Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi trước khi bố mẹ Vân Liệt đến.
Thành thị thì khó có thể mát mẻ được như nông thôn, thế nên Lăng Viên bê thêm quạt máy về, thuận tay kiểm tra xem liệu đồ dùng trong nhà đã đầy đủ hay chưa. Lăng Thượng và Vân Liệt quét dọn lại toàn bộ một lần, đem hết vật dụng linh tinh ra phòng khách, nhường phòng ngủ chính cho nhị vị phụ huynh; thời điểm ôm gối đứng bên Vân Liệt, cô nhịn không nổi cứ cười ngây ngốc, hại Vân Liệt cười khúc khích theo, mặt còn hơi ửng đỏ.
Vân Liệt đã đi mua thức ăn từ sớm, thậm chí còn làm hẳn một bát cháo đậu xanh bự tổ chảng để sẵn trong tủ lạnh, có điều hầu như toàn bộ chỗ cháo ấy đều chui hết vào bụng Lăng Thượng, làm cho nàng nhớ về thời hai người mới quen nhau, xong cả hai lại ngồi quay lưng thổn thức một hồi. Đột nhiên Vân Liệt đi mở cửa tủ, trong nháy mắt nàng bắt gặp cái áo sơ mi đen cùng chiếc cà vạt trắng quen thuộc của Lăng Thượng. Ngoài ra toàn là những bộ đồ nàng chưa từng trông thấy, nghe nói là của Lăng Viên, tông màu chủ yếu gồm đen và trắng.
Buổi tối Lăng Viên gọi điện đến, do công việc bề bộn nên ngày hôm sau e rằng anh không tới đón hai vị khách kia được, song anh hứa bữa trưa sẽ ghé qua ăn chung.
Bữa tối xong xuôi, cảm giác trong nhà vô cùng nóng bức, dù đã có quạt điện nhưng vẫn khiến con người ta buồn bực. Thế nên hai người quyết định đi ra ngoài hóng gió một lát.
Lúc xuất phát, Vân Liệt đề nghị đừng dùng xe đạp, hai người bọn họ bèn cùng nhau tản bộ dưới ánh hoàng hôn, chẳng lo dự tính đích đến, chẳng quản xác định phương hướng, cũng chẳng thèm quan tâm phía trước là gì....
*
Sáng ngày thứ hai, Lăng Thượng và Vân Liệt đi đón bố mẹ Vân Liệt.
Trước khi đi, Lăng Thượng cố tình mặc một chiếc áo ngắn tay, cổ chữ V đơn giản với màu cam nhàn nhạt, do cô sợ nên không dám ăn bận quá mát mẻ, cũng chả đụng tới đôi dép lê. Lúc Lăng Thượng đang chuẩn bị, Vân Liệt đứng ngay bên cạnh lén cười trộm, có điều nàng không nỡ nói, Lăng Thượng à, cậu cứ như sắp đi gặp bên nhà thông gia xin kết hôn không bằng ấy. Có phải tại vì tâm trạng cậu lần này đã hoàn toàn khác so với dạo xưa khi ghé qua nhà tôi thăm thú hay không?
Ở nhà ga đầy ắp người chen chúc đứng trên sân tiễn, kẻ sắp đi cùng người sắp đến đều tụ họp nơi đây, cũng tựa như vận mệnh, ở lại cùng rời bỏ, người cùng người....
Cuối cùng tàu đã vào ga, âm thanh đinh tai nhức óc từ xa vọng lại gần, Lăng Thượng giơ tay lên che lỗ tai Vân Liệt, Vân Liệt cũng bắt chước, hai người vừa nhìn nhau vừa cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Chợt Vân Liệt nhớ đến một chuyện, nàng lớn tiếng hỏi cô. "Đúng rồi, tối hôm qua lúc cậu mang bức họa ra, Lâm Phổ có nói gì không?"
Lăng Thượng cố gắng lắng nghe, sau đó cô lắc đầu. "Không.... Cậu ta nhận xong rồi đi luôn."
Vân Liệt gật gù, mắt nàng phát hiện tàu hỏa đã dừng hẳn lại bèn nắm lấy tay Lăng Thượng, bắt đầu tìm kiếm.
Họ nhanh chóng hội hợp với ông bà Y.
