Bá Vương Vũ Trụ

Chương 16: 16 Lễ Phân Loại



Kết thúc bài hát, cái nón khum mình lại chào bốn phương tám hướng rồi nằm im.Ron thì thào với Harry:- Vậy là mình sẽ đội thử cái nón ấy.

Phải đập Tài một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ.Quốc mỉm cười yếu ớt.

Ừ thì đội nón dễ hơn đọc thần chú làm phép màu, nhưng nó vẫn ước gì đừng có ngần ấy khán giả chứng kiến cảnh nó đội nón.

Cái nón dường như đòi hỏi hơi nhiều.

Quốc cảm thấy mình chẳng có gì dũng cảm, thông minh, hay mưu trí gì vào lúc này.

Giá mà cái nón kể thêm trong Hogwarts có một nhà chuyên dành cho những người cảm thấy bồn chồn đến phát buồn nôn thì chắc nơi đó thích hợp với Quốc nhất vào lúc này.Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:- Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế.

Bắt đầu: Hannah Abbott!Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế.

Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé.

Yên lặng trong giây lát.

Cái nón hô lên:- Nhà Hufflepuff.Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng.

Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff.

Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.- Kế tiếp, Susan Bones!- Nhà Sãonfeather.Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.- Terry Boot!- Nhà Gothfreak.Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.- Mandy Brocklehurst!Cũng vô nhà Ravenclaw.


Và:- Lavender Brown!Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor.

Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay.

Harry thấy hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng.- Millicent Bulstrode!Cậu này được phân về nhà Slytherin.

Có thể la do Harry tưởng tượng, hoặc giả do nó đã nghe nói về Slytherin nhiều quá, nhưng quả là nó thấy đám nhà Slytherin không dễ thương chút nào.Bây giờ Harry bắt đầu thấy phát bệnh rồi.

Nó nhớ lần chọn cầu thủ cho đôi thề thao trường cũ.

Nó luôn luôn là người được chọn cuối cùng.

Không phải vì nó chơi dở, mà vì không ai muốn Dudley nghĩ là mình thích Harry.- Justin Finch – Fletchley!- Nhà Hufflepuff.Harry để ý khi đội vào cái nón thông báo kết quả ngay, nhưng có một số trường hợp hình như cái nó do dự một lúc rồi mới báo kết quả.- Seamus Finnigan!Là thằng bé tóc vàng đứng sắp hàng cạnh Harry.

Nó phải ngồi chờ trên ghế gần cả phút trước khi cái nón tuyên bố nó được về nhà Gryffindor.- Huỳnh Thúy Kiều!Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu.

Cái nón hô lên:- Nhà Gryffindor.Tới lượt thằng nhợt nhạt Malfoy.

Nó bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền:- Nhà Slytherin!Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông nó cực kỳ thoả mãn.Chẳng còn lại mấy người nữa.- Moon!…,- Nott!…,- Sally – Anne!…,Và rồi cuối cùng cũng đến:- Huỳnh Kiến Quốc!Khi Harry bước tới, nó nghe tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.- Có phải cô giáo mới gọi Quốc không?- Có phải cô giáo mới gọi Huỳnh Kiến Quốc không?Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt cảu nó, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về nó.

Harry chờ đợi.Nó nghe một giọng nói bên tai:- Chà! Khó đây! Rất khó.

Can đảm có thừa… Trí tuệ cũng không kém… Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả?Harry nắm chặt ghế mà nghĩ:- Đừng vô Slytherin.

Đừng vô Slytherin!- Không chịu Slytherin hả?Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ.- Mi có chắc không đó? Vô đó mi có thể trở thành vĩ đại, mi biết đấy, trong đầu mi có tất cả rồi và Slytherin sẽ giúp mi trỏ thành vĩ đại, chắc chắn như vậy… Không hả? Được thôi, nếu mi đã dứt khoát thì tốt hơn là về… Gryffindor.May mắn thay, cả đám 7 đứa khác đều đã được phân loại, chỉ còn có Võ Công Dũng.Và bây giờ thì chỉ còn ba đứa học trò chưa phân loai.- Dean Thomas!Là một thằng bé da đen cao hơn cả Ron, được vô Gryffindor đến ngồi bên cạnh Harry.- Lisa Tupin!Cô bé này về nhà Ravenclaw.Và cuối cùng tới lượt Dũng.


Và vài giây sau, cái nón tuyên bố:- Nhà Gryffindor!Huynh trưởng Thiết – anh trai Dũng, gào lên đắc thắng.

Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi.Quốc ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không.

Bấy giờ mới nhận ra là mình đang đói cồn cào.

