Bà Sa

Chương 42: Phát hiện

Ngày hôm sau, Vân Liệt dẫn bố mẹ ghé thăm đài phát thanh nơi nàng sắp làm việc. Đây cũng là lần đầu tiên Lăng Thượng vào trong đó.

Nhớ lại ngày nào sau Tết còn ở dưới lầu đợi Vân Liệt, khi đó liệu tâm tư đã chứa đựng thứ tình cảm gì hay chưa? Bám theo bóng lưng Vân Liệt, Lăng Thượng im lặng quan sát tứ phía, thời điểm lên lầu, cô cũng phải bám tay vịn để chậm rãi bước đi; phát hiện nơi khúc quanh cầu thang có một cánh cửa, cô liếc mắt qua khung cửa sổ; bên trong bày một loạt cốc chén, không biết mọi khi Vân Liệt có tới đây giải khát hay không; nhìn thấy cánh cửa khác lại tự hỏi không biết lúc làm việc Vân Liệt sử dụng cái quạt nào....

Tâm tư Lăng Thượng phiêu lãng mãi mới quay về, cô chợt nhận ra Vân Liệt đang giới thiệu người đã tiến cử mình cho bố mẹ. 

Sau đó Lăng Thượng biết người này chính là người ban đầu đã nhìn trúng Vân Liệt ở trường - trưởng trạm phát thanh. 

Lúc trưởng trạm phát thanh nghe tin Vân Liệt có thể ở lại, ông vui vẻ mời nàng làm việc luôn, không cần chờ tới thông báo của nhà trường. 

Vốn dĩ Vân Liệt có hơi do dự, nếu như đồng ý, vậy sẽ nàng không còn thời gian để đi chơi cùng bố mẹ. Song ý nghĩ này dập tắt vì một câu nói của ông Y.

"Cũng tốt, bọn tôi cũng đang muốn nghe thanh âm của con gái mình qua đài."

Bố đã nói thế thì Vân Liệt không thể làm gì khác ngoài chấp nhận. 

Lăng Thượng vẫn luôn đứng bên cạnh lẳng lặng lắng nghe thì lại chợt vui chợt buồn. Vui là vì vừa mới đến thôi Vân Liệt đã được giữ lại rồi; buồn là bởi e rằng tháng ngày thân mật sắp bị rối loạn. 

Sau chuyến ghé thăm đài phát thanh, tất cả mọi người vui vẻ quay về nhà. 

Lăng Viên đang nấu cơm ở trong bếp, nghe tin tức kia cũng vô cùng cao hứng. Mọi người cùng nhau quây quần bên bàn ăn trò chuyện, cười nói.

*

Ngày hôm sau, Vân Liệt đến báo danh tại đài phát thanh. 

Không có Vân Liệt, Lăng Viên thì phải đến cửa hàng, thành ra trong nhà còn mỗi Lăng Thượng và ông bà Y. Lăng Thượng tính toán rất lâu, cô muốn đưa ông bà Y tới nơi nào đó thật mát mẻ. Bất đắc dĩ ngày hôm ấy trời cực kỳ nóng bức, thậm chí có khi là ngày mùa hạ oi nhất năm, thế nên họ chẳng thể làm gì khác ngoài ở nhà. Lăng Viên tranh thủ lúc đi giao hàng có ghé qua gửi hai quả dưa hấu, Lăng Thượng để luôn vào tủ lạnh. Bao giờ trong tủ lạnh cũng để sẵn rất nhiều đá, khu nhà thi thoảng vẫn xuất hiện vài đứa trẻ con đến đòi ăn đá bào.

Mấy hôm gần đây phải hoạt động liên tục, cộng thêm khí trời oi nóng khiến ông bà Y càng thêm khó chịu, hai người chỉ trải chiếu lên nền nhà, bật quạt máy, nằm tĩnh dưỡng. 

Mắt thấy vậy, Lăng Thượng bèn chui vào nhà bếp, cô hồi tưởng lại cách thức Vân Liệt nấu cháo đậu xanh, sau đó thử làm một ít rồi để vào tủ lạnh. 

