Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 7: 7 Mẹ Con Đồng Lòng



Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngô Túy nhìn chằm chằm Mục phu nhân, đột nhiên ngộ ra vấn đề.

"Con hiểu rồi, dì tới đây để đưa tiền cho con!"
Ánh mắt Ngô Túy sáng lấp lánh, trong đầu đều là kịch bản ngôn tình cẩu huyết: Mẹ tổng tài gặp cô bé lọ lem, móc ra một tờ chi phiếu, kiêu ngạo mà không mất ưu nhã, "Cầm tiền, tránh xa con trai tôi ra!"
Ngàn vạn lần không ngờ mình cũng có ngày này! Quả nhiên dựa vào vẻ ngoài anh tuấn, đầu óc thông minh là có thể dễ dàng kiếm tiền!
"Tôi biết hiện tại cậu đang rất khó khăn." Dưới cái nhìn tha thiết của Ngô Túy, cô chậm rãi rút ra một xấp chi phiếu.

Ngô Túy dán mắt vào cổ tay không tính là mảnh khảnh kia, cố nén kích động nhìn đối phương ghi một dãy số trên chi phiếu.

"Đúng là có chút khó khăn, nhưng không phải là trời thấy con đáng thương nên mới cho con gặp vị phu nhân tài sắc vẹn toàn, hào phóng phong hoa tuyệt đại, còn thích giúp đỡ người khác như Mục phu nhân sao!"
Cô cười nhạt, xé chi phiếu ra đưa cho anh, "Cái này, là lương căn bản."
Ngô Túy gấp không kịp chờ cầm chi phiếu lên, sau khi cẩn thận đếm mấy số 0, chắc chắn mình không lầm, sắc mặt hơi khó hiểu.

"Con trai của Mục phu nhân- Mục tổng tài, chỉ đáng giá ba ngàn tệ thôi?"
(*3000 tệ tầm 10tr VND =)))))))))
"Lương hưu một tháng của tôi cũng chỉ hơn năm ngàn." Đối phương ung dung xếp lại tập chi phiếu, "Mấy người tầm tuổi cậu mới vừa tốt nghiệp không lâu, lại không theo chuyên ngành đặc biệt nào, lương căn bản một tháng ba ngàn là rất bình thường."
"Không phải." Ngô Túy không thể bình tĩnh được, mặt dày muốn mặc cả, "Dì à, con thật sự rất yêu con trai dì, trong sạch của con cũng cho anh ấy cả rồi, dì có thể tăng lên chút không?"
"Đừng nói dối tôi." Mục phu nhân mỉm cười nhìn chằm chằm vào anh, "Sau khi rời khỏi ngân hàng, tôi đã điều tra cậu, về ân ân oán oán của cậu và người nhà, và cả sự kiện tối hôm qua."
"Dì biết cả rồi à." Vẻ mặt Ngô Túy hơi sượng, nhanh chóng rút chi phiếu về, "Thật ra thì cách hắn một chút cũng được, dù sao con cũng thích độc thân."
"Hình như cậu không hiểu ý tôi."
Nhân viên phục vụ đem lên cho người phụ nữ một ly cà phê nóng, của Ngô Túy là một ly nước chanh không đá.

"Ý tôi đã rõ ràng, tôi cho cậu tiền là để cậu tiếp cận con trai tôi, với danh nghĩa là bạn trai."
Tay nhân viên liền trượt một cái, suýt nữa đổ cả mâm thức ăn vào Ngô Túy.

"Cái gì?" Anh không thể tưởng tượng nổi trợn mắt nhìn cô, một tay đỡ mâm phụ nhân viên, vội vàng mở ra cốt truyện trong đầu.

"Mới vào dị thế" đã thắp sáng, ngay dưới là "hợp đồng bạn trai"!
Trong tiểu thuyết có viết như này đâu! Anh còn nhớ mang máng là sau khi Ngô Túy Túy rời nhà đã được một cô bạn thân cho ở chung.

Sau khi thuê linh điền các kiểu, về sau cô vô tình bị thương rồi gặp lại Mục Thượng Hành.

Dù sao một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, hắn đưa cô về biệt thự tĩnh dưỡng.


