Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 42: 42 Nhân Quả


"Á á á! ! "
Linh phách phát ra tiếng kêu yếu ớt, vừa buồn bã vừa bi thương, hắn lặp lại không ngừng: "Ta rất khó chịu, rất khó chịu, rất khó chịu! ! "
Lúc bán đầu kêu gào giống như phát tiết sau đó chậm rãi suy yếu cuối cùng biến thành lầu bầu.

Tựa như một người bởi vì bệnh nặng kéo dài mà mê man, giãy giụa tỉnh táo một chốc lại không thể khống chế mà rơi vào buồn ngủ.


Cuối cùng hắn kêu to rồi bắt đầu hu hu khóc nấc lên.

Những tên bị treo ngược khác lũ lượt chuyển hướng nhìn hắn.

Vốn dĩ bọn họ đang nói nhỏ khe khẽ, có một chút động tĩnh liền phụ hoạ lẫn nhau, nói liên tục không ngừng.

Nhưng lúc này bọn họ lại lâm vào yên tĩnh quỷ dị.


Bọn họ trầm mặc nhìn chưởng quầy, rõ ràng khoé miệng bị kéo đến xương gò má nhưng bởi vì thay đổi chiều hướng mà có vẻ bi thương cực điểm.

"Vì sao hắn khóc! ! " – Có người nhẹ giọng hỏi một câu.

Những lời này giống như nhỏ nước vào dầu sôi, mấy linh phách bị treo đột nhiên chấn động, đùng đùng nổ tung.

.