Xong xuôi hết thảy mà khi Lăng Thượng ngồi xuống vẫn chưa thấy yên lòng. Cô sợ bố mẹ Vân Liệt có khả năng bị say nắng, bèn vội vã chạy đi mua thuốc. 

Nhưng trên đường đi xuống, cô gặp lại người suýt tí nữa cô đã quên béng mất. 

Lâm Phổ.

Lâm Phổ đang đi lên, thời điểm nhìn thấy Lăng Thượng, tựa hồ anh cũng không ngờ có thể bắt gặp cô nhanh đến như vậy, vốn dĩ lưng đang gánh theo bao tâm sự, động tác còn chần chừ, chân thậm chí cứng đờ, giữ nguyên tư thế bước bậc thang.

Lăng Thượng cũng bất ngờ, cô nhướng mày. "Tìm em à?"

Lâm Phổ gật một cái, không nói gì.

"Mang xe đến không?" Lăng Thượng tiếp tục đi xuống, hỏi anh

Lâm Phổ nhìn ngang ngó dọc, tựa như anh cho rằng phải có thêm một người nữa bám đằng sau Lăng Thượng mới đúng. 

Thế nhưng không có ai cả, Lâm Phổ không thể làm gì khác ngoài theo xuống, đáp là mình có đạp xe tới.

"Vậy tốt quá, em tính đi mua chút thuốc, anh lai em đi đi." Lăng Thượng cười nói.  1

"Ai bị bệnh thế?" Lâm Phổ vội vàng nhảy hai bước, anh tỉ mỉ quan sát Lăng Thượng, hình như cô không có bất cứ điểm nào lạ thường. 

"Cũng không phải ốm đau gì, chỉ là muốn dự phòng mà thôi." Lăng Thượng giải thích. "Bố mẹ Vân Liệt đến chơi, sắc mặt không tốt lắm nên em sợ hai người bị say nắng hay cái gì đó...."

"Bố mẹ Y Vân Liệt?" Lâm Phổ kêu lên, ngây người.

"Anh làm sao thế?" Lăng Thượng nhíu mày nhìn anh, phát hiện Lâm Phổ cũng đang nhíu mày nhìn lại mình.

"Em có thể cho anh chút thời gian được không, anh có đôi lời muốn nói với em." Lâm Phổ trầm mặc chốc lát.

Lăng Thượng suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Có thể."

Sau đó Lăng Thượng ngồi lên xe Lâm Phổ.

Sáng hôm ấy mặt trời không ngừng phun trào hỏa diễm, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng chuông xe đạp lanh lảnh vang lên, hai người thẳng một đường đến nhà Lâm Phổ.

Lăng Thượng ngạc nhiên, nhưng không hỏi câu nào. 

Những lời cách đây không lâu Lâm Phổ từng nói chợt văng vẳng bên tai. Đối với cô, Lâm Phổ cũng được coi như là một sự tồn tại đặc biệt, cô không hề muốn mất đi người bạn này.

Về phần anh tính nói về vấn đề gì, Lăng Thượng không đoán nổi, cô chỉ cảm thấy anh đang hơi kì lạ mà thôi. 

Nhà Lâm Phổ không có ai, bên trong rất mát mẻ nên khi bước vào tinh thần cực kỳ khoan khoái. 

Song sự thoải mái ấy nhanh chóng bị dập tắt lúc Lâm Phổ lôi bức họa ra.

Đấy là bằng chứng cho tình cảm giữa cô và Vân Liệt. Bức họa, thị trấn nhỏ, cây hợp hoan, khiêu vũ nơi quán trọ, thậm chí còn cả nụ hôn đầu.... Toàn bộ kí ức dồn dập kéo đến. Trong chớp mắt, Lăng Thượng nhận ra mấy ngày vừa qua bản thân cô thật quá đỗi mệt mỏi. Cùng Vân Liệt, cùng bố mẹ Vân Liệt, cùng cả anh trai nữa, tất cả cùng chung đụng một chỗ, cô mệt tới nỗi chỉ muốn tháo chạy.

