Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật

Chương 39

— Nếu vẫn còn hoài niệm quá khứ, vậy có nghĩa là quan hệ hiện tại của bạn không như ý. —

﹋﹋﹋

Sau khi ăn xong, Trác Dật rút một điếu thuốc. Khi tro vừa rơi xuống sàn nhà, Gia Y phản xạ có điều kiện bay tới, lau tới lau lui sàn nhà, “Này, sàn nhà dơ hết rồi.”

Trác Dật cúi đầu nhìn cậu, lúc tỏ vẻ xin lỗi không quên cười nhạo cậu hai câu: “Ý, tôi không cố tình… Cũng không cần quá chú ý như vậy chứ ? Gì mà khiết phích thế.”

Gia Y nhất thời ngừng động tác trên tay lại. Đúng ha. Mình nào giờ có khiết phích thế này đâu. Tiểu Sách chết tiệt, cũng tại anh hết.

Đang uống Ice Wine được nửa chai, Trác Dật bỗng nhiên nói: “Hey, tôi chưa nói chuyện của Nam* với cậu nhỉ ?”

Gia Y lắc đầu: “… Nam ?”

Trác Dật meo meo cười, không còn láu cá như ngày thường: “Tôi đã thích người đó năm năm, suốt năm năm liền.”

Dòng rượu đỏ thẳng tiến vào cổ họng, đăng đắng, nhưng cũng mang chút vị ngọt. Gia Y không mở miệng, chỉ tập trung nghe Trác Dật nói cho hết: “Còn nhớ xâu chuỗi hạt lúc trước chứ ? Là người đó tặng đấy.”

“Vẫn chưa nói cho người ta biết sao ?” Về tâm ý của cậu.

Trác Dật nhàn nhạt cười, như là tự giễu, “Tôi với người đó không có kết quả đâu. Người đó với tôi không giống nhau, người đó là thẳng, đã có bạn gái, căn bản không chấp nhận được đồng tính… Người đó học cũng rất giỏi, tiền đồ rất lớn, không như tôi… Nếu tính cách bất đồng, thì còn có thể bù trừ cho nhau, nhưng cuộc đời của tôi với người đó hoàn toàn khác biệt, căn bản là hai con người ở hai thế giới khác nhau.”

“Nhưng mà ! Nếu không nói cho người ta thì làm sao người ta biết được a ?” Gia Y thẳng thừng nói.

“Nói sao bây giờ ?”

Gia Y sửng sốt. Đúng vậy, phải nói thế nào đây ? Cậu đã không biết bao nhiêu lần biểu đạt tâm tình của mình với Tiểu Sách, không được đáp trả có lẽ là cảm giác như vầy nhỉ. Thế nhưng, nếu không nói ra với người ta, thì ngay cả một tia hy vọng cũng không có. Tại sao phải cứ như vậy mà tự tay chấm dứt tình cảm của mình ?

“Thật đáng thương, suốt một khoảng thời gian đó…” Gia Y hạ mắt, dường như đang bị lay động.

Năm năm. Không ngờ cậu ta đã đợi năm năm rồi, đợi một người không bao giờ đáp lại.

“Thật ra về sau tôi cũng quen rồi. Không chiếm được thì thôi, dù sao thì cuộc đời mà, không phải thứ gì mình thích cũng có thể đạt được. Có thể còn được thấy người ấy cười, cũng là tốt lắm rồi… So với việc không bao giờ được gặp người ấy nữa thì tôi đã cảm thấy mình rất may mắn.”

“Nam… Cậu ta hiện giờ ở đâu ? Hai người còn liên lạc không ?”

Trác Dật lắc đâu, “Người ta mấy năm trước đi Mĩ rồi, tôi không ra sân bay tiễn. Cũng không biết người ta còn về hay không…”

Nhìn ánh mắt trống trải của Trác Dật, Gia Y ướm hỏi: “Trác Dật, cậu có đang cãi nhau với bạn trai không ?”