Vân Liệt nhào tới làm nũng. "Sao cha mẹ đến chơi đột ngột thế, hại con chẳng kịp chuẩn bị tí nào."
"Chuẩn bị làm gì?" Bà Y cười. "Bố mẹ cũng chỉ muốn ghé qua thăm một chút, tiện thể tìm hiểu thêm về hoàn cảnh công tác của con thôi mà, cả ngôi trường con theo học, bố mẹ còn chưa từng tới xem...."
Lăng Thượng vội vàng đến hỏi han.
Bà Y rất cao hứng kéo tay cô, ngắm nghía mãi không chịu dứt mắt. "Quả nhiên là con gái thành phố, dung mạo cực kỳ xinh đẹp."
Vân Liệt bật cười. "Đây chính là bạn học lần trước đến nhà mình...."
"Mẹ biết, có điều dạo nọ chưa kịp nói chuyện, có phải anh trai cháu cũng cùng đi chuyến đấy không?"
Lăng Thượng gật đầu. "Dạ vâng, sáng nay anh cháu bận chút việc nên không có thời gian tới đón hai cô chú, anh ấy đã hứa bữa cơm trưa nay nhất định sẽ ghé qua rồi."
"Tiếp đón gì chứ, đâu cần phải long trọng như vậy." Ông Y mở miệng. "Ta vừa đi vừa nói đi, nơi đây nóng muốn chết."
"Vâng." Vân Liệt nhận lấy túi xách trong tay bố mình. "Chúng ta ở lại nhà Lăng Thượng, bố mẹ, mau đi thôi."
Bà Y sững sờ, bà giữ Vân Liệt lại. "Vậy thì không được hay cho lắm, không nên quấy rầy gia đình nhà người ta."
Lăng Thượng mải mốt nói. "Sẽ không đâu, cô ạ. Nhà cháu chỉ có mình cháu sống thôi, anh cháu ra ngoài ở, bố mẹ cháu nhiều năm đã không về nhà. Trong nhà quả thực đang thiếu hụt người lớn. Giống như cô từng bảo, khách đến sao nỡ để họ đi thuê trọ, vẫn nên qua nhà cháu đi, thoải mái hơn nhiều."
Nghe những lời này, Bà Y không từ chối nữa, vui vẻ dẫn đầu.
*
Về tới nhà, Lăng Thượng vội vàng bưng hai bát cháo đậu xanh ướp lạnh ra, Vân Liệt cũng đi bật quạt điện, giúp nhị vị phụ huynh thư giãn thật tốt.
Lúc sau Lăng Viên gọi điện, khi biết mọi người đều đã về nhà an toàn mới thấy yên tâm.
Để hai người lớn nghỉ ngơi ở phòng khách, Vân Liệt đi nấu cơm, Lăng Thượng bám gót theo vào hỗ trợ.
Trong bếp vừa nóng lại vừa chán, ngay lập tức Vân Liệt đuổi Lăng Thượng ra, song Lăng Thượng không chịu.
"Tôi chẳng biết nên nói gì với bố mẹ cậu, để tôi ở lại đây đi."
Nghe Lăng Thượng nói vậy, Vân Liệt lại thầm thở dài, tự hỏi liệu sau này mình có sốt sắng như vậy khi diện kiến cha mẹ Lăng Thượng hay không....
Lúc cả hai bận rộn việc nấu nướng thì Lăng Viên quay về, anh chào hỏi hai vị khách rồi trực tiếp đi vào nhà bếp.
"Hai em đi ra ngoài hết đi, để mọi thứ lại cho anh." Lăng Viên đẩy hai người ra, xong dùng tay lướt nhẹ qua trán Vân Liệt. "Xem em kìa, người đầy mồ hôi!"
Động tác của Lăng Viên khiến Vân Liệt sợ đến ngây người, nàng quay đầu liếc nhìn Lăng Thượng, thấy cô đã đẩy cửa bước đi.
Bữa cơm trưa vô cùng tuyệt vời, ông bà Y khen không dứt tay nghề nấu ăn của Lăng Viên.
Sau khi ăn xong, Lăng Thượng nhận nhiệm vụ rửa bát, Vân Liệt và Lăng Viên hàn huyên cùng hai vị phụ huynh một lát rồi để bọn họ đi nghỉ trưa.