Đây là lần đầu tiên Mục Thượng Hành đưa phụ nữ về, Ngô Túy Túy bị người Mục gia nhìn chòng chọc, hơn nữa cô còn nhận ra bà cụ mình cứu lúc trước là bà nội của Mục Thượng Hành.

Ngô Túy quẫn bách gõ trán, không còn truyện để đọc nên anh đã không nhớ rõ chi tiết về sau.

Chỉ trừ vầng trăng ngà khiến Mục Bất Lực vứt bỏ Ngô Túy Túy, còn đâu anh gần như quên hết.

"Tôi đã soạn hợp đồng cá nhân ở đây, có hai bản." Mục phu nhân lấy ra giấy tờ, đặt ngay ngắn trước mặt anh, "Sau khi đọc kỹ, cậu ký vào đi."
Theo tình tiết cũng thấy không thể không qua lại với Mục Bất Lực.

Ngô Túy cúi đầu xem hợp đồng, giấy trắng mực đen.

Bên A Nghiêm Nghiên, bên B Ngô Túy Túy, đối tượng là Mục Thượng Hành, tất cả có năm điều, từ ngữ cũng rất đơn giản.

"Một: Trong thời gian làm việc, bên B phải tiếp cận đối tượng, lấy được thân phận bạn trai của đối tượng." Ngô Túy thấp giọng đọc.

"Hai: Bên B phải làm hết bổn phận bạn trai của đối tượng.

Nếu đối tượng quá khắt khe, có thể làm nũng rồi xin bên A giúp đỡ."
Làm nũng? Coi thường ai đó?
Ngô Túy cầm lấy bút trong tay Nghiêm Nghiên, gạch bỏ hai chữ "làm nũng" đi, suy nghĩ nửa ngày bèn sửa lại là "bàn bạc".

"Ba: Không được tiết lộ cho bất kỳ ai về hợp đồng này.

Nếu không kể từ tháng tiếp theo sẽ không tính công và lương, chấm dứt hợp đồng."
"Bốn: Bên A sẽ ủng hộ bên B vô điều kiện, sẽ giúp bên B trả thù Ngô gia trong khả năng cho phép.

Nếu quá trình công tác tốt sẽ có lương thưởng."
Ngô Túy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, thật sự tốt vậy sao? Còn giúp anh trả thù?
"Năm: Trong thời gian làm việc, bên B không được phép yêu đương bên ngoài, phải toàn tâm toàn ý đóng vai bạn trai đối tượng.

Có thể đánh đối tượng nhưng không được đánh tàn phế hoặc trọng thương."
Nói như anh bạo lực lắm vậy.

Ngô Túy suy nghĩ một chút, ghi thêm dưới điều thứ năm, "Sáu: Nếu đối tượng gặp được chân tình, bên B lập tức chấm dứt hợp đồng, cũng sẽ thật tâm chúc phúc cho đối tượng.

Bên A cần bồi thường một bao lì xì an ủi vết thương lòng của bên B."
"Thêm điều này không thành vấn đề chứ?" Anh sửa xong đưa lại hợp đồng cho Nghiêm Nghiên, cũng cố gắng tăng lương cho mình, "Dì à, nói thật ba ngàn có hơi ít..."

"Bao cậu ăn ở, đóng bảo hiểm và quỹ nhà ở* cho cậu, làm tốt còn có thưởng." Nghiêm Nghiên cũng cần suy nghĩ đã bổ sung vào.

"Được." Ngô Túy gật đầu, Orc không bao giờ làm nô lệ, trừ khi bao ăn ở**.

(*Năm loại bảo hiểm: lương hưu, y tế, thất nghiệp, tai nạn và thai sản.)
(**Đây là joke trong game World of Warcraft.

Orc là một chủng tộc nửa quái nửa người trong game, "Orc sẽ không bao giờ làm nô lệ" là lời của vua tộc Orc khi nói lên tham vọng của mình, nhưng đã bị bắt làm tù nhân và phải nhờ đến những anh hùng/ người chơi cứu.