Nghe đến vấn đề đó, Trác Dật có vẻ giật mình: “Sao lại hỏi thế ?”

“Nếu vẫn còn hoài niệm quá khứ, vậy có nghĩa là mối quan hệ hiện tại không như ý. Huống hồ vào một ngày như hôm nay, lẽ đương nhiên là phải đi cùng bạn trai nhỉ…”

Đó là vì tôi căn bản không có bạn trai a, đồ ngốc.

Trác Dật âm thầm mắng Gia Y không nhạy bén, rồi lại nói một câu chả liên quan: “Nè, cậu có thích ai chưa ?”

“… A ?”

“A cái rắm ! Nói mau.”

Nghĩ nghĩ một hồi, Gia Y thành thực gật đầu.

“Ồ, là người thế nào ?”

“… Người đó a… Làm việc ở khoa cấp cứu.”

“Nữ y tá ?”

“Ấy ! Không phải không phải…” Gia Y vội vàng xua xua tay.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện liên quan đến Tiểu Sách, đầu óc Gia Y sẽ trở nên ngờ nghệch, chậm chạp: Đúng rồi, vẫn chưa từng nói với Trác Dật… Cậu ta hẳn vẫn chưa biết mình thích nam nhân đi ?

“Người đó, là bác sĩ… Là nam nhân…” Cho dù thanh âm ngày càng nhỏ, Trác Dật vẫn nghe rõ rành rành. “Phụt” một tiếng, một miệng đầy rượu phun ra ! Mặc dù trước đây có nghi ngờ nhưng chưa từng chính tai nghe cậu ta nói. Đã vậy còn nói là yêu một người khác, nghe thật sốc.

“Ai cha cậu có cần phản ứng lớn như vậy không, tôi còn chưa nói xong mà…” Gia Y oán giận đứng lên.

Đầu Trác Dật bỗng như ngừng vận hành, nhìn Gia Y đang không ngừng càu nhàu, vừa thấy đáng yêu lại vừa thấy tuyệt vọng.

“Không phải chứ… Sao trước giờ chưa từng đề cập với tôi ?”

“… Tại cậu không hỏi a.” Ai đó vẻ mặt vô tội nói.

“Hai người chính thức quen rồi ! ?”

“… Chắc là… Chưa.” Nhỏ giọng mấp máy miệng.

“Thế nào là ‘chắc chưa’ a ?” Trác Dật một bộ nghiêm trang, “Phó Gia Y, tôi hỏi cậu, cậu xác định mình yêu hắn chứ ? Không phải là hắn thì không được sao ?”

Gia Y nghĩ nghĩ, nhưng chưa kịp nói Trác Dật đã thúc giục, “Này, còn gì phải nghĩ ngợi nữa sao ? Có thì có, không thì không a.” Gã có chút sốt ruột, phải nói là sốt ruột một cách bất thường. Gã đang nôn nóng muốn nghe chính miệng Gia Y nói ra đáp án.

Cái đầu tóc đen trước mặt gật gật. Chân thành mà ngượng ngùng.

Trác Dật lập tức buồn bã cúi mặt.

Tại sao lại thế.

Hóa ra chuyện trước kia cũng chưa hoàn toàn là bi ai a. Chuyện bi ai nhất không phải là bạn yêu phải một người không cùng tính hướng với mình, mà là bạn biết hắn cũng thích nam nhân, nhưng người hắn yêu lại nhất định không phải là bạn.

________

*Nam: Thật ra nguyên gốc là Tam = số ba, nhưng mình thấy chả giống tên người, thậm chí chắc cũng hiếm ai lấy số ba làm tên lắm, cho nên mình mạn phép sửa lại thành Nam. Mình cũng không nghĩ là mình hiểu sai QT, bởi vì từ này ghép vào mấy câu thoại chỉ có thể là chỉ tên người.