"Tối nay anh tính dẫn cô chú đi dạo công viên một lúc, anh đã tạm hoãn hết công việc rồi, ngày mai có thể tranh thủ tham quan khắp đó đây cùng hai người."
"Ôi, không cần đâu." Vân Liệt hơi mất tự nhiên. "Được ở lại đây đã là tốt lắm rồi, anh còn bận rộn nhiều chuyện..... không cần....."
"Có sao đâu." Mãi lâu sau Lăng Viên mới đáp. "Anh có xe mà, cực kỳ thuận tiện."
"Nhưng...." Vân Liệt vẫn cảm thấy không ổn, nàng mơ hồ nhận ra nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ vô cùng phiền phức. Ánh mắt cha mẹ nàng khi nhìn Lăng Viên ban nãy rất lạ. Nàng biết Lăng Viên là một chàng trai ưu tú, cũng biết hiện tại anh đang nỗ lực vì điều gì, thế nhưng giây phút này, nàng lại khó có thể thốt lên câu từ chối.
Bởi vì tôi không yêu anh, vậy cho nên xin anh đừng đối xử với cha mẹ tôi tốt như vậy nữa, có được không?
Lần trước đã từ chối thẳng thừng, Lăng Viên cũng không có biểu hiện gì thái quá. Song hành động ái muội vừa nãy ở nhà bếp.... nhắc đến nhà bếp mới nhớ, Vân Liệt quay sang nhìn, cánh cửa kia đang khép kín, nàng lại càng sợ người ở bên trong sẽ vì Lăng Viên mà đóng chặt trái tim mình.
Thật vất vả mới có chút tiến triển....
"Lăng đại ca, anh thực sự không cần quá nhọc công vì cha mẹ em đâu."
Lăng Viên thấy tổn thương.
Anh cực kỳ nhiệt tình muốn giúp đỡ Vân Liệt.
Đương nhiên anh vẫn nhớ mình đã bị nàng từ chối, nhưng không ngờ lại đến mức không cho phép anh làm bất cứ thứ gì.
"Anh nói là không sao rồi mà." Lăng Viên phất tay. "Lần trước đến nhà em chơi đã được chiêu đãi nồng hậu, anh chỉ đang mong có thể đền đáp lại thôi. Em đừng suy nghĩ quá nhiều."
Dứt lời, Lăng Viên bỏ đi.
Còn mình Vân Liệt trong phòng khách, cửa nhà bếp bật mở, Lăng Thượng quan sát nàng, cô nhướng lông mày. "Cậu bị làm sao vậy? Đứng một mình chỗ này không thấy nóng à."
"Có." Vân Liệt gật đầu, chờ Lăng Thượng lại gần, nàng mới nhỏ giọng đề nghị. "Lăng Thượng, tôi muốn khiêu vũ cùng cậu."
"Điên rồi phải không?" Lăng Thượng liếc nàng. "Trời nóng như thế."
"Đúng vậy nhỉ, trời nóng như thế này." Vân Liệt kéo Lăng Thượng tiến đến phòng ngủ dành cho khách nơi hai người đang dùng tạm.
"Tôi buồn ngủ lắm." Lăng Thượng xoa mắt. "Đêm qua ngủ không ngon giấc."
Vân Liệt nghe xong trợn tròn hai mắt, nàng nhất thời nhịn không nổi, bảo. "Lẽ nào cậu căng thẳng do hôm nay phải đi đón cha mẹ tôi à?"
Lăng Thượng chẳng đáp chẳng rằng, leo lên giường đi ngủ.
"Thật á, thật á?" Vân Liệt lao tới, nàng cười ngặt nghẽo ở bên cạnh. "Hình như đến tận bây giờ cậu vẫn còn khẩn trương đấy."
Lăng Thượng trở mình, cô trừng mắt nhìn nàng. "Trái lại, cậu có vẻ tốt nhỉ, cả đêm qua ngủ say như chết, tôi trằn trọc mãi cũng chả làm phiền nổi cậu."
Vân Liệt cứ tiếp tục cười, nàng rũ mi mắt, xong lại từ từ mở ra, trong con ngươi không chỉ chứa ý cười mà còn có sự dịu dàng. "Tôi ấy, ngủ ở bên cạnh cậu, ừ, cảm giác rất bình yên, vì thế nên ngủ rất ngon."
