách ra.” Anh nhẹ nhàng xoa eo cô, hi vọng cô hoàn toàn tỉnh táo.
“Có thể đổi lại không......” Đôi tay cô vô thức đẩy bờ vai anh.
“Không được” Anh nghĩ không muốn từ chối “Em sẽ đau, anh sẽ làm nhẹ một chút.” Anh cúi đầu khẽ hôn cái trán cô, giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt cô “Bây giờ anh vừa mới ráp xong, em lại bắt anh nhịn hai lần , anh không dám đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra.” Uy hiếp dụ dỗ, chiêu gì anh cũng thử “Anh sẽ chậm một chút, nếu đau anh sẽ không thử nữa được không?”
Cô theo bản năng cắn ngón tay mình, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Rốt cuộc cũng tới lúc quan trọng, anh cầm tay cô đặt ở bên môi, chậm rãi tiến vào nơi bí mật của cô, sau đó từ từ đẩy mạnh.
“Đau!” Cô không thoải mái, rút bàn tay ra từ chối anh.
Băng lửa hòa trộn, anh cố gắng nhịn lại có chút không đàn lòng nên do dự, giọt mồ hôi trên trán theo khuôn mặt rơi xuống cổ cô , làn da trắng noãn trơn mịn dính vài giọt mồ hôi, chiếc đèn ở đầu giường mông lung chiếu xuống, đối với anh vô cùng hấp dẫn, dùng sức muốn đứng dậy, lại đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cô.
Hít sâu, ánh mắt này tuyệt đối là muốn chất vấn anh, khiêu chiến uy tín của người đàn ông, cúi đầu hôn đôi môi anh đào của cô, dùng sức.
“Uhm......” Đau đớn, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tiếng kêu đau của cô bị bờ môi của anh bao phủ.
Động tác có quy luật, anh cố gắng hết sức dịu dàng với cô, mặc kệ anh dịu dàng thế nào, anh cũng không thể cảm nhận được cảm giác của cô, cũng giống như vậy, cô cũng không thể cảm nhận sự khó chịu của anh, chỉ có thể vừa bực vựa hận vừa xấu hổ lưu lại một dấu răng trên vai anh.
Cho đến bây giờ cô cũng không biết rằng đau đớn lại có thể đạt tới trình độ này, đáng tiếc người nào đó ở bên trên giống như muốn ăn hết tủy trong xương, ra ra vào vào, không biết mệt mỏi, đôi môi khêu gợi không ngừng mút thỏa thích hai trái anh đào tươi ngon, mềm mại mà bị bàn tay anh tùy ý nhào nặn, động tác ra ra vào vào càng không có khuynh hướng bị gián đoạn, cô đã đau cộng thêm mệt mỏi nên không chịu nổi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau! Bất tri bất giác lại ngủ mê mang.
Sáng sớm, tiếng nhạc quen thuộc vang lên, hai người trên giường mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Trâu Thần duỗi cánh tay dài với điện thoại của Tân Đồng, tối hôm qua sau khi vể nhà anh liền tắt điện thoại di động của mình, hơn nữa trên đường về anh đã chào hỏi chủ nhiệm, vì vậy có thể yên tâm nghỉ hai ngày, lúc này chỉ có thể là điện thoại của Đồng Đồng vang lên.
Tân Đồng mơ mơ màng màng nhận điện thoại, lại không khống chế được còn muốn ngủ, mặc dù tối qua người tốn sức không phải cô, nhưng cảm giác đau hết toàn thân khiến cô không muốn tỉnh lại, điện thoại đặt bên tai mặc nó vang lên.
Trâu Thần vừa nhìn liền cười giúp cô đặt điện thoại bên tai, nhẹ nhàng hôn vành tai cô, dáng vẻ cẩn thận giống như quý trọng bảo vật.
“Tiểu Đồng, anh là Lý Trung Khải, hôm nay em có thời gian không?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của Lý Trung Khải.
“Alo.” Tân Đồng mơ mơ màng màng trả lời, căn bản không nghe rõ bên kia nói gì.
Nhưng mà Trâu Thần ở một bên lại nghe thấy rất rõ ràng, ngày hôm qua khiêu chiến với anh, hôm nay còn dám gọi điện thoại cho Đồng Đồng nhà anh? Nếu không kịp thời giải quyết người này, nói không chừng có thể gây loạn, tay cầm điện thoại dời đi, mang theo điện thoại thả vào bên phía tai bên kia của cô, một bàn tay khác dễ dàng làm chuyện xấu, cạ trên làn da trơn mượt ở eo cô, nhẹ nhàng sờ nắn.
“Đừng làm rộn!” Rất nhanh, cô có cảm giác, giơ tay lên cầm bàn tay đang làm chuyện xấu của anh.
“Alo! Là tiểu Đồng sao?” Đầu dây bên kia Lý Trung Khải nghe thấy có điểm không đúng, lớn giọng gọi.
Tân Đồng bị âm thanh chấn động, lập tức thức tỉnh, mê mang nhìn quanh một vòng.
