Bá tước Dracula là một ma cà rồng hư cấu nổi tiếng; nhân vật phản diện và nhân vật nhan đề của câu chuyện kinh dị Gothic Dracula do Bram Stoker sáng tác vào năm 1897. Một số khía cạnh của Dracula có thể đã được mô phỏng theo Hoàng tử xứ Wallachia sống vào thế kỷ 15, Vlad III the Impaler. Cuộc sống và bản năng của Dracula có thể được xây dựng lại bằng cách phối hợp những lời kể chuyện khác nhau trong Dracula. Đó là trong bài báo của Jonathan Harker, bài báo của Mina Murray/Harker và nhật ký của tiến sĩ Seward.
Khi đọc những trang truyện, độc giả sẽ hiểu tại sao các tài liệu lại được sắp xếp theo trình tự. Tác giả đã loại bỏ tất cả những yếu tố không cần thiết để một câu chuyện, dường như dễ thay đổi theo các xu hướng niềm tin trong tương lai, có thể đứng vững với tư cách là một thực tế giản đơn. Trong toàn bộ câu chuyện, không có một lời văn nào ở quá khứ để có thể đưa tới sự hồi tưởng, vì tất cả những ghi chép đều ở chính hiện tại, từ góc độ và phạm vi kiến thức của người viết.
“Ở đó, trên cái giường, là bá tước Dracula. Thoạt đầu Jonathan nghĩ ông đã chết. Mắt ông vẫn mở to, và gương mặt thì nhợt nhạt. Không có hơi thở từ miệng hay mũi của ông, và cũng chẳng nghe nhịp đập của con tim trong lồng ngực. Nhưng có một cái gì đó trong đôi mắt của ngài bá tước làm Jonathan cảm thấy sợ hãi. Chúng không có ánh nhìn lạnh lẽo của một người đã chết rồi. Chúng cứ chăm chăm vào khoảng không xung quanh anh, với một một sự căm ghét ma quái….”
Bá tước Dracula sống trong một toà lâu đài to lớn ở Transylvania, nhưng ông muốn mua một ngôi nhà ở Anh. Một công ty ngành luật ở London đã cử Jonathan Harker đến lâu đài Dracula để giúp ngài bá tước trong việc mua bán. Dracula tỏ ra rất thân thiện và lịch sự đối với vị khách mời, nhưng có một cái gì đó làm Jonathan cảm thấy rất lạ. Tại sao tất cả những cánh cửa thông các phòng trong lâu đài đều bị khoá chặt ? Tại sao trong cả lâu đài không hề có một chiếc gương nào ? Tại sao ngài bá tước chỉ thức dậy vào ban đêm, và tại sao ông lại tỏ ra quan tâm một cách kỳ lạ đến những bức ảnh của cô bạn gái của Jonathan, Mina ? Và rồi, khi Jonathan khám phá ra bí mật của bá tước Dracula, anh muốn trốn chạy. Nhưng bằng cách nào ? Anh đã là tù nhân trong chính toà lâu đài này. Liệu anh có thể trở về nước Anh và gặp lại Mina ?
…
Khi nào một con người không còn là người nữa ? Khi nào ta có thể trở thành một sinh vật khác ? Từ đầu thế kỷ thứ 19, nhiều tác giả đã tìm thấy cảm hứng viết sách trong các câu hỏi tương tự như trên. Hai trong những câu chuyện thành công nhất chính là Dr Jekyll and Mr Hyde (1886) của Robert Louis Stevenson và Picture of Dorian Gray của Oscar Wilde (1981). Và sau đó, tháng 6/1897, đến lượt Dracula của Bram Stoker ra đời.
Mẹ của tác giả Stoker, trong một lá thư gửi cho con trai ờ Anh từ Ireland, đã viết: “Không có một tác phẩm văn học nào, kể từ sau cuốn Frankenstein của bà Shelley, mà hay hơn tác phẩm của con. Chắc chắn Dracula sẽ kiếm được cho con rất nhiều tiền và làm cho con trở nên nổi tiếng”. Quả nhiên, Dracula đã tạo nên hiện tượng best-seller ngay khi vừa xuất bản và Stoker kiếm được kha khá tiền. Nhưng ông vẫn không trở nên nổi tiếng, mãi cho đến khi ông qua đời. Dracula cho đến bây giờ vẫn còn là một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất. Cuốn sách được dịch ra hơn 40 thứ tiếng và đã có rất nhiều phim kể về ngài bá tước Dracula, nhiều hơn bất kỳ nhân vật tiểu thuyết nào, ngoại trừ Sherlock Holmes. Khách du lịch đến thăm Romania ngày nay sẽ được ghé thăm “lâu đài Dracula” (nhưng tác giả Bram Stoker chưa bao giờ đặt chân đến đất nước này)
Dracula không phải là tác phẩm đầu tiên viết về ma cà rồng. Tác giả Bryon cũng đã từng viết về chúng (The Giaour 1813) và John Polidori thì viết The Vampyre vào năm 1818 (một năm trước khi Mary Shelley viết Frankenstein). Tác phẩm Der Vampyr của Heinrich Marschner đã nổi tiếng ở Đức một thời gian dài trước khi Stoker bắt đầu viết Dracula.
Những câu chuyện về ma cà rồng đã có từ rất lâu. Những người dân ở Slavonic đã tin về sự có mặt của chúng từ hàng trăm năm nay. Trong những truyền thuyết ấy, những kẻ xấu xa thường biến thành ma cà rồng sau khi chết. Họ trở về trong hình thù của một con dơi to lớn và hút máu những người đang ngủ say. Những nạn nhân cũng sẽ trở thành ma ca ròng. Nếu ma cà rồng có khả năng tìm được máu để uống thường xuyên, chúng không bao giờ chết. Người ta tin rằng họ có thể tự bảo vệ bản thân trước sự tấn công của những sinh vật ma quỷ này bằng cách dùng môt số loài cây cỏ, như tỏi, và với lửa.
Khi tôn giáo đến với những người dân xứ Slavs, những câu chuyện về ma cà rồng cũng không vì thế mà bị ngăn lại. Nhưng người ta cũng tin rằng, có một vài đồ vật của Chúa, như cây thánh giá, cũng có thể bảo vệ họ. Và chỉ có một cách duy nhất để tiêu diệt một con ma cà rồng – và để cứu lấy linh hồn người đã chết. Theo đó, họ tin rằng, bẳng một que gỗ dài và sắc nhọn, đâm thủng xuyên qua tim."
(Trích đoạn)