Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 4: - Chiếu tướng

Editor: Cheese
Phủ Tể Tướng bao trùm bởi một bầu không khí nặng nề. Trừ bỏ Cận Khuynh Thấm là người duy nhất bởi vì Lục Kiến Dực rời nhà đi mà cảm thấy vui vẻ không thôi, những người còn lại biểu tình đều phi thường ảm đạm.
"Triều đại hoạn quan cầm quyền, Kiến Dực vẫn như trước lỗ mãng vô cùng. Nhất định là người bên cạnh hoàng thượng - Chu công công gièm pha khiêu khích, nói chính xác hơn, hoàng thượng lo sợ tỷ phu cùng Nghiêu vương gia âm thầm câu kết mới bày ra kế sách này. E rằng việc này lành ít dữ nhiều." Cận Khánh phân tích nói.
Lục Vọng làm sao lại không hiểu, nhấp trà không nói lời nào.
Lục phu nhân nhịn không được, vỗ bàn đứng lên: "Kiến Dực là con trai duy nhất của Lục gia, bất luận như thế nào các ngươi cũng phải bảo vệ nó chu toàn."
Lục Vọng liếc nhìn bà một cái, bất đắc dĩ nói: "Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung."
"Thiếp không quan tâm quân-thần phụ-tử phu-thê, tam cương ngũ thường* nữ nhân giang hồ chúng ta không để vào mắt. Lúc trước khi Phúc tấn tự vẫn thiếp đã nói, bảo lão gia từ quan cùng thiếp tá giáp quy điền*, lão gia không nghe. Bây giờ làm hại đến con trai của chúng ta, ngài đã vừa lòng chưa?" Lục phu nhân mất kiên nhẫn, không muốn nhắc lại nữa.
(* Tam cương: ba quan hệ trọng yếu trong xã hội. Đó là mối quan hệ vua – tôi, cha – con, và vợ – chồng. Ngũ thường: là năm điều phải hằng có trong khi ở đời, gồm: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín. Tá giáp quy điền: từ quan về quê )
"Tiên hoàng muốn ta củng cố triều đình, ta không nghĩ đến hoàng thượng thật sự không nhớ đến tình bạn cũ mà bức chúng ta đi đến đường cùng." Lục Vọng cũng rất là bất đắc dĩ.
Cận Khánh ý bảo bọn họ tai vách mạch rừng, thấp giọng đến gần sát vào nói: " Thật ra còn có một kế Thâu long chuyển phụng kim tiền thoát xác, bảo vệ Kiến Dực an toàn, đôi bên đều có lợi."
Ba người lén lút khoa tay múa chân một trận. Lục Vọng làm quan chính trực, tất nhiên lập tức lắc đầu: " Không được, đây chính là tội khi quân."
"Cái này gọi là nắm thế chủ động. Ngày sau Hoàng thượng có phát hiện, nghĩ đếm tỷ phu là đại công thần hai triều đại, cũng sẽ không truy cứu nặng tội. " Cận Khánh lường trước được tỷ phu hồ đồ mà làm hỏng việc, chỉ có thể hết sức khuyên giải an ủi, nhân tiện ngay từ đầy liền có kế hoạch đem Lục phu nhân ra làm cứu tinh.
============
Bên trong ba người lớn bàn tính mưu đồ bí mật, bên ngoài ba người trẻ cũng cực kì phiền não.
"Ca.... Thực xin lỗi, đều do muội tự ý quyết định mà không lưu ý tình huống xung quanh mới khiến cho ca lâm vào vũng bùn." Lục Kiến Chu cảm thấy rất có lỗi, từ lúc nghe được tin tức liền rầu rĩ không thôi.
Lục Kiến Dực miễn cưỡng mỉm cười: " Không trách muội.... Là ta chính mình lựa chọn đi gặp Niệm Thi, muội chỉ hỗ trợ thôi...."
"Đều là do muội kêu huynh bộc lộ tài năng tố giác Tiếu Thắng, nếu không phải là muội thì huynh đã không bị Hoàng Thượng để mắt đến, phái huynh đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, đều là lỗi của muội, ca, hay là lần này lại để muội...'' Lục Kiến Chu vừa nói đến nửa câu, đã bị Lục Kiến Dực ngăn lại.
