Bá Tổng Anh Có Rất Nhiều Dấu Chấm Hỏi Phải Không?

Chương 10: 10 Anh Mi Chỉ Tin Vào Chủ Nghĩa Mác - Lênin

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Ngô Túy rất muốn cho Lâm Phong thử một lần nhưng không phải bây giờ.

"Lâm Phong." Ngô Túy ngồi xổm xuống ngang với cậu, "Anh không phải khách buôn, cách thức làm ăn cũng không giống bọn họ.

Nếu em muốn học hỏi vậy lần này ngoan ngoãn nhìn anh làm mẫu, được không?"
"Còn nữa, nếu như em không muốn anh đi tìm Lâm chấp sự, vậy thì em đi gọi tới đây."
Lâm Phong quấn cái khăn bông, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Còn vì sao cậu không muốn anh đi tìm Lâm chấp sự, anh rất rõ ràng.

Chỗ ở của Lâm chấp sự nhất định không chỉ có vài đứa trẻ, trong lúc nạn đói hoành hành như vậy thì thêm một miệng ăn là thêm áp lực.

Lâm Phong sợ Ngô Túy mềm lòng, nhận hết đứa này đứa kia về, cuối cùng tự đẩy anh vào đường cùng.

Lâm chấp sự chính là một cái ví dụ rõ như ban ngày, cậu không muốn anh bước vào vết xe đổ.

Trong lúc chờ đợi, Ngô Túy đem bốn loại hạt giống ra linh điền, chia ra trồng thử mỗi loại một túi trước.

Nhìn cây cà chua bi tươi tốt, anh sờ cằm cố gắng nhớ xem loại cây này có cần dựng giàn hay rào không.

Anh biết mấy loại rau củ giống như cà chua dưa leo cần phải dựng rào, còn bí đỏ không cần, cứ để bò dài ra đất là được.

Theo trong tiểu thuyết miêu tả, Ngô Túy Túy chỉ cần ném hạt giống ra, việc còn lại là chờ thu hoạch chứ không phải lo lắng gì.

Sao tới lượt anh lại phải suy tính nhiều kỹ thuật canh tác đến vậy?
Tiếng gõ cửa vang lên, Ngô Túy nhanh chóng bước ra mở cửa sân, người đến là Lâm Phong cùng Lâm chấp sự.

"Ngô huynh." Lâm chấp sự rất hào hứng, vội vàng kể lại, "Hạt giống ngươi cho ta ngày hôm qua đều lớn hết rồi.

Đúng lúc ta đang tới tìm ngươi thì gặp được Lâm Phong."

"Mau vào đi." Ngô Túy tránh ra cho hai người bước vào, trong phòng không có ghế, anh và Lâm chấp sự ngồi trên ván giường nhẵn bóng, sau đó dặn Lâm Phong đi lấy một chén sữa bò tới.

"Ta quả nhiên không nhìn lầm người." Hắn có chút hâm mộ, "Lâm Phong ở chỗ ngươi, đúng là rất tốt."
Ngô Túy thoải mái cười, nhìn Lâm Phong bưng một chén sữa bò cho Lâm chấp sự.

"Hôm nay ta mời ngươi tới, là muốn nói chuyện hợp tác."
"Hợp tác?" Lâm chấp sự cẩn thận nhìn chăm chú sữa bò trong chén, sau khi ngửi xong ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, trả chén lại cho Lâm Phong, "Ngô huynh, ngươi muốn hợp tác thế nào?"
"Ta có mang tới hạt giống từ quê hương, hẳn là chấp sự hiểu rõ giá trị của chúng." Ngô Túy chỉ linh điền bên ngoài cửa sổ, "Hạt giống có thể thu hoạch được thức ăn tam cấp trong một ngày, còn có một loại khác lớn chậm hơn một ngày nhưng có thể trồng ra thức ăn nhị cấp."
"Thức ăn nhị cấp? Chỉ cần hai ngày?" Lâm chấp sự lên tinh thần, có chút không dám tin.

"Hai loại hạt đó hôm qua ta đều chia cho ngươi, ít nhiều gì ngươi cũng đã trồng, nếu không tin vậy chúng ta cứ chờ ngày mai sẽ rõ." Ngô Túy rất có lòng tin, "Huống chi hôm nay thức ăn tam cấp đã thu hoạch được, chờ lát nữa ta nấu cho ngươi ăn, ngươi sẽ biết ta có nói thật hay không."
"Vậy ngươi nói hợp tác, là hợp tác như thế nào?" Sáng nay Lâm chấp sự đã tận mắt thấy rau xanh um tùm trong linh điền nên rất xúc động với lời hợp tác của Ngô Túy.

