— Mùa hè là lúc lá non chớm nở xanh biếc, trên đó viết đầy những lí do mà em yêu anh ; mùa hè là lúc một hôm nào đó em gặp được anh, yêu phải anh ; mùa hè là lúc mà ngày hôm qua, hôm nay cùng ngày mai, mỗi một ngày chúng ta đều hôn nhau ; và mùa hè là lúc chúng ta được ở bên nhau. —
︶˘︶˘︶˘︶
Buổi sáng đầu tiên của cái tuổi 29. Hôm nay là một ngày thứ sáu sáng sủa đẹp hơn bất kì ngày nào khác. Tăng Thác sau khi tỉnh lại từ trong mộng, liền cảm thấy người bên cạnh tứ chi như một con bạch tuộc, đang lấy tư thế hình chữ “Đại” mà nằm ngủ đè lên người hắn.
Khẽ khàng nâng cánh tay cậu, nghiêng người lách thân ra khỏi, người thì cứ để nguyên trần trụi mà rời giường. Đồng hồ điện tử trên đầu giường hiển thị đang là lúc 6h45. Cuộc sống mỗi ngày của hắn lúc nào cũng như vậy, chuẩn xác như một cái máy móc. Mỗi ngày đều đúng vào giờ này tỉnh lại, sau đó đi đến phòng tắm tắm rửa, rửa mặt, quét sạch sẽ phòng tắm rồi thì vào bếp chiên trứng, pha trà. Ăn uống xong xuôi thì đi bộ đến bệnh viện làm.
Nếu muốn hỏi hiện tại có gì khác so với trước kia, thì chẳng qua là hồi trước chỉ chiên một quả trứng, nướng hai mảnh sandwitch, pha một ly trà, còn bây giờ thì một quả trứng, hai mảnh sandwitch, hai ly trà. Cái người không hiểu từ đâu chui ra kia còn muốn sữa chua với trái cây nữa. Mỗi lần mình ăn trứng, ở phía đối diện bàn ăn luôn bắn tới cặp ánh mắt oán hận. Đúng vậy, bởi vì cậu bị sỏi mật nên bị cưỡng chế không được đụng vào trứng. Đừng thấy tên kia chân tay gầy gò, chứ kỳ thật là một kẻ rất ham ăn. Có lần đang nửa đêm thì đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước tủ lạnh ăn vụng, bị Tăng Thác bắt quả tang tại hiện trường ba lần, có một lần ăn ngay thực phẩm bị cấm, hậu quả thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết — chính là bị Tăng Thác mắng xối xả té tát.
Nam nhân hung tợn răn dạy cậu: “Em có biết mình không được ăn rất nhiều thứ không hả.”
Ngồi trước tủ lạnh đáng thương hề hề gật đầu, đồ ăn trong tay không cam lòng bỏ xuống.
“Vậy có biết mình cái gì không thể ăn không.”
Gật gật đầu, còn thiếu mỗi nước mắt lưng tròng.
“Nói cho tôi nghe.”
“Trứng… Nội tạng… Bơ… Còn có đậu phộng… Cũng không nhất thiết mà…”
“Đứng lên.” Nam nhân “sập” một tiếng, bạo lực đá cánh cửa tủ lạnh.
Gia Y chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng chỉ có một giọng nói: Xong rồi xong rồi, Tiểu Sách anh ta lại nổi bão…
“Phó Gia Y, uống thuốc đi. Sau đó đánh răng cho tôi, ngủ !”
“…” Vọt lẹ kéo theo một cái đuôi dài. (khói :)) )
Kỳ thật, dáng vẻ phẫn nộ cũng chỉ làm ra để dọa người mà thôi.
Nghĩ như vậy, Tăng Thác liền cảm thấy buồn cười.
Đứng trước gương trong phòng tắm tự quan sát, nhìn kỹ xem cái bản mặt bị ví như khối băng của mình. Lúc mặt cau mày có, thật sự đáng sợ như vậy sao ? Tên kia mỗi lần bị mình hung dữ đều sợ tới mức ‘đương trường’ đi vào khuôn khổ, nhu thuận như gì.