"Hồ nháo! Ta muốn hành quân đánh giặc. Chuyện này nếu lại để muội thay thế ta thật không đáng mặt nam nhi. Ngày hôm qua ta đã nói ta muốn trở thành một nam tử hán đại trượng phu" Lục Kiến Dực tuy rằng trong lòng rất không mong muốn, nhưng vẫn dùng phong thái huynh trưởng rất hiếm thấy của mình xoa đầu Lục Kiến Chu: "Không quan trọng, chuyện này vốn dĩ chính ta nên gánh vác, ta đã để muội ủy khuất nhiều năm như vậy. Ca ca chẳng qua là đi một thời gian thôi. Tuy rằng những năm gần đây rất nhàn hạ, không có được công phu lợi hại như muội trong người, nhưng ta đã xem rất nhiều binh thư. Muội ngoan ngoãn nghe lời ở nhà đợi, chờ ta chiến thắng trở về."
Một màn Huynh muội tình thâm này khiến Cận Khuynh Thấm cảm thấy chán ghét không muốn tiếp tục xem nữa, xen ngang vào giữa hai người:" Ta nói, các ngươi không phải đi dẹp lũ chuột nhắt vô dụng hay sao? Hai người trình diễn một màn sinh ly tử biệt như thế mục đích để cho ai xem? "
Lục Kiến Dực hiếm khi phụ họa theo: "Đúng vậy, Kiến Chu, đừng lo lắng, chỉ là mấy tên man di nhỏ bé. Huống chi còn có phụ thân bên cạnh trông chừng, muội cũng đừng tự trách. Việc này vốn dĩ không liên quan đến muội."
"Chính là...... Chính là muội có cảm giác chuyến đi này của ca sẽ phát sinh chuyện không tốt." Giác quan thứ sáu của Lục Kiến Chu phi thường chính xác.
Lục Kiến Dực không muốn nghe nữa: "Xùy xùy xùy, muội đang nguyền rủa ta đấy à! Dù sao thì muội chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi ca chiến thắng trở về là được."
Người bị bỏ qua một bên - Cận Khuynh Thấm rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng: " Kỳ thật cá nhân ta hy vọng ngươi không...... trở về nữa. Như vậy ta cũng không cần phải gả cho ngươi."
"Hả!? Ta đáp ứng cưới ngươi từ khi nào?" Lục Kiến Dực cười nhạt.
Cận Khuynh Thấm tức giận nói: "Chả lẽ không đúng hay sao, chuyện này Hoàng thượng đã ban chỉ, không phải bức hôn mới là lạ."
Lục Kiến Chu bị suy nghĩ ngây thơ chất phát của Cận Khuynh Thấm làm cho ngừng khóc, mỉm cười: " Hôn ước của các ngươi chỉ xuất phát từ miệng của phụ thân ta, chẳng qua là kế hoãn binh để Nghiêu vương gia hết hi vọng và làm hoàng thượng yên tâm. Nếu ngươi có ý trung nhân, các trưởng bối tất nhiên sẽ làm chủ cho hôn sự của ngươi, không cần phải quá để tâm."
Cận Khuynh Thấm nghe lời nói vừa rồi, mặt bất giác đỏ lên, có chút hờn dỗi nói:" Ai để ý. Ta chỉ hận không thể nhanh chóng đuổi hắn đi. Tốt nhất không bao giờ ...... trở về đây. Ta thật sự chỉ cần nhìn đến hắn là đã thấy phiền."
Nhìn Cận Khuynh Thấm làm mặt quỷ, Lục Kiến Dực không có khí lực để sinh khí, quay qua xoa đầu nàng: " Tiểu nha đầu độc miệng như vậy không ai muốn cưới đâu, đã sống cùng nhau nhiều năm giờ đột ngột tách ra thật ra ta cũng thấy luyến tiếc. Nếu ta có thể trở về, khi đó muội vẫn chưa có người cưới, ta sẽ lấy muội."
"Ai cần huynh lấy ta!" Cận Khuynh Thấm đẩy tay Lục Kiến Dực ra, thẹn quá hóa giận.
Lục Kiến Chu bất đắc dĩ nhìn kẻ dở hơi này lắc đầu.
==================
Ngày rời kinh cũng là ngày Trung thu đoàn viên, khó tránh khỏi có chút thương cảm.
Từ khi khai quốc triều đình tạm thời ít xảy ra chiến sự. Bảo đao của tướng quân vẫn chưa mòn, hoàng đế bày tỏ sự coi trọng nên đích thân đưa tiễn.
