Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 44

— Trong đám đông, chợt nghe thấy có người gọi tên anh, tôi lập tức mẫn cảm tìm về hướng phát ra tiếng gọi. Tôi nghĩ, bất luận lúc nào nếu có ai gọi tên anh, người đầu tiên quay đầu lại sẽ luôn là tôi. —

﹋﹋﹋﹋

Vừa chợp mắt được một lát, tỉnh dậy đã là giữa trưa. Gia Y mở mắt, nhìn trần nhà trắng xóa, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Tiểu Sách —— cái mặt y chang tấm bảng.

Quả thực a, sau khi trở về một ngày cũng chưa hề gọi tới một lần. Gia Y nhìn nhìn di động, cũng không phát hiện những cuộc gọi nhỡ trước đó. Cậu nhìn vào gương, liều mạng chà chà răng, dùng sức đến độ làm bọt kem văng lên tấm gương. Vừa nhìn thấy, cậu liền đưa tay cẩn thận lau đi. Lúc rửa mặt, có nước vẩy lên thành bồn, cậu cũng theo thói quen lấy khăn vội vàng lau khô. Cuối cùng, có chút ảo não mà đem khăn lau đến sáng bóng, cậu nghĩ thầm: Nếu không phải yêu anh ta như vậy, thì mọi đau khổ cùng thương tâm bây giờ cũng không có. Bất đắc dĩ cảm thấy căm giận khó hiểu, vì thế Gia Y xông lên giẫm đạp cái khăn vừa mới dùng để lau: Tiểu Sách chết bằm ! Cho anh dám ỷ vào em thích anh mà khi dễ ! !

“Này này, cái khăn đâu có thù hằn gì với cậu đâu ?” Lâm Cát Cát dựa vào cửa nhà vệ sinh.

Gia Y yên lặng hừ một tiếng, đi ra, “Có gì ăn không, đói quá.”

“Đệt, ngủ thẳng tới giữa trưa mới thức, tôi còn tưởng dạ dày của cậu chết luôn rồi chứ.” Lâm Cát Cát đi theo sau cậu, tay cầm một miếng bánh mì gặm, “Bánh mì với cà phê trong bếp ấy, có sữa nữa.”

Gia Y vừa ngồi xuống bàn ăn, giây tiếp theo Lâm Cát Cát cũng ngồi xuống đối diện.

“Nè, hôm qua Tiểu Sách đi tìm cậu ?”

“Ai kêu cậu cho anh ta biết tôi ở 1924, phiền chết được.”

Đối mặt với ánh mắt làm như oán hận rồi lại như không có của Gia Y, Lâm Cát Cát vô tội biện bạch: “Ê tôi không có nói à nha, là tự anh ta đi tìm đó.” Giải quyết xong miếng bánh mì trên tay, Lâm Cát Cát cúi sát người lại, “Sau đó thì sao ?… Như thế nào, chọc cậu giận hả ?”

“Sau đó, anh ta đi về a.”

“Cậu mắng đuổi người ta về ?”

“…” Đôi khi Gia Y thật oán giận sự nhạy bén của Lâm Cát Cát, bởi vì cô luôn giống như vừa rồi, đã nói là trúng.

“Chậc chậc,” Lâm Cát Cát bỗng kỳ quái, không biết là đang cảm thán cái gì, rồi nói tiếp: “Đúng rồi, tối nay đi Tân Thiên Địa* xem đếm ngược với tôi đi.”

“Tại sao ?”

“Không tại sao hết, cậu muốn đi hay không ?”

“Không cần.” Trực tiếp rõ ràng.

“Bạn Phó Gia Y, kính nhờ cậu nể tình bạn bè một chút được không…”

Gia Y miết mắt nhìn cô một cái: “Để làm gì ? Trịnh Dịch Tắc đâu, chết mất xác rồi ?”

“Hì hì, cũng tại anh ấy không rảnh thôi, tôi đi một mình buồn chết, cậu đi ăn cơm cùng tôi đi.”

Gia Y liếc cô, “Người đàn ông của cậu không rảnh mới nghĩ đến tôi ? Muốn chết lắm hả…” Kỳ thật trong lòng cậu đang nhớ lại ước định với Tiểu Sách khi đó, nguyên bản còn hứa sẽ cùng nhau trải qua. Thế nhưng… vừa nghĩ tới đêm hôm qua, cậu liền không dậy nổi cái gì tinh với chả thần, liếc di động trong tay, “… Được rồi, đi với cậu.”

“Quyết định rồi nha, tối nay 7 giờ gặp nhau trước cổng Paulaner** ở Tân Thiên Địa.”