Vậy nên mới có cái joke "Orc không bao giờ làm nô lệ, trừ khi bao ăn ở".)
Hai người ký hợp đồng sau đó mỗi người giữ một bản, đồ ăn Ngô Túy gọi cũng đã lên đầy đủ.

Cả ngày mới ăn một chút khoai tây nên bụng đã sớm đói meo, anh dùng ba phút giải quyết xong một đĩa mì Ý ngay trước mặt Nghiêm Nghiên.

"Tôi muốn cậu mau nghĩ cách tiếp cận đối tượng."
Ngô Túy đã bắt đầu ăn tới đĩa mì Ý tiếp theo, khóe miệng dính không ít tương cà, "Iron man Vương Tiến Hỉ đã nói rồi, có điều kiện thì đi, không có cũng phải đi.* Chỉ là con cảm thấy tốt nhất phu nhân nên tạo điều kiện giúp con."
(*Vương Tiến Hỉ là một công nhân mỏ dầu ở Đại Khánh, câu trên là nói khi đội ngũ gặp khó khăn với việc khoan dầu vào năm 1959, ông mặc kệ vết thương ở chân, cùng anh em dựng giàn khoan bằng sức người suốt ba ngày đêm, dùng thân mình khuấy bùn để thoát khí tránh cháy nổ nên được gọi là "iron man".)
"Cậu muốn tạo điều kiện như thế nào?" Nghiêm Nghiên nhìn Ngô Túy ăn ngấu nghiến, đột nhiên cũng cảm thấy đói.

"Gây ra chuyện gì ngoài ý muốn đi, ví dụ như con bị thương ngay lúc đối tượng nhìn thấy.

Dù gì cả hai cũng từng giao lưu thân thể, chắc hẳn anh ấy sẽ không thấy chết không cứu." Ngô Túy muốn bắt chước theo kịch bản sẵn có.

"Cậu? Bị thương?" Nghiêm Nghiên nhướng mày, "Biểu diễn đập đá trên ngực thất bại?"
Ngô Túy ngoác miệng gặm nửa cái sandwich, mặt đầy tự tin, "Không phải phét chứ hồi trước con xem ti vi đã từng tập trò này với anh em rồi nha!"
Nghiêm Nghiên nhìn chăm chú nhìn phần sandwich còn lại của anh, "Hiện tại tôi đang rất nghi ngờ, đối tượng tránh cậu còn không kịp, hay tôi phải ép nó ở bên cạnh cậu nhỉ."
"Lỡ Mục Thượng Hành không vui thì sao?" Ngô Túy nhớ tới chuyện hắn bị mình làm cho mắc ói.

"Giờ là lúc cho nó tận hưởng chút nhân sinh gian nan rồi." Sắc mặt Nghiêm Nghiên nặng nề cầm miếng sandwich cuối cùng lên, tức giận cắn từng miếng, không có chút giác ngộ đang cướp miếng ăn của dân nghèo.

"Nhân sinh gian nan" bưng đĩa mì hải sản lên, cân nhắc coi như bây giờ anh đã có tiền, vừa đủ để mua vài dụng cụ làm bếp đem tới dị thế.

Chén ăn ở đó cái nào cũng sứt mẻ, có khi ăn vội vàng sẽ bị cứa vào miệng.

Hiện tại anh chưa có chỗ ở, may là hợp đồng đã có hiệu lực.


Sau khi cơm nước xong, anh xách một túi đồ gia dụng lỉnh kỉnh theo Nghiêm Nghiên đến biệt thự.

Lúc quản gia ra đón nhìn thấy anh còn giống như thấy người ngoài hành tinh.

"Đây là Ngô thiếu gia, Ngô Túy Túy." Nghiêm Nghiên giới thiệu một câu với quản gia, "Từ nay về sau cậu ấy sẽ ở đây."
"Vâng." Quản gia nghiệp vụ tháo vát đã quen, thêm cả những gì lão phu nhân đã nhắc tới, ông liền hiểu thân phận của Ngô Túy.

"Tôi đi gặp tiểu Bách trước.

Túy Túy, cậu cứ xem đây là nhà của mình, có gì cần cứ tìm quản gia." Nghiêm Nghiên nhanh nhẹn lên lầu, để Ngô Túy lại với quản gia.