Lời lẽ líu ríu của Vân Liệt khiến Lăng Thượng xúc động, cô bỗng dưng nảy sinh mong muốn được hôn đôi môi ai kia.
Nhưng cô kiềm chế lại, dùng ánh mắt để quan sát khuôn mặt đỏ bừng của nàng, con ngươi trong như nước của nàng, khóe miệng mang ý cười của nàng...
"Cậu không cần phải sốt sắng đâu, cậu căng thẳng như vậy sẽ báo hại tôi cũng lo sốt vó theo cậu mất."
Lăng Thượng phì cười. "Cậu thì lo cái nỗi gì?"
"Tôi lo giống cậu ấy. Tự hỏi liệu cô chú có thích tôi hay không, liệu có khả năng sẽ chấp nhận tôi hay không, liệu có... đồng ý cho chúng ta hay không."
Nụ cười của Lăng Thượng chợt tắt, cứ thế, cô lại như trong suốt khi đối diện với Vân Liệt. Tất cả tâm tư, hết thảy lo lắng đều chạy không thoát khỏi mắt nàng.
Hiểu nhau như vậy, yêu nhau như vậy.
Không thể kiềm chế, Lăng Thượng rướn người lên phía trước, nhẹ nhàng hôn môi Vân Liệt.
Chỉ là môi dán sát môi, bất động, lẳng lặng chia sẻ hơi thở của nhau, cánh môi cùng run rẩy.
*
Ăn xong bữa tối, bốn người cùng ra công viên tản bộ, xem trò vui. Nhìn thấy có đám đang nhảy múa tập thể, Vân Liệt bèn đẩy cha mẹ nàng vào, nàng biết ngày trước hai người từng khiêu vũ với nhau nên muốn nhân cơ hội này giúp họ hồi lại kí ức năm xưa. Sau đó lúc Vân Liệt đang đứng ngoài cười ha hả, nàng chợt bị Lăng Thượng lôi theo vào.
Tay đặt lên vai, Vân Liệt có hơi căng thẳng.
Đây hình như chính là lần đầu tiên nàng khiêu vũ cùng Lăng Thượng ở bên ngoài, tay chân có chút cứng nhắc, mồ hôi rất mau chảy ra. Bài hát không quen thuộc, hoàn cảnh không quen thuộc, thế nhưng Lăng Thượng lại vô cùng vui thích.
Một lúc sau, băng cassette được thay đổi, vừa nghe đoạn mở đầu của ca khúc kế tiếp, vốn dĩ hai người định ngừng lại bỗng đồng thời dán sát nhau, môi nở nụ cười.
Nhẹ nhàng, tôi sắp rời xa em.
Thỉnh cầu em hãy mau gạt đi nước mắt.
Trong đêm dài đằng đẵng, rồi cả tương lai sau này nữa.
Em thân yêu, xin đừng vì tôi mà bật khóc.
Con đường phía trước tuy rằng quá thê lương.
Xin hãy mỉm cười vì tôi mà hạnh phúc.
Tuy rằng gió thét, tuy rằng mưa rền,
Tôi vẫn trong cơn mưa nhớ nhung mãi tên người...
Ngày đầu ông bà Y đến, cứ trôi qua như vậy.
*
Hôm sau, bà Y muốn đi thăm trường cũ của hai người.
"Vân Liệt đã rất tự lập từ nhỏ, sau khi lên đại học, bất luận thế nào nó cũng không cho bọn cô lên cùng, bảo là muốn sống một mình."
Nói tới đây, bà Y có hơi phiền muộn. Đáng lẽ ra lúc ấy bà nên nhận thấy con gái mình cá tính cỡ nào chứ, con bé còn dám theo đuổi lí tưởng của bản thân...
Khi đến trường, hai vị phụ huynh mới biết hai đứa trẻ vốn không cùng chung một học viện, trên đường họ lắng nghe hết sạch sành sanh câu chuyện kể về hồi cả hai mới quen nhau.
Buổi chiều, bởi vì khí trời thực sự quá nóng bức cho nên chẳng ai dám bén mảng ra ngoài, ở hết nhà xem TV. Sức hấp dẫn của chương trình truyền hình cũng không hề nhỏ.
Tối, mọi người lại tiếp tục đến công viên khiêu vũ.