Thế nhưng, cũng không nghĩ là em ấy nhát gan yếu đuối, mà thậm chí còn cảm thấy đáng yêu.
Từ từ nhắm lại hai mắt, chợt nhớ đến rất nhiều đoạn ngắn, tất cả đều là những chuyện thú vị về tên kia.
Lại nói tiếp cá tính của mình quả thật rất kém, nếu không có người chấp nhất như vậy, kiên định như vậy, thì không thể nào chờ đến lúc hòa tan được khối băng là mình đây.
Cửa phòng tắm bị đẩy mở, trong tầm nhìn của hắn bỗng xuất hiện môt cái đầu đen thui. Đứng ở bồn rửa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt nhìn là biết còn say ke: “Sớm quá ha…” Lập tức cầm cái ly lên đánh răng.
Cậu dường như vẫn chưa tỉnh ngủ, tầm mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy một đôi mắt đen thẳm.
“Ngủ không ngon ?”
“Ô… Đau thắt lưng quá…” Miệng đầy bọt, quay đầu nhìn về phía Tiểu Sách bên kia, không một chút kiêng kị.
Tăng Thác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên cổ của cậu để lại những ấn ký đỏ thẫm, có một chút đắc ý âm thầm. Nhớ đến tối hôm qua cậu vừa nghe đến ô mai liền đỏ thấu mặt, khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn ức hiếp.
Gia Y rửa mặt xong thì lau khô bồn rửa tay, mở cửa phòng tắm bằng kính trong suốt, ôm mặt Tiểu Sách còn chưa cạo râu hôn một hơi: “Hai mươi chín tuổi vui vẻ.”
Từ từ nhắm hai mắt cũng có thể khóa vòi nước, người còn chưa lau khô liền áp sát toàn thân lại. Gia Y cười khúc khích sờ lấy bàn tay đang mò đến bên hông mình: “Dừng dừng dừng dừng — Người anh còn ướt nhẹp mà, không được nhúc nhích.” Nói xong liền rướn đầu tới hôn lỗ tai Tiểu Sách.
Không chịu nổi khiêu khích mới sáng sớm, cái người chưa tỉnh ngủ cũng tựa hồ nhất thời thanh tỉnh.(Tiểu Sách)
Đầu lưỡi linh hoạt tham tiến vào khoang miệng Gia Y, bao vây quấn lấy mút vào điềm mật của cậu. Bàn tay không có gì làm thò đến bên hông Gia Y, tiến vào áo sơ mi.
Không nghĩ tới Gia Y lại vùng giãy ra, làm bộ ra dáng nghiêm trang: “Đồng chí Tăng Thác, tôi nói anh không được động.”
“Tại sao.”
“Bởi vì chỉ có tôi mới được động.”
“Tại sao.”
“Bởi vì anh phải nghe theo tôi.”
“Em thật đúng là chưa tỉnh ngủ.”
Ngọn lửa đã bị dấy lên thì nào có chuyện lập tức có thể dập ngay, Tăng Thác cũng không thèm ngó xem có muộn giờ đi làm không, mạnh mẽ kiên quyết kéo cái tên giả bộ đứng đắn qua, lấp đầy cái miệng thích dong dài của cậu.
Gia Y không chịu thuận theo cũng không từ bỏ, cảm giác thấy ngón tay của nam nhân đùa bỡn nhũ tiêm của mình, mặc dù đôi môi đang bị hôn vẫn cố líu ríu: “Chết, chết tiệt Tiểu Sách… Đã nói chỉ có em mới được động…”
“Đừng làm ồn, tối nay cho em động.” Ngày mai thứ bảy, cũng đủ cho cậu nghỉ ngơi rồi.
“…”
.
Bây giờ là mùa hè. Là mùa hè thứ hai của bọn họ.
Bây giờ là Kim Diệu Nhật. Dẫu ba trăm sáu mươi lăm ngày vẫn không bao giờ đủ…