"Xin chào Ngô thiếu gia." Quản gia cười híp mắt nhìn anh, "Tôi họ Lý, thiếu gia có thể gọi tôi là chú Lý giống tiểu Mục tổng*."
(*Vì công đã được giao quyền quản lý công ty nên bên ngoài vẫn được gọi là Mục tổng, còn Lý quản gia đã theo Mục gia từ thời cha của công làm Mục tổng nên ông và Mục gia vẫn quen gọi/ hiểu rằng Mục tổng trong nhà là chỉ cha, còn tiểu Mục tổng/Mục thiếu gia là chỉ công nhé.)
"Chú Lý." Ngô Túy nhoẻn miệng cười rất tươi, bá vai bá cổ quản gia rất thân thiết, "Con sẽ ở đây một thời gian, làm phiền chú Lý rồi."
"Là trách nhiệm của tôi." Lý quản gia vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, "Ngày mai lão phu nhân thấy cậu, nhất định sẽ rất vui."
"Phòng của Mục Thượng Hành ở đâu vậy chú?" Ngô Túy đi theo quản gia lên lầu hai của biệt thự, hơi vội vã nhìn quanh.

"Phòng của Mục thiếu gia ngay cạnh phòng cậu." Nụ cười của quản gia dường như có ý khác, "Phu nhân đã dặn dò rằng cậu và tiểu Mục cũng có thể dùng chung thư phòng, phòng Piano, phòng tập gym, và gara xe, cậu có thể tùy ý sử dụng."
"Thật ngại quá nha." Ngô Túy cười hì hì xích lại gần quản gia, nhỏ giọng hỏi, "Nãy con mới nghe Nghiêm...!Bác gái nói tiểu Bách, người đó là ai vậy chú?"
"Chính là Mục tổng." Nụ cười quản gia không giảm, "Tên của Mục tổng là Mục Bách, phu nhân gọi yêu là tiểu Bách."
"Quan hệ vợ chồng họ thật tốt nhỉ." Ngô Túy sờ cằm theo thói quen, cảm thấy hình như râu mình dài ra rồi.

"Chuyện của Mục tổng và Mục phu nhân nói cả ngày cũng không hết.

Hơn nữa tôi tin tưởng Ngô thiếu gia và Mục thiếu gia cũng sẽ chung sống rất vui." Lý quản gia dừng bước, chỉ hướng một căn phòng, "Đây là phòng của tiểu Mục, bên trái là phòng của cậu.

Lúc này đã trễ rồi, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, chúc cậu ngủ ngon."
Sau khi chào Lý quản gia, Ngô Túy đẩy cửa đi vào phòng mình, bên trong không bật đèn nên rất tối.

Anh vào phòng tắm trước tiên, vui vẻ tắm nước nóng, vừa quấn khăn vừa nghĩ đến bộ dạng hoảng hốt của Mục Thượng Hành khi thấy anh vào sáng mai.

Vừa nghĩ đã thấy hào hứng rồi!
Ngô Túy ngâm nga ra khỏi phòng tắm, xỏ dép bông đi về giường lớn mềm lại.

Đèn ngủ đột nhiên sáng lên, ánh sáng ấm áp chiếu rõ lên người đàn ông ngồi bên giường.

"Đù má vl!"
Ngô Túy sợ hết hồn lui về phía sau, một tay giữ chặt khăn tắm quanh hông, một tay giơ lên thủ thế.

Mục Thượng Hành đứng dậy, từ từ đi tới, mỗi bước đều kiêu ngạo như đi catwalk, lúc này Ngô Túy mới thấy rõ giá trị nhan sắc của cả bộ truyện là thế nào.

"Mục...!Mục tổng." Ngô Túy cố gắng nở nụ cười, "Tối hôm qua còn chưa thỏa mãn sao?"
Nếu như anh không nhìn nhầm, vẻ mặt của hắn vừa rồi hơi mất tự nhiên.


"Vận số cậu rất tốt nhỉ."
Rốt cuộc Mục Thượng Hành đã nói với Ngô Túy câu đầu tiên, thanh âm trầm thấp đầy quyến rũ lại rõ ràng.