"Vạn Môn Sơn có bao nhiêu người thuê giống ta?" Ngô Túy không nói trước nội dung hợp tác, lại hỏi Lâm chấp sự về vấn đề này.

Hắn nhớ lại một chút, nói ra con số chính xác, "Trừ đi hai hộ mới chết sáng nay, hiện tại còn 323 hộ."
"Sao lại chết?" Ngô Túy ngẩn người.

Lâm chấp sự nhìn anh với ánh mắt khác lạ, "Một người chết đói, một người chết bệnh.

Bệnh chết là do trước kia vẫn luôn bị đói, đến lúc thu hoạch liền ăn tới hộc máu, cầm cự được ba ngày thì đi."
Ngô Túy lấy ra một túi hạt giống bí đỏ đưa cho Lâm chấp sự, "Bọn họ có đất nhưng vẫn bị đói là vì chu kỳ sinh trưởng của hạt giống cự thực quá dài, chưa đợi nó chín được thì họ đã chết đói trước."
"So với hạt giống ba tháng mới thu hoạch được, hạt giống của ta chỉ cần hai ba ngày là có thể ăn.

Nếu như người thuê linh điền ở đây đều có loại hạt giống này, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đúng là không thể tốt hơn nữa." Tuy Lâm chấp sự không hiểu "chu kỳ sinh trưởng" là gì nhưng có thể hiểu được ý của Ngô Túy.

"Ngô huynh, ngươi nói thẳng đi, ngươi muốn Vạn Môn Sơn lấy cái gì để đổi hạt giống?"
"Tăng phí thuê, ngoài ra thêm một vài thứ nữa." Ánh mắt Ngô Túy trấn định.

"Cái gì?" Lâm chấp sự rõ ràng không phản ứng kịp.

"Việc đầu tiên ta muốn Vạn Môn Sơn làm, chính là tăng phí thuê linh điền." Anh nói rõ ràng hơn.


"Hiện tại Vạn Môn Sơn thu năm cân đá thức ăn tam cấp, cho người thuê linh điền ba tháng là vì các ngươi suy xét đến thời gian thu hoạch của cự thực là ba tháng."
Ngô Túy lấy ra một hạt giống bí đỏ, "Mặc dù hạt giống của ta thời gian sinh trưởng rất ngắn, nhưng khi có thứ gì mới xuất hiện, rất nhiều người sẽ e dè chờ xem thế nào.

Trừ phi có thứ gì thúc đẩy một chút, bọn họ mới có thể nhanh chóng tiếp nhận."
"Ngươi muốn mượn sức của Vạn Môn Sơn để bán hạt giống?" Lâm chấp sự cau mày, "Nhưng những người thuê kia vốn đã bị đói thì phải làm sao? Thu thêm thức ăn không khác nào đòi mạng họ."
"Hạt giống của ta không cần đổi bằng thức ăn." Ngô Túy đưa cho Lâm chấp sự một túi hạt giống, "Hơn nữa ta sẽ đưa hạt giống định kỳ cho Vạn Môn Sơn, để các người bán giúp ta."
"Vậy ngươi...!muốn cái gì?" Lâm chấp sự không thể hiểu được Ngô Túy cần thứ gì, còn có thứ quý giá hơn thức ăn sao?
"Ta muốn Vạn Môn Sơn thu thập vàng ngọc hoặc đá quý, dùng những thứ đó để đổi hạt giống của ta."
Trước khi mua hạt giống, Ngô Túy đã vạch ra một vòng tuần hoàn trong đầu.

Vốn dĩ vòng tuần hoàn của Vạn Môn Sơn chính là một vòng lặp chết, chỉ cần xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ khiến sự việc biến chuyển ngày càng xấu, cuối cùng dẫn đến kết cục mọi thứ đều sụp đổ.

Ngô Túy xuất hiện vừa vặn có thể thay đổi vòng tuần hoàn này.

Chỉ cần Vạn Môn Sơn dùng loại hạt giống mới thay cho hạt giống cự thực, người thuê chỉ cần hai ngày đã thu được thức ăn, giảm bớt số người chết.