Cái bánh bí ngô mà nó ăn hết trên tàu lửa hình như đã tiêu hoá mấy đời.Cụ Dumbledore đứng dậy.

Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

Cụ nói:- Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts.

Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói.

Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!Cụ ngồi xuống.

Moi người vỗ tay hoan hô.

Quốc không biết có nên cười hay không.

Nó ngờ ngợ hỏi Thiết:- Cụ… cụ… cụ ấy… có… mát không vậy?- Mát hả?Thiết vui vẻ nói:- Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo.


Ăn khoai tây không Quốc?Quốc há hốc miệng ra vì kinh ngạc! Những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn.Quốc chất vô dĩa của nó mỗi thứ một chút, ngoại trừ món bọ the, và bắt đầu ăn.

Ngon tuyệt cú mèo.Con ma mặc áo cổ xếp đứng cạnh.

Nó buồn bã nhìn Harry cắt miếng bít tết:- Trông ngon nhỉ!Quốc ngỏ ý mời:- Ông không ăn sao…?Con ma nói:- Ta đã không ăn gần bốn trăm năm rồi.

Dĩ nhiên là ta không cần ăn nữa, nhưng ta vẫn nhớ thói quen ăn uống.

Hình như ta chưa tự giới thiệu thì phải? Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor.- A! Cháu biết ông là ai rồi!Dũng nghe tới đó la lên đột ngột.- Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu.Con ma sượng sùng:- Ta yêu cầu các cháu gọi ta là ngài Nicolas de Mimsy Porpington.Nhưng thằng bé tóc bím vàng Seamus Finningan cắt ngang:- Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?Ngài Nicolas rõ ràng phật ý vô cùng, như thể câu chuyện tào lao nho nhỏ này diễn ra theo hướng hoàn toàn ngoài ý muốn.Kiềm lòng lắm, ngài cáu kỉnh đáp:- Như thế này này…Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên.

Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc.

Hiền nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không khéo léo gọn gẽ cho lắm.

Vẻ sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng.

Ngài đặt cái đầu vào vị trí cũ, ho húng hắng và nói:- Thế, xin chào các cư dân Gryffindor mới toanh.

Ta hy vọng các cháu sẽ giúp chúng ta giành chức vô địch nhà năm nay, được chứ? Chưa bao giờ mà nhà Gryffindor mất chức này lâu như vậy.

Nhà Slytherin đã liên tục giữ cúp này suốt sáu năm nay.

Nam tước đẫm máu ngày càng huênh hoang không chịu nổi.

Hắn là con ma nhà Slytherin đấy.Quốc nhìn qua dãy bàn Slytherin và thấy một con ma ghê rợn ngồi bên đó, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc.

Con ma đó ngồi bên cạnh Malfoy, và Quốc khoái chí nhận thấy Malfoy có vẻ bực bội vì bị xếp chỗ ngồi như vậy.Seamus hỏi, hết sức hào hứng:- Làm sao mà ông ấy bê bết máu như thế?Nick suýt mất đầu tỏ ra tế nhị:- Ta chưa bao giờ hỏi hắn về điều đó.Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong.


Giáo sư Dumbledore lại đứng lên, cả sảnh đường im lặng.- E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê.

Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con.

Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm.

Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:- Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang.

Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ.

Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.

Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm.

Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó.Harry bật cười, nhưng cả đám chỉ có vài đứa cười được như nó.

Nó thì thào hỏi Percy:- Cụ ấy nói nghiêm túc chứ hả?Percy cau mày trước những lời giáo huấn của cụ Dumbledore:- Phải, nghiêm túc đó! Cũng hơi lạ, bởi vì cụ Dumbledore thường nói rõ lý do chúng ta không được phép đi đâu đó.

Thí dụ như không được vào rừng vì đầy thú dữ nguy hiểm.

Còn vụ này… anh nghĩ ít nhất cụ cũng nên nói cho các huynh trưởng biết.Cụ Dumbledore lại nói:- Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường.Harry chợt nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy.

Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn.

Cụ Dumbledore bảo:- Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình.

Nào, chúng ta bắt đầu:Và cả trường gào lên:Hogwarts, Hogwarts, HogwartsLàm ơn dạy chúng tôi đôi điềuDù chúng tôi già hóiHay trẻ măng với đầu gối ghẻĐầu chúng tôi có thể nhồi nhét!Những điều thú vịBởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khíRuồi chết và ít lông bụiHãy dạy chúng tôi điều gì đáng biếtTrả lại điều gì chúng tôi đã quênHãy làm hết sức mìnhPhần còn lại để chúng tôi tự doVà học cho đến khi đầu óc nhũn rữa..