Bàn tay làm chuyện xấu của Trâu Thần thừa dịp xông tới, cầm ngược tay cô dùng sức vuốt ve nơi mềm mại của cô.
Cảm giác tê liệt lần nữa xâm nhập toàn thân cô, cô lập tức phản ứng kịp tình huống hiện tại, cô cùng Trâu Thần hoàn toàn trống trơn cùng nằm chung trên một cái giường, mà bên tai cô là giọng của đàn anh, nhất là người nào đó vẫn đang làm chuyện xấu! Cô không để bản thân phát ra một âm thanh khác thường nào, không thể thoát được bàn tay Trâu Thần chỉ có thể để mặc anh hoành hành.
“Đàn anh, thật xin lỗi, vừa rồi chưa có tỉnh ngủ......”
Cô còn chưa nói hết đã bị người ở phía sau vòng tới, đổi thành ngồi đối diện với anh, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa......Khuôn mặt phấn hồng của cô lập tức biến thành màu đỏ bừng.
“Thật xin lỗi, anh làm em tỉnh, chẳng qua anh chỉ muốn biết hôm nay em có thời gian rảnh hay không?” Lý Trung Khải cố chấp chờ Tân Đồng trả lời.
Nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tân Đồng, Trâu Thần không vui nhíu mày, sau đó khóe miệng lại đột nhiên cong lên, khuôn mặt cười như yêu nghiệt, cô lập tức cảnh giác muốn lui về phía sau, lại quên mất cả người đang bị anh khống chế, chỉ có thể làm như không thấy nhắm mắt trả lời điện thoại “Đàn anh, em có thể muộn một chút......Uhm......” Tiếng kêu cuối cùng truyền qua điện thoại, cô làm thế nào cũng không nghĩ tới Trâu Thần trượt người xuống, cắn hai trái đào mềm mại của cô, hơn nữa còn tỉ mỉ thưởng thức, cô nhắm hai mắt, cảm giác càng thêm nhạy cảm, đột nhiên bị kích thích khiến cô không thể......
“Sao vậy?” Đầu dây bên kia Lý Trung Khải khẩn trương hỏi.
Giọng nói của Tân Đồng bắt đầu không yên, cố gắng đẩy khuôn mặt Trâu Thần ra, nhưng không ngờ bị anh vững vàng ôm lấy “Xin lỗi đàn anh lát nữa em sẽ gọi lại!” Cô thở cũng không dám thở, nói xong liền cúp điện thoại “Trâu Thần......” Giọng nói trở thành tiếng thở gấp......
Bệnh viện.
“Anh, hôm nay anh Trâu có tới hay không?” Trịnh Dao nằm trên giường bệnh nhìn tuyết ở bên ngoài cửa sổ.
“Dao Dao, em yên tâm, tâm nguyện của em anh nhất định sẽ giúp em đạt được!” Trịnh Vũ ngồi một bên hạ quyết tâm nắm chặt tay thành nắm đấm “Em từ nhỏ đã ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa tùng đòi hỏi điều gì, mà Trâu Thần chỉ có duy nhất, mặc kệ là dúng phương pháp gì, anh nhất định sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện.”
“Anh.” Trịnh Dao thản nhiên bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn mặc dù tái nhợt lại không giấu được vẻ thùy mị “Em chỉ thích anh Trâu, không nghĩ muốn anh ấy, thật ra thì chỉ cần đứng ở xa nhìn anh ấy cũng đã thỏa mãn rồi” Cô ta quay đầu nhìn anh trai “Đừng ép anh Trâu nữa, em biết rõ anh ấy không thích em, có thể làm bạn bình thường em đã thỏa mãn rồi, không cần làm ảnh hưởng tới quan hệ của hai người, cũng ảnh hưởng quan hệ của chúng ta.” Cô ta cầu xin Trịnh Vũ.
“Dao Dao, bây giờ Trâu Thần vẫn chưa có người yêu, em vẫn còn có cơ hội, nếu như chậm, xem như anh làm cách nào cũng không thể bắt buộc cậu ta, cho nên......” Trịnh Vũ không nói hết những lời trong lòng, sao anh ta lại không liên quan chứ, anh ta không thể để em gái mình chịu uất ức, trước đây ai bắt nạt Trinh Dao, anh đều liều mạng với người đó. Bởi vì Trịnh Dao rất nghe lời ba mẹ cùng anh, anh ta cứ nghĩ em gái không có tư tưởng gì, ở nhà dựa vào ba mẹ cũng không tồi, nhưng đến khi anh ta phát hiện ra mỗi cuối tuần Trịnh Dao luôn lén lút tới trường dành cho con em quân đội, mới biết không phải là em gái mình không có tư tưởng gì, chỉ là không muốn người trong nhà không vui nên mới chịu đựng, ba mẹ đã sắp xếp mọi thứ, nhưng lại liên quan đến chuyện cả đời của em gái, anh phải hết sức giúp đỡ em gái một lần!