Hơn nữa giúp họ trong lúc thuê càng thu hoạch được nhiều hơn.

Như vậy cho dù Vạn Môn Sơn tăng phí thuê thì người thuê cũng không đến nỗi chết đói hoặc bỏ đi.

Vạn Môn Sơn nhận được nhiều thức ăn hơn không chỉ có thể giúp sơn môn ổn định, còn có thể dần dà phát triển lực lượng, từ đó bảo vệ người thuê an toàn hơn, càng hấp dẫn nhiều người tới thuê.

Mà Vạn Môn Sơn càng cường đại, lượng châu báu bảo vật thu vào cũng càng nhiều, dùng những thứ này để đổi với hạt giống của Ngô Túy.

Hạt giống của anh có thể nói là vô hạn, vậy nên vòng tuần hoàn này sẽ không đứt.

Ngô Túy cũng không phải chưa nghĩ tới chuyện tự mình bán hạt giống mà không cần nhờ tới Vạn Môn Sơn.

Tự mình đứng ra kinh doanh dễ gặp nhiều vấn đề, hơn nữa còn có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.

Vậy nên cứ để Vạn Môn Sơn thay mặt bán hạt giống, còn mình thì ngồi chơi xơi nước, miễn là còn hạt giống, Vạn Môn Sơn phải bảo vệ an toàn của anh.


Tóm lại phương án này vừa có lợi với Vạn Môn Sơn, vừa có lợi với người thuê, cũng có lợi cho anh, chẳng phải là cả nhà cùng vui sao?
Lâm chấp sự trầm tư chốc lát, hiểu được lợi ích to lớn trong đề nghị của Ngô Túy.

"Về vấn đề này, ta không có quyền quyết định nhưng ta có thể đệ trình lên trưởng lão và sơn chủ." Lâm chấp sự đứng dậy, đột nhiên trịnh trọng thi lễ với Ngô Túy.

"Đa tạ."
Lâm chấp sự sải bước rời đi, Ngô Túy gọi hắn lại, ôm một đống cải xanh to tướng đưa hắn.

"Muốn thuyết phục người khác, cần phải có vật chứng cụ thể."
Lâm chấp sự quan sát Ngô Túy, cuối cùng mỉm cười gật đầu với anh.

Sau khi cùng Lâm Phong tiễn Lâm chấp sự về, Ngô Túy nhìn về phía cậu nhóc vẫn luôn im lặng, anh vừa búng trán cậu vừa hỏi đùa, "Sao nào? Có học được gì không?"
Thế mà Lâm Phong nghiêm túc gật đầu.

"Nói một chút xem nào." Ngô Túy muốn thử xem Lâm Phong có chú ý đến mấu chốt ở vòng tuần hoàn hay không.

"Ca ca không phải là người của thế giới này." Lâm Phong ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh.

Ngô Túy lập tức hít một hơi, nhìn cậu với ánh mắt không thể tin nổi.

"So với thương buôn thì anh muốn nhiều thứ hơn, nhưng không phải mưu tính." Lâm Phong giải thích, "Bọn họ chỉ nghĩ cho mình, nhưng anh nghĩ cho nhiều người hơn."
"Mấy cái mà em nói là địa giới, không phải thế giới nhé*." Ngô Túy bị đứa nhóc dọa sợ hết hồn, chỉ dựa vào cách nói chuyện hợp tác đã biết anh không phải người ở đây, có khi IQ cũng phải đến 250 nha.

*Địa giới là chỉ vùng đất, biên cương v.v..

Ngô Túy không muốn nhận nên ý bảo là mình tới từ vùng khác chứ không phải thế giới khác.

Lâm Phong chớp chớp mắt, nhoẻn miệng cười với anh, "Anh nói đúng."
Sợ bóng sợ gió một trận.

Chuyện này cứ thế trôi qua, Ngô Túy và Lâm Phong cùng ra ngoài tưới nước, lúc đi tới chỗ trồng hạt cự thực, anh vừa tưới vừa chú ý lắng nghe, nhưng lần này lại không có âm thanh kỳ quái.

Sau đó là bắt tay vào dựng giàn trồng cây.

Khi còn bé, Ngô Túy luôn đến thăm ông nội vào mỗi dịp hè.

Nhà ông có một khoảng sân nho nhỏ, ban đầu là trồng hoa nuôi chim, về sau bị ảnh hưởng từ hàng xóm nên đổi qua trồng rau các thứ.


Đối với các loại thân mềm quả nặng như cà chua cà tím, nếu không dựng giá thì đến khi kết trái sẽ dễ làm gãy thân do trái trĩu xuống.

Còn các loại thuần thân leo như dưa leo hay đậu que, nếu không có giàn nó sẽ bò trên mặt đất, quả sẽ khó lớn và dễ thối rữa.

Ngô Túy tìm đi tìm lại mấy lần trong sân nhưng mãi không tìm được thứ gì có thể dùng dựng giá và giàn leo.

Tre trúc không có, cành cây cũng không, ngay cả mấy sợi dây thừng đều không thấy.

Anh nhìn đến mấy miếng củi vụn đen đen bẩn bẩn để trong bếp, bèn gọi Lâm Phong tới hỏi, "Những thứ giống vậy có thể tìm ở đâu?"
"Ở cánh rừng chết sau núi." Lâm Phong rất là quen thuộc với việc này, "Người thuê đều đến đó để nhặt củi đốt."
"Vậy chúng ta cũng đi." Ngô Túy căn dặn cậu, "Không chỉ nhặt củi mà phải nhớ nhặt thêm mấy nhánh cây dài, càng nhiều càng tốt."
"Ca ca, em đi một mình là được rồi." Lâm Phong kéo tay anh, "Em từng thấy xác người chết trong rừng, chấp sự cũng từng nói qua là trong rừng có thứ gì đó."
Ngô Túy nghe xong, không nhịn được khoe cho Lâm Phong xem bắp tay của mình, "Anh mi chỉ tin vào duy vật, huống chi đánh nhau anh còn chưa thua ai, sợ gì ba cái thứ quỷ yêu này?"
Nói xong khí thế bừng bừng oai vệ kéo Lâm Phong ra ngoài, cậu đi trước dẫn đường còn anh vẫn luôn ngó nghiêng xung quanh.

Đi ngang qua không ít khoảng sân thuê, đa phần đều không khác nhau mấy, tất cả các hộ đều đóng kín cửa viện.

Sau khi đi tiếp một đoạn, chung quanh đã không còn phần linh điền cho thuê, không hiểu sao trời như tối sầm, gió lạnh thổi tới từng cơn.

"Trước mặt chính là rừng chết." Lâm Phong chỉ hướng một khoảng rừng cây tối om, Ngô Túy cẩn thận nhìn kỹ, không một cái cây nào có lấy một chiếc lá, phủ trên thân là một lớp màu đen không rõ là gì, thân cây cũng là màu đen.

Lúc này anh mới nhớ ra, mấy miếng củi trong bếp hình như cũng không phải là bẩn mà là màu của thứ này.

"Bình thường mọi người đều nhặt một ít củi ở bìa rừng, nhặt xong liền đi ngay." Lâm Phong siết chặt tay áo Ngô Túy, mặt đầy lo lắng, "Ca ca, ngàn vạn lần không nên đi vào."
- -------
Tác giả có lời:
Ngô Túy (cười khà khà, thử xem mùi bờ vực cái chết): Để anh vào xem~ anh cũng muốn xem ai dám đánh với anh lắm!
--------
Mòi lảm nhảm: (ง ͈౪͈)ว Ừm thì tui đây, thiệt ra 5 chương nì tui xong cả nửa tháng rùi, nhưng tui lười beta check typo quá hix, mắt cứ díu cả lại í?? Cả tâm lý "hê hê mấy chương đầu đ ai hối đâu nên cứ từ từ??" làm tui chây vcl =))) À quên do Tô mải chơi nên hong hối chương tui nữa!!
Tối nào mở máy lên tui cũng ăn một bát cơm độn hành, đã thua là phải gỡ, mà càng gỡ càng thua.

Sang chấn tâm lý với bát hành mỗi ngày một đầy nên tui bỏ đi làm vườn, mỗi ngày simp cây theo giờ hành chính và tăng ca nghịch đồ handmade =)))))
Tiện khoe mọi ngừi em pé của tui xem tui trồng cây và ốp lưng tui mới làm nè!! (ノ・ェ・)ノ


- -----------
Tô: Tui đi cày chứ bộ!! Nma không phải truyện nhà mình thui!! Ai đó vô cmt thúc Mòi đi chứ tui bất lực gòi =))))))))).