Nghiêu vương nghe được tin tức, thiết yến toàn thành. Ngay cả quận chúa đã lâu không nghe thấy tin tức gì, cũng được chủ động đưa ra tấu cầm góp vui.
Quận chúa dung nhan tuyệt thế một mình đứng trên tường thành, y phục lay động trong gió. Không biết đã làm ngất ngây bao nhiêu tâm trí những người đứng xem.
Khúc nhạc Trường Đình Ngoại* réo rắt êm tai vừa hoàn, Niên Niệm Thi chầm chậm đi đến bên cạnh bàn Lục Kiến Dực tự mình rót rượu, ánh mắt hiếu kì của dân chúng toàn thành đổ dồn về phía hai người. Nàng kính rượu nói: "Liễu cầu Hỉ Thước từ biệt, Niệm Thi trong lòng hoài niệm không thôi, thế nhưng không biết làm sao buông bỏ được thân phận. Tiếc rằng lần này gặp lại cũng chính là lúc biệt ly, trong thâm tâm cầu mong công tử kỳ khai đắc thắng**. Chúng ta lại một lần nữa hoàn thành nốt chữ tình còn đang dang dở."
(*Trường Đình Ngoại: Một ca khúc do ca sĩ Cổ Tuyền biểu diễn, ca từ chúc tụng quân sĩ sớm khải hoàn trở về)
(** Kỳ khai đắc thắng: vừa xuất quân đã chiến thắng.)
Tất cả ồ lên, mọi người đều vì lời nói của Niệm Thi mà kinh hãi. Nhất là hoàng đế sắc mặt xanh mét, thậm chí có chút sát khí.
Lục Vọng trong lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ đứa con này của ông ngàn vạn lần cần phải biết kiềm chế.
Hạnh phúc đến rất đột ngột Lục Kiến Dực nhất thời ngẩn ngơ, mãi đến nửa ngày mới phản ứng lại. Tình nhân trong mộng Niên Niệm Thi của y lúc này đang bày tỏ tình cảm với chính y.
Làm sao có thể nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của phụ thân và cữu cữu, cũng bất chấp hình tượng, cầm tay Niên Niệm Thi nói: "Nàng chờ ta! Ta nhất định sẽ trở về."
Cải trang lẫn trong đám đông Lục Kiến Chu đỡ trán, nói với Thường Hoan đứng bên cạnh: "Ca ca ngốc như vậy ta tất nhiên không thể yên tâm, ngươi trở về nếu có người hỏi cứ nói ta rời nhà trốn ra giang hồ học hỏi kinh nghiệm.
"Tiểu thư là muốn âm thầm bảo vệ thiếu gia?" Thường Hoan cảm thấy không ổn, nhưng lại ngăn cản không được "Tiểu nhân vẫn rất lo lắng, lúc này ta cần bàn bạc kỹ hơn...."
''Bàn cái gì mà bàn, ngươi nói ta đi về nhà bà ngoại là được!'' Lục Kiến Chu không kiên nhẫn nói, vận nội công đánh ngất gã tiểu binh rồi lôi y vào một ngõ hẻm nhỏ, tráo đổi y phục với y trà trộn vào quân doanh.
"Quận chúa! Lương khô đã chuẩn bị xong. Phải chăng vẫn giữ nguyên kế hoạch tùy quân nên khởi hành ?" Lão bà nhìn thấy đội quân đã đi xa nhưng quận chúa vẫn thong thả đứng bất động, xin chỉ thị nói.
Niên Niệm Thi khóe môi tuyệt đẹp khẽ nhếch lên, tựa hồ như có cái gì chưa nghĩ ra, nhưng vẫn nói: "Không cần."
"Vì sao?" Lão bà thấy khó hiểu.
"Ngươi hỏi nhiều quá." Niên Niệm Thi vỗ nhẹ cầm huyền, đứng dậy rời đi.
Trên tay cảm xúc với Lục Kiến Dực dường như vẫn chưa biến mất, chính là cảm giác bất đồng với nữ tử nhu nhược đêm đó vừa mới tập võ, tựa như có chút không giống. Đại khái là chính mình nghĩ nhiều đi.
"Tiểu nhân lắm miệng...." Lão bà vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Niên Niệm Thi thuận tay cầm lên bộ y phục dạ hành tiến vào màn đêm.
Phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, so với ngày trước khác biệt hơn rất nhiều.
Dù Niên