Nếu như em gái ở đây hẳn sẽ ôm mặt thét lên, đây chính là giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai trong truyền thuyết sao?
Quả thật là cái gì tốt đều cho tổng tài.

Ngô Túy hơi ghen tị nhìn chằm chằm vào hắn, "Bị người nhà hãm hại, thanh danh không còn, đi ngân hàng cũng gặp cướp, anh còn nói số tôi tốt?"
Mục Thượng Hành thẳng lưng bình tĩnh quan sát, ánh mắt ngừng lại trên mấy vết hôn ở ngực Ngô Túy một lúc, hờ hững dời mắt đi.

Ngô Túy chột dạ, hai tay che ngực, "Sao hả? Cảm thấy dấu vết trên người tôi không phải do anh làm? Vậy anh tới mút lại rồi so coi giống không?"
Ánh mắt Mục Thượng Hành thực nhàn nhã, "Lúc tôi thanh tỉnh, nhìn cậu không hạ miệng nổi."
Ngô Túy có chút không thể tin được cúi đầu nhìn mình, rõ ràng cả người săn chắc, cần cong chỗ nào thì cong chỗ nấy, sao lại không thèm hạ miệng?
À từ từ, anh chợt nhận ra Mục Thượng Hành là đàn ông, mình cũng là đàn ông hàng thật giá thật, không ăn được mới là bình thường!
Vậy mới là hảo huynh đệ!
Ngô Túy vui mừng ngẩng đầu muốn khoác vai Mục Thượng Hành nhưng bị đối phương nheo mắt ngăn lại.

"Vậy là tốt rồi." Anh yên tâm, "Chuyện hôm qua đúng là bất ngờ, anh cũng không cần để ý, tôi coi như chó cắn là được, quá khứ thì cho qua đi, coi như cái gì cũng chưa xảy ra nhé."
"Chó" yên lặng nhìn kỹ Ngô Túy, dường như đang suy xét "hư tình giả ý" trong lời anh.

Ngô Túy thản nhiên mặc đối phương quan sát, ưỡn ngực ngẩng đầu ra vẻ đều là lời thật lòng.

"Tôi biết tình hình hiện tại của cậu." Mục Thượng Hành đánh giá xong hất cằm về phía đầu giường, "Chỗ của tôi có một công việc, tôi nghĩ cậu có thể suy xét."
Ngô Túy đi tới chỉ thấy ở tủ đầu giường lại là một bản hợp đồng, hai mẹ con nhà này đúng là ruột thịt!
Anh ngồi ở mép giường mở hợp đồng mới ra xem.

Bên A Mục Thượng Hành, bên B Ngô Túy Túy, nội dung chính lại là giả bộ làm bạn trai!
Anh nhìn về phía Mục Thượng Hành với ánh mắt không thể tin nổi, sao gia đình này lại thích ký hợp đồng ngầm như vậy?
"Tôi cần cậu phối hợp với tôi, hơn nữa phải giữ bí mật về giao dịch này." Hắn đứng trước Ngô Túy, rủ mắt nhìn anh, do vừa tắm xong nên tóc anh vẫn còn ướt, vài giọt nước rơi xuống vai và cổ.

"Lương bổng đãi ngộ thì sao?" Ngô Túy lật lật về sau, hợp đồng này không ngắn gọn như của Nghiêm Nghiên mà dài tới ba trang, cũng dùng toàn những thuật ngữ chuyên ngành.

Trong lúc nhất thời anh không đọc kỹ được, chỉ có thể hỏi điều quan trọng nhất.

"Ở trang cuối cùng."
Ngô Túy lật trang cuối ra, đập vào mắt chính là lương cơ bản một tháng ba mươi ngàn.

Con trai vẫn khác mẹ nha, con trai tung tiền hiển nhiên hào phóng hơn.

Ngô Túy cố không cười to, cùng một việc nhưng hưởng tới hai phần tiền lương, chuyến này phất thật rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Ngô Túy: *Ưỡn ngực, không biết xấu hổ* Nào, Mục thiếu gia lại đây, mút một dấu so sánh?.