Thế nhưng thời khắc chạm ánh mắt Vân Liệt, cô tự thấy mình trốn không thoát được, cho nên cô chỉ có thể tiếp tục mệt mỏi, mỉm cười, sau đó vô tình ngẩn người, vô tình nếm trải vị hương vị cay đắng của trái tim.

Lăng Thượng đứng ngây người đối diện bức họa, còn Lâm Phổ chẳng nói chẳng rằng, bất động quan sát cô.

Cuối cùng Lăng Thượng cũng hoàn hồn. Dạo gần đây cô bắt đầu có thói quen đứng đực mặt ra, lâu dần thành quen, thi thoảng còn mờ mịt chả biết mình đang ở chỗ nào.

Cô ngỡ ngàng quay sang nhìn Lâm Phổ, sau đó mới nhớ ra lí do mình đến đây, nhưng cũng đồng thời không biết tại sao mình lại tới nơi này.

"Lâm Phổ, anh cho em xem bức họa kia là có ý gì?"

"Mấy ngày nay anh đã tự nhốt mình trong nhà, suy nghĩ rất nhiều chuyện."

Lâm Phổ đi rót hai cốc nước để lên bàn, ra hiệu Lăng Thượng bước đến.

Lăng Thượng vừa nhìn bức họa vừa lại gần cái bàn. "Xong sao, anh nghĩ được cái gì rồi? Muốn kể cho em nghe à?"

"Nghĩ được một ít, không thể xác thực nên ghé qua thư viên tìm hiểu qua."

Lăng Thượng liếc anh, cô thực sự không biết rốt cuộc thì anh đang muốn nói gì. 

"Nhưng tìm hiểu xong lại không thể tin nổi, rồi anh lại nghĩ, anh không thể chờ, nếu như là giả, vậy anh thực là một kẻ ích kỉ; còn nếu là thật, chí ít anh cũng muốn giúp em thêm một lần nữa, như ngày xưa mỗi khi em mắc lỗi, tuyệt đối anh sẽ không để em rơi xuống đáy vực sâu."

Lâm Phổ dứt lời, ngay lập tức anh hi vọng suy đoán của anh chỉ là giả.

Sắc mặt Lăng Thượng hoàn toàn thay đổi. 

Vẻ thản nhiên trước đó đã tan vỡ. 

Tay cô vô thức nắm chặt lấy cốc nước Lâm Phổ vừa đưa.

Thế nhưng chiếc cốc không thể tiếp thêm sức mạnh, ngược lại còn lột trần sự run rẩy của cô. Nước trong chén văng ra không ít, mà vốn Lâm Phổ cũng không đưa cho cô cốc nước đầy.

Nếu như những thứ ấy vẫn chưa đủ để ngăn Lâm Phổ tự lừa mình dối người thì ngay khi Lăng Thượng mở miệng, cả lòng bàn chân Lâm Phổ cũng phát lạnh.

"Là ngày anh mang bức họa đi sao? Anh nghe thấy à?"

Không chỉ toàn thân giá buốt, mà Lâm Phổ suýt tí nữa quên cả hít thở. Anh kìm nén giọng điệu, nói. "Em biết anh nghe thấy?"

"Không." Lăng Thượng nhìn anh, nói rõ ràng từng chữ một. "Em tự nhủ với bản thân, nhất định là không."

Lâm Phổ ngây dại. Lăng Thượng ở trước mắt, là cô gái anh đã ngưỡng mộ từ rất lâu, mọi thứ ẩn chứa trong đôi mắt kia đều khiến người khác bị mê hoặc, không thể hình dung, khó để hiểu thấu, làm cho anh ít khi dám nhìn thẳng.

Bọn họ tựa hồ đang đánh đố nhau, nhưng đều hiểu đối phương muốn nói gì. Hai người từng là những người bạn luôn nắm bắt rõ được người kia, vì thế nên chẳng cần phải nhiều lời.

Sự thật đó là điều cấm kỵ, không có ai đủ dũng khí để nhắc đến cái từ ấy.

"Em..... điên rồi." Thật lâu sau, Lâm Phổ mới nói.

"Em đã sớm điên rồi." Lăng Thượng ngồi lên mặt bàn, cô uống một hớp nước còn dư lại trong cốc. "Chỉ là anh phát hiện ra quá trễ thôi."