“Paulaner ?” Gia Y trợn to hai mắt, một bộ thắc mắc ‘Cậu nhiều tiền quá không biết đi đâu hả ?’.

“Đúng vậy, mời cậu ăn cơm a.”

“Thế còn, sao không cùng đi ?”

“Không được, lát nữa tôi phải đi chơi với đứa bạn.”

… Thật đúng là đại tiểu thư. Gia Y đáng thương nghĩ: Nhiều người hẹn như vậy mà còn tìm tôi làm gì chứ, “Được rồi, vậy tới đó gặp…”

Lâm Cát Cát cười tươi như đóa hoa, thấy Gia Y chuyên tâm ăn bánh mì, cô liền chạm đến di động bên cạnh, lén lút nhắn hai tin.

Một tin thì nhắn: Anh yêu, chốc nữa nhớ ở dưới lầu chờ em, không được muộn đó.

Tin kia thì: Đã thu phục. 7 giờ. Paulaner.

Đương nhiên, là nhắn cho hai số khác nhau.

Gia Y bần thần giải quyết xong bữa sáng.

Cậu nghĩ, vị thợ mộc phụ trách trang hoàng cửa hàng hôm nay nghỉ, ba ngày sau cũng không làm việc. Nếu không thể vào cửa hàng thì cả một buổi chiều này nên tiêu như thế nào đây.

Không lâu sau, Lâm Cát Cát ra khỏi nhà.

Gia Y ở nhà một mình, càng thêm không biết nên làm gì để giết thời gian —— ngoại trừ nghĩ đến người kia.

Cả một buổi chiều xem DVD, gì thì gì rồi cũng đến sáu giờ.

Gia Y thay quần áo rời khỏi cửa. Lúc đến Paulaner ở Tân Thiên Địa, so với giờ hẹn còn sớm nửa tiếng.

Dạo quanh cổng một vòng. Bỗng nhiên nghe thấy trong đám đông có người la lên một cái tên như là Tăng Thác. Gia Y theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng gọi, phát hiện cũng chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường giữa người và người mà thôi.

Vào Paulaner tìm một vị trí xem như khá đặc biệt ngồi xuống, Gia Y nhắn một tin cho Lâm Cát Cát, nói:Tôi mới đến, đến rồi thì vào đi.

Trong quán có phần ồn ào. Bên ngoài thì có vài hàng ghế dành cho Bavaria***, có người ngồi ở bên kia nói chuyện phiếm uống rượu cuồng hoan. Có cả những người ngoại quốc đến từ Đức, vừa nói chuyện bằng giọng Đức gượng gạo, vừa nhấm nháp hương vị quê nhà.

Náo nhiệt, thực ra đều là người khác.

Thức ăn trên menu rất phong phú, từ thịt nguội cho đến xúc xích Bavaria, hay là giò heo nướng kiểu Đức, tất cả đều tràn đầy hương vị Đức. Biết bia đen là đặc sản, cho nên khi nhân viên đến hỏi, đương nhiên trước tiên là phải gọi một ly đó.

Lâm Cát Cát vẫn chưa trả lời tin nhắn. Mặc dù cách giờ hẹn là bảy giờ còn chút thời gian, Gia Y đang nhàm chán sắp chết do dự có nên gọi một cú cho cô hay không, thì chợt thấy ai đó đẩy cửa đi vào. Nam nhân quét tầm mắt, chuẩn xác không lầm dừng trên người cậu, Gia Y bỗng nhiên hiểu ra tất cả, trong lòng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi ghi hận: Cát Cát cậu dám bán đứng tôi.

____________

* Tân Thiên Địa – Thượng Hải: Là khu phố đi bộ đông vui và nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm với san sát những quán bar và nhà hàng mang đủ loại phong cách hiện đại lẫn cổ kính. Tân Thiên Địa được chia thành hai khu vực bắc và nam. Khu vực nam hiện đại hơn với những quán rượu, quán cà phê và nhiều turng tâm thương mại lớn cũng nằm trên khu này. Còn khu vực phía bắc là những quán ăn, cửa hàng nhỏ được thiết kế nhằm tạo sự tương phản giữa truyền thống và hiện đại, giữa văn hóa Đông và Tây. Vào buổi tối khách du lịch và cả người dân địa phương cùng đổ xô ra đường phố tạo nên một không khí nhộn nhịp bạn như sống lại trong không khí Trung Hoa cổ xưa.

** Paulaner: Là tên một hãng sản xuất bia nổi tiếng của Đức, cho nên các quán bia có tên Paulaner khỏi cần giải thích hen.

*** Bavaria: Hay còn được biết là Bayern, là một bang của nước Đức.