*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phù vân nhất biệt hậu
Lưu thủy thập niên gian.*
Người đi tựa áng mây trôi,
Mười năm nước chảy, một thời cách xa.
Phù vân nhất biệt hậu - Lưu thủy thập niên gian.
Mỗi khi Lăng Viên nhìn thấy mười chữ kia, ông đều cảm nhận sâu sắc loại cảm giác bất lực.
Khoảng cách lại một lần nữa tàn nhẫn vén tung bức màn che chắn ký ức đã qua trong vòng một năm gần đây. Thế nhưng vết thương đã không còn có thể khép lại, huống hồ ông và Hoa Hồ không còn cơ hội để trở thành người dưng nước lã.
Hoa Hồ, con bé cực kỳ giống Lăng Thượng, con gái của mình. Nửa năm qua, với người khác có lẽ chỉ là một đoạn nhân sinh rất ngắn ngủi, thế nhưng với con bé, đây là quãng thời gian xảy ra nhiều biến cố long trời lở đất.
Tình huống đầu tiên đột ngột xảy đến cũng là chuyện khiến Hoa Hồ thống khổ nhất, Vân Liệt từ chối gặp mặt con bé.
Hình nhưVân Liệt điên rồi, cô ấy còn không chịu nhận đứa con gái duy nhất của mình.
Cô coi Hoa Hồ như chưa từng tồn tại.
Có lẽ từ xưa tới nay gương mặt tương tự luôn làm cho cô ấy xuất hiện ảo giác, song bây giờ rốt cuộc cô ấy cũng hiểu, người đã đi, và thế là giấc mộng dập tắt.
Thứ trông giống hệt hiện ra trước mắt đều là giả dối, cho dù con gái cô ấy đang thực sự đứng đối diện, song cũng chỉ là giả dối.
Đương nhiên chuyện này gây khủng hoảng rất lớn cho Hoa Hồ. Con bé bắt đầu nóng lòng hành động hòng muốn chứng minh bản thân, liên tục nhấn mạnh mình không phải cái người đã chết kia.
Thế nhưng vô tác dụng, mà ngược lại còn khiến thái độ của Vân Liệt thêm cực đoan.
Cô ấy không thể nhìn Hoa Hồ, vừa thấy con bé, cô ấy sẽ không thở nổi, tự bóp cổ họng mình để dốc sức hô hấp.
Điều này làm Lăng Viên hồi tưởng lại quá khứ mười mấy năm về trước, thời điểm tất cả những sai lầm bị phát hiện, Vân Liệt đã phát rồ.
Rồi sau đấy, cả hai mẹ con lần lượt lăn ra ốm.
Lăng Viên không còn có thể bàng quan. Ông đã thờ ơ đứng ngoài quan sát từ rất lâu, ông biết, nếu mình không ra tay giúp đỡ, nhất định hai mẹ con bọn họ sẽ bị chìm sâu xuống đáy tuyệt vọng... tuy ông hiểu dù bản thân can thiệp cũng không thể ngăn Vân Liệt tuyệt vọng, song ít nhất ông nên cứu vớt con gái mình. Dẫu cho ngay thưở ban đầu ông xác thực đã hận con bé, nhưng ông vẫn phải thừa nhận, nó là con gái ông.
Lăng Viên đưa Vân Liệt vào một trại an dưỡng tư nhân, đồng thời bảo Hoa Hồ, nếu con không muốn đánh mất mẹ con, vậy thì trong thời gian sắp tới, tốt nhất đừng đi gặp cô ấy, đừng khiến cô ấy kích động.
Thế nên Hoa Hồ cảm thấy tuyệt vọng.
Dáng vẻ phảng phất tâm đã nguội ngắt của Hoa Hồ cũng có thể làm Lăng Viên đau lòng, không chỉ bởi trong người con bé chảy người huyết mạch của ông, mà còn vì ông nhớ về vô số lần bản thân cố gắng theo đuổi Vân Liệt, cầu hôn nàng, và cả hôm tổ chức đám cưới, những lúc ấy, ông tự hỏi Lăng Thượng đã để lộ ra một bộ mặt như thế nào....
Kể từ sau khi biết tin Lăng Thượng qua đời, Hà Thù ngầm cho phép ông làm tất cả. Có những người thật sự chỉ khi phải đối mặt với cái chết mới có thể buông xuôi, mới có thể ôn hòa, mới có thể hoài niệm. Bà từng đến viện an dưỡng thăm Vân Liệt, nhưng trong đôi mắt Vân Liệt không có bà, vì thế lúc quay về, bà chỉ đành dựa lên vai Lăng Viên mà bật khóc nức nở.
Từ đó trở đi, cuộc sống của Hoa Hồ, còn cả cuộc sống của Kiều Úy Nhân, đương nhiên phải tính thêm Hàn Tây, toàn bộ đều do Lăng Viên chịu trách nhiệm.
Một tháng sau, ba đứa trẻ đối mặt với kì thi đại học.
Điều khiến Lăng Viên bất ngờ nhất là Hoa Hồ và Kiều Úy Nhân báo danh tại cùng một trường đại học, mà vị trí hiện tại của trường đại học ấy, lại chính là nơi từng được coi như ngôi nhà của ông với em gái mình, Lăng Thượng.
Tựa hồ như có khuyên ngăn cũng vô dụng, hai cô bé biểu hiện sự quyết tâm vô cùng kiên định.
Đến tột cùng là vì mơ ước về trường đại học này cho nên mới lựa chọn nó, hay là bởi đây là nơi đã từng xảy ra cố sự liên quan mật thiết với bản thân.... còn phải hỏi sao, nhất định là vế sau rồi.
*
Ba đứa trẻ bắt đầu nhập học, cuộc sống lại tiếp tục trôi đi như thường lệ, bây giờ, đã qua một năm.
Sau một năm tâm tình Lăng Viên đã bình đạm hơn rất nhiều. Nhưng có một hôm, chỉ vì một bức ảnh được đăng trên báo thôi mà khiến trái tim ông bắt đầu dạt dào sóng lớn....
Tờ báo tường thuật lại vụ động đất lớn ở Trung Quốc làm cả nước bi thống, tất cả mọi người nhất thời tập trung vào công tác cứu tế người dân bị kẹt trong đống đổ nát.
Bức ảnh là do tòa soạn đã phái phóng viên nào đó đi thu thập, nhớ không nhầm thì đây là tòa soạn uy tín nhất nhì toàn quốc, vì thế nên bức ảnh vô cùng chân thực. Lăng Viên đau lòng bởi cảnh tượng sụp đổ đến nỗi chỉ còn tàn dư đổ nát thê lương, rồi chợt phát hiện một bóng hình quen thuộc.
Đấy là một nữ phóng viên tóc ngắn, tay cầm micro. Cô không ở vị trí trung tâm ống kính mà hòa lẫn trong đám đông những người đang cần cấp cứu. Song Lăng Viên chỉ nhìn lướt qua thôi cũng nhận ra.
Tay cầm báo của Lăng Viên không nhịn được mà run bần bật, ông khó tin dí sát tờ báo lại gần mặt mình, hận không thể ngay lập tức lôi hết đám người bên trong kia ra ngoài.
Một tháng tiếp tục trôi qua, Lăng Viên nhờ quan hệ bạn bè đã hỏi thăm được danh sách nhân viên của tòa soạn nọ.
Cái tên đơn giản ấy cũng ở trong hàng ngũ đó.
Lăng Thượng.....
Xác nhận xong danh tự này, Lăng Viên lập tức ngồi lên phi cơ bay tới thành phố kia.
1
Dù cho em có hóa thành tro anh cũng vẫn nhận ra, Lăng Thượng, em có biết khi nghĩ vậy trong lòng anh cảm thấy thế nào không?
Do có quan hệ làm bệ đỡ nên Lăng Viên tìm được tòa soạn vô cùng thuận lợi. Vốn cứ nghĩ phải bước vào một văn phòng nào đấy mới có thể thấy cô an nhiên ngồi đó, ai ngờ vừa mới đi qua cửa chính đã bắt gặp bóng hình quen thuộc vội vàng chạy về phía mình.
Lăng Viên nhất thời đứng yên bất động. Ông ngây người nhìn, nội tâm thầm đếm rồi lại đếm. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ? Lăng Thượng? Đã bao nhiêu năm rồi anh trai chưa được nhìn thấy em?
Lăng Thượng vẫn mải mốt chạy, trên tay cô cầm một tập tài liệu, chẳng thèm để ý trên dưới xung quanh mà cứ cắm đầu cắm cổ xông lên.
"Lăng Thượng..." Ngay thời điểm Lăng Thượng sượt qua vai Lăng Viên, Lăng Viên run rẩy mở miệng, sau đó ông mới nhận ra giọng mình đang khàn đặc tới mức nào.
Lăng Thượng, là anh, là anh đây.
Đáng tiếc, hình như Lăng Thượng không nghe thấy giọng nói của ông.
Trong lòng Lăng Viên đột nhiên chấn động, phảng phất như bị một chậu nước lạnh dội lên đầu. Lẽ nào khi đến tận nơi này mới biết tất cả chỉ là ảo giác, rằng phần mộ trong khu nghĩa địa công cộng kia mới là chân thực. Ông chợt xoay người, đuổi theo bắt lấy tay Lăng Thượng.
Lăng Thượng không đề phòng bỗng bị người ta giữ, tài liệu trên tay rơi hết xuống mặt đất, cô vội vã ngồi xổm thu gom.
"Lăng Thượng...." Lăng Viên cúi đầu, gọi lại lần thứ hai.
Cô gái đang ngồi xổm rốt cuộc đã dừng lại rồi.
Hết phần I.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Trước tiên dừng đoản văn "Nhược thủy" đã được một vạn chữ.
Mọi người nên biết, tạm thời tôi đang không biết phải viết tiếp "Phong linh" như thế nào, cho nên phục bút đem toàn bộ "Bà Sa" mở lại, ừm!
Hôm nay ngày tháng đặc thù, vì lẽ đó phương thức tôi sử dụng cũng sẽ rất đặc thù....
Editor: Sau bao đắn đo cuối cùng cũng lựa được ngày up Bà Sa <3 Nhanh hơn mọi người nghĩ đúng không:3
Lảm nhảm nè:>
Tiêu đề Hậu truyện 1 mình lấy chính 2 câu mở đầu ấy Toàn bài nó là như thế này:
Giang Hán tằng vi khách,
Tương phùng mỗi túy hoàn.
Phù vân nhất biệt hậu,
Lưu thủy thập niên gian.
Hoan tiếu tình như cựu,
Tiêu sơ phát dĩ ban.
Hà nhân bất qui khứ,
Hoài thượng đối thu san.
*dịch*
Giang hồ quen cảnh nổi trôi,
Mỗi khi gặp mặt say sưa mới về.
Người đi tựa áng mây trôi,
Mười năm nước chảy, một thời cách xa.
Gặp mừng như thuở niên hoa,
Ngậm ngùi cho nỗi sương pha mái đầu.
Người ơi sao chẳng về mau,
Núi thu say đắm, sông Hoài mải mê?
-Hoài thượng hỉ hội Lương Xuyên cố nhân
-Trên sông Hoài mừng gặp bạn cũ đất Lương Xuyên
-Vi Ứng Vật
Không tự sướng đâu nhưng mình nghĩ bản dịch thơ mình đăng là hay nhất rồi, vừa nghiên cứu từ nhiều bản vừa tự chỉnh sửa linh tinh, thế nên các bạn cứ yên tâm thoải mái thưởng thức:>
À mà hậu truyện này đăng tốc độ thả thính lắm nhé:>
Edit được ba chương rồi, chắc tầm ngày/chương cho các bạn vui