Lâm Phổ im lặng nhìn cô, tuy anh đã chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng trước cuộc đối thoại này, song đến khi đứng đối diện cô, anh vẫn không nói nổi nên lời, chỉ có thể một hơi cạn sạch nước trong cốc mình, xong lại trầm mặc. 

"Lăng Thượng, em còn nhớ chứ, trước kia em là một cô bé rất sợ cô độc."

Cuối cùng Lâm Phổ đã bắt đầu nói.

Dù cho mở đầu vô cùng khó khăn, anh vẫn phải tiếp tục, anh muốn cứu vớt cô gái này, đồng thời cứu vớt cho tình yêu của mình. 

"Em nhớ, sau đó anh đã đưa em đi chơi, đưa em đi kết bạn, em biết anh muốn nói gì." Không chút do dự, Lăng Thượng tiếp lời. "Em đã lựa chọn con đường nhất định sẽ khiến bản thân em đơn độc. Đến cuối cùng còn có khả năng không còn người thân, không còn bằng hữu, hơn nữa cũng có khả năng không chỉ mất đi người thân, mất đi bằng hữu, mà ngay cả người em lựa chọn cũng sẽ rời bỏ em. Thậm chí, em có thể đánh mất chính mình."

Lần thứ hai Lâm Phổ chẳng nói chẳng rằng, lát sau anh mới lên tiếng một cách cực kỳ khó khăn. "Em đã tính toán hết cả rồi, sao còn muốn đi theo con đường ấy? Làm sao người như em chịu đựng nổi kết cục cô độc đây?"

"Chỉ là quay về điểm xuất phát thôi mà, em cũng không sợ." Lăng Thượng lạnh nhạt đáp, cô cố gắng coi thường nỗi đau đớn thấu tận tâm can.

"Ban đầu em cô độc, cũng chỉ là do em đơn thuần cảm thấy lẻ loi thôi, không phải chân chính về mặt ý nghĩa, em có hiểu hay không?"

Lăng Thượng không hề để vào tai câu nói này của Lâm Phổ, cô đang tự khinh thường chính mình, lòng rất đau, nhưng cô đã nói dối.

Đúng, cô đã nói dối.

Cô sợ hãi, chắc hẳn là vì sợ, cho nên gần đây mới ngày càng mệt mỏi.

Vì sao con người ta lại muốn yêu nhau?

Sau câu "Tôi đã không làm sai" thì dạo này, vấn đề trên rất hay xuất hiện trong đầu cô.

Vì sao con người ta lại muốn yêu nhau vậy?

Không phải tình yêu luôn đi kèm cùng hạnh phúc hay sao?

Tại sao cô lại chỉ cảm thấy thật khổ cực?

Những ngày sống thử vừa qua, nếu như đã cam kết với nhau, liệu có phải sẽ bị siết chặt đến không thể hô hấp hay không? 

Cô không dám nghĩ mình nên oán giận hay điên cuồng đố kị. Cái gai trong lòng lúc nào cũng đâm cô đau nhói, nhưng lại lệch đi khiến cô hận không thể tự kết liễu bản thân. 

"Chả lẽ em chưa để ý, khi em nói người thân, vậy em muốn mất đi Lăng đại ca ư, em không sợ sao?"

Lăng đại ca, Lăng Viên, người thân ruột thịt gần gũi nhất với cô.

Quả nhiên trong người chảy cùng một dòng máu, ngay cả yêu, cũng chọn cùng một người. 

Anh trai, anh trai, anh trai.... 

Danh xưng ấy được Lăng Thượng thầm lặp đi lặp lại. Một lần nữa, trái tim lại bị đâm đau nhói.

Chính là cảm giác này, chính là loại cảm xúc cô không hề muốn nhớ lại thêm bất kì lần nào.

Lâm Phổ không hổ là người luôn hiểu rõ cô.

Chỉ bằng một câu nói mà anh dễ dàng phá tan toàn bộ lớp phòng ngự vững chắc đến kiên cố của cô.

Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông, rất tốt, rất tốt!

Cuối cùng Lăng Thượng mỉm cười buồn bã.

Sau đó cô nói. "Vậy anh nói xem em nên làm gì giờ?"

Lâm Phổ nhẹ thở phào trong lòng. 

Anh biết, chỉ có mình Lăng đại ca mới có thể làm cô ấy quay đầu trở lại.

Anh hiểu hơn ai hết, rõ ràng Lăng Thượng vô cùng ỷ vào anh trai, cũng hiểu hơn ai hết, Lăng Thượng là một cô gái rất hiền lành. 

Đấy chính là người con gái mà anh yêu, nhưng đồng thời cũng là người làm cho anh lâm vào mối quan hệ rắc rối cùng thứ tình cảm dị thường trước đây anh ít khi nghe nói đến.

Tối hôm đó, anh bám theo Lăng Thượng lúc cô lên lấy bức họa.

Mắt thấy Lăng Thượng vào nhà, anh không thể bình tĩnh chờ đợi, bèn đi theo.

Kết quả là ngay khi chạm tay vào cửa, anh bỗng nghe được điều gì vậy?

"Tôi là của cậu, còn bức họa là của cậu ta.... không được sao?"

Đây là lời của Lăng Thượng. 

Nghe thấy câu ấy, Lâm Phổ như bị sét đánh ngang tai. Vào thời điểm mình không hay biết gì, Lăng Thượng đã yêu ai? Người đó là ai?

Sau đó một thanh âm khác đã cho anh đáp án.

"Cậu ta muốn nói chuyện riêng với cậu, nếu tôi nói không được, cậu có nghe theo tôi hay không?"

Không từ ngữ nào có thể diễn tả nổi sự kinh ngạc xen lẫn hoảng hốt của anh khi ấy.

Nghe hết hai câu đối thoại này, Lâm Phổ bắt gặp Lăng Thượng cầm tranh bước ra ngoài, đương nhiên là lúc anh chưa kịp đi xuống lầu.

Cho nên khi anh đi xuống cùng Lăng Thượng, trong lòng cực kỳ thấp thỏm. Anh còn cảm giác như mộng như ảo, rốt cuộc thì những lời vừa nãy mang ý nghĩa gì vậy? Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, chốc lát lại rối tung rối mù, nghĩ cũng không dám nghĩ, dáng vẻ như hồn bay phách lạc. Thế nên khi đã xuống tầng một, nhìn Lăng Thượng, anh bỗng quên luôn cả ngôn ngữ.

"Em tìm anh mãi, còn tưởng rằng anh đi rồi." Lăng Thượng đưa bức họa cho anh. "Anh từ trên lầu đi xuống à?"

"Không phải." Lâm Phổ theo trực giác phủ nhận, sau đó chỉ bỏ lại một câu. "Anh đi đây."

Bởi vì vội vàng đào tẩu thành ra chẳng dám quay đầu lại nhìn bóng người Lăng Thượng, đại khái coi như Lăng Thượng chỉ nghĩ mình bị từ chối nên kinh hồn bạt vía, nhưng mà hình như hai câu đối thoại kia còn chứa lực sát thương kinh khủng hơn nhiều so với lời từ chối ban nãy. 

Lâm Phổ không tính nói cho Lăng Thượng biết anh bỏ ra bao lâu mới nghĩ đến danh từ "đồng tính luyến ái", lại tốn bao lâu để thuyết phục chính mình rằng danh từ ấy quả thực có tồn tại, sau đó còn tốn thêm bao lâu để cúi đầu đau khổ ở trong thư viện, liều mạng tra cứu thêm tư liệu.

Anh không muốn nói tỉ mỉ, anh phải biểu hiện thật trấn định trước mặt Lăng Thượng, anh chỉ mong có thể giúp cô.

Cho nên khi anh thấy Lăng Thượng cười khổ hỏi. "Vậy anh nói xem em nên làm gì giờ?" thì vô cùng quyết tâm. 

Mọi chuyện vẫn chưa quá muộn màng, vẫn còn có thể thay đổi. 

"Hẹn hò cùng anh đi, Lăng Thượng." 1

Lâm Phổ đề nghị rất trịnh trọng.

+