Sau đó Âu Dương Thụy liền mang Hạ Tịch Nguyệt về nhà. Hai người về đến nhà thì đã 12 giờ đêm. Bước vào nhà, Hạ Tịch Nguyệt mới nhớ tới dì Lý, cô lo lắng hỏi:
“Dì Lý đâu rồi, em không có đi đón dì ấy, không phải là lạc rồi chứ?”
“Em đừng gấp, gần tối dì Lý đã đến, bởi vì em nằm viện, em cũng không hi vọng người khác lo lắng nên anh không có nói cho dì ấy biết, chúng ta trở về muộn nên anh kêu dì ấy đừng chờ chúng ta.”
Hai người tắm xong lên giường nghỉ ngơi, Âu Dương Thụy ôm chầm hông của Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt cho rằng Âu Dương Thụy định làm gì đó, cô sợ lập tức lên tiếng nhắc nhở:
“Thân thể em chưa hồi phục, hiện tại không được.”
Hạ Tịch Nguyệt nói xong, liền nghe được từ trên đầu truyền tới một tràng cười sung sướng.
"Anh cười cái gì?"
Hạ Tịch Nguyệt đỏ mặt bĩu môi tức giận nói. Vừa nói vừa vung nắm đấm nhỏ nhắn của mình đánh Âu Dương Thụy . Âu Dương Thụy nhận lấy một quyền của Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến:
"Ha ha ha ~. Bà xã, em nghĩ quá nhiều rồi, anh đương nhiên biết thân thể của em ra sao, chỉ đơn thuần muốn ôm em ngủ mà thôi.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Tịch Nguyệt biết mình đã sai càng thêm mắc cỡ đỏ mặt, vùi mặt mình vào trong ngực của Âu Dương Thụy không chịu ngẩng đầu lên. Âu Dương Thụy nhẹ nhàng vuốt tóc của Hạ Tịch Nguyệt, chốc lát trong ngực truyền đến tiếng hít thở, có thể là do tác dụng của thuốc, Hạ Tịch Nguyệt nhanh ngủ thiếp đi. Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, nhẹ giọng nói:
“Biết em là chuyện tốt đẹp nhất cuộc đời anh, cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Bà xã anh yêu em.”
Nói xong đặt một nụ hôn lên trán Hạ Tịch Nguyệt, sau đó tắt đèn ngủ, cả đêm ngủ an lành.
Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nằm trên chiếc giường Simmons – Hạ Tịch Nguyệt. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy ánh mắt yêu nghiệt của Âu Dương Thụy đang nhìn mình.
"Chào buổi sáng."
Thấy Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, Âu Dương Thụy cười nói đến.
"Chào buổi sáng."
Hạ Tịch Nguyệt mơ mơ màng màng nói, cô chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, nói xong một tiếng ‘chào buổi sáng’, Hạ Tịch Nguyệt lập tức giật bắn người dậy:
"Âu Dương Thụy làm sao anh ở trên giường của em."
Hạ Tịch Nguyệt hỏi.
“Bà xã, em có thể gọi là Thụy hoặc là ông xã, không cần phải gọi cả họ của anh, còn nữa bà xã à, đây là giường của chúng ta không phải giường của em, còn nữa ngày hôm qua em ngã bệnh em không nhớ sao?”
Âu Dương Thụy tuôn một tràng, Hạ Tịch Nguyệt nghe vậy mới hồi tưởng lại chuyện hôm qua. Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, thím Trương ở bên ngoài cửa hỏi:
“Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, để thiếu phu nhân đi xuống ăn hay bưng lên?”
"Bưng lên đi."
Âu Dương Thụy không muốn Hạ Tịch Nguyệt chạy tới chạy lui, thân thể còn chưa có hồi phục, không muốn để cô mệt nhọc.
"Không cần, em muốn đi xuống ăn, em đã không sao."
Lời nói của cô có chút bất mãn, cô không muốn để người giúp việc nghĩ cô kiểu cách.
“Không được, thân thể em chưa khỏe hẳn, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, nhanh một chút đi rửa mặt đi.”
Âu Dương Thụy mềm mại nói với Hạ Tịch Nguyệt, Hạ Tịch Nguyệt tức giận Âu Dương Thụy bá đạo, cô ở trên giường bĩu môi, không chịu nghe lời của anh. Âu Dương Thụy thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, nổi hứng trêu chọc:
“Thế nào, em muốn anh ôm em đi rửa mặt sao? Vợ à ám hiệu uyển chuyển như vậy, chồng nhất định không phụ sức mạng đâu!”
Nói xong giả vờ muốn ôm Hạ Tịch Nguyệt đi, Hạ Tịch Nguyệt thấy anh muốn ôm mình, cô sợ vội rời giường đi rửa mặt. Lúc đi ra nhìn thấy dì Lý đang chờ mình ăn sáng, cô nhanh chóng đi tới trước mặt dì Lý nhận lấy bữa ăn sáng đặt trên bàn, nói với bà:
“Dì Lý, tại sao dì cầm bữa sáng của cháu tới?”
“Dì muốn lên xem Nguyệt Nguyệt bệnh có nghiêm trọng không nên thuận tay muốn mang đồ ăn sáng lên luôn.”
“Về sau không cần làm chuyện như vậy, dì đã lớn tuổi rồi, chuyện này để người giúp việc họ làm.”
Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ý mình đang tức giận.
“Được được, về sau đều nghe Nguyệt Nguyệt, không làm nữa.”’
Biết cô cũng chỉ quan tâm mình, bà Lý không thể làm gì khác hơn là đồng ý với Hạ Tịch Nguyệt. Hạ Tịch Nguyệt kéo tay dì Lý đến ghế sofa phòng ngủ.
“Dì Lý, cháu có việc muốn hỏi dì?”
"Được, cháu hỏi đi.”
Hạ Tịch Nguyệt định mở miệng hỏi thì thấy cách đó không xa Âu Dương Thụy đang đứng, vì vậy cô nói:
“Âu Dương Thụy, anh đi ra ngoài một chút đi.”
Lời của Hạ Tịch Nguyệt nói tới, Âu Dương Thụy vẫn không nhúc nhích, chân mày nhảy lên, ý tứ rất rõ ràng: muốn anh đi ra ngoài, phải đồng ý với anh một điều kiện. Cô hiểu Âu Dương Thụy muốn gì, cô đứng dậy đi tới trước mặt của Âu Dương Thụy nhỏ giọng nói:
"Được rồi, anh nói đi."
Âu Dương Thụy xấu xa cúi đầu ở lỗ tai của Hạ Tịch Nguyệt thổi hơi, Âu Dương Thụy biết lỗ tai là điểm mẫn cảm của Hạ Tịch Nguyệt, cười nói:
“Mấy ngày nay phải ở nhà nằm trên giường dưỡng bệnh cho tốt, không được phép đi lung tung, tất cả phải nghe lời anh nói, nêu không anh không đi ra ngoài.”
“Cái gì? Được rồi, em biết rồi.”
Bị thổi hơi bên tai, mặt Hạ Tịch Nguyệt nhuộm một màu đỏ ửng, sau đó Âu Dương Thụy đi ra khỏi phòng ngủ.
Dì Lý nhìn thấy hai người thân mật, cảm giác được an ủi, ở trong lòng thầm nghĩ:
“Lão gia, phu nhân, hai người nhìn thấy không, tiểu thư hiện tại rất hạnh phúc, hai người có thể yên nghỉ rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt đến bên cạnh dì Lý lấy tấm hình từ trong túi xách mà cảnh sát đưa cho cô, đưa cho dì Lý:
“Dì Lý, dì biết người phụ nữ trong hình này không?”
Dì Lý nhận lấy tấm hình, nhìn hồi lâu sau đó trả lời:
“Bị che kín quá, dì không nhận ra người này, dù là người quen biết, nhìn cũng không ra.”
Dì Lý không nhận ra người này, Hạ Tịch Nguyệt thất vọng, đây chính là bằng chứng duy nhất có thể tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mẹ. Dù sao dì Lý bà ấy cũng nhiều tuổi, có thể có nhiều người bà ấy không nhớ rõ, Hạ Tịch Nguyệt không ép bà suy nghĩ kĩ thêm, cô không muốn miễn cưỡng ai.
Hạ Tịch Nguyệt nhớ ra điều gì đó lại hỏi dì Lý:
“Dì Lý, dì có biết người tên Vạn Tử Hồng không?”
“Hình như là bạn của lão gia lúc trước còn có một quãng thời gian ở nhà chúng ta.”
“Lúc nào? Tại sao con lại không biết?”
“20 năm trước rồi, không nhớ thời gian cụ thể, khi đó phu nhân còn chưa có lấy đâu có con, sau đó phu nhân đến, không biết người phụ nữ Vạn Tử Hồng này làm sai chuyện gì bị lão gia đuổi ra ngoài, thời gian bà ta ở cũng không lâu lắm nên dì không có thấy qua bà ta.”
Hạ Tịch Nguyệt khiếp sợ khi nghe lời nói của dì Lý, chẳng lẽ lời của Vạn Tử Hồng đều là thật, không thể nào, cô không tin cha mình là một người đàn ông phụ bạc, cha và mẹ yêu nhau như vậy sao có thể thích người phụ nữ ka. Dì Lý không nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt đang ngẩn người suy nghĩ, bà hỏi:
“Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, không có việc gì sao con lại hỏi Vạn Tử Hồng?”
Hạ Tịch Nguyệt cố tỏ ra trấn tĩnh nói:
“Không có gì, vài ngày trước có xem lại một số di vật của cha, thấy người phụ nữ này nên muốn hỏi một chút.”
“
"Nguyệt Nguyệt, dì nói với con về sau gặp người phụ nữ này thì tránh xa một chút, người phụ nữ này tâm bất chánh, chỉ thích ganh đua so sánh với cha con, có một ngày không biết xảy ra cãi vã gì với phu nhân, đẩy phu nhân té xuống lầu khiến phu nhân sảy thai, cho nên lão gia đuổi bà ta ra ngoài.”
“Cái gì, cho nên cha mẹ con mới trễ như vậy mà sinh hạ con ra?”
Hạ Tịch Nguyệt kinh ngạc.
“Đúng vậy, từ đó về sau thân thể phu nhân không tốt lắm, điều trị thời gian dài mới hoàn toàn phục hồi.”
Dì Lý định không nói những chuyện này cho Hạ Tịch Nguyệt nhưng sợ Hạ Tịch Nguyệt gặp phải Vạn Tử Hồng thì làm thế nào nên bà mới nói ra.
Hạ Tịch Nguyệt vuốt đầu mình, chuyện thật không giống Vạn Tử Hồng đã nói, cái gì mà buông tay, bà ta là loại người đó làm sao có thể, hơn nữa Mạc Kỳ Thiên có phải chị mình không, còn cần phải điều tra.
“Dì Lý, dì có biết lúc Vạn Tử Hồng rời đi có mang thai không?”
Hạ Tịch Nguyệt vội vàng hỏi.
"Cái này dì không biết."
Trầm mặc một hồi, Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi nói.
“Vậy thôi, dì Lý, con hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy dì đi ra ngoài trước, con có bệnh thì nên nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì nhớ gọi dì.”
Dì Lý nhìn bộ dạng mệt mỏi của Hạ Tịch Nguyệt, dặn dò một tiếng rồi đứng đậy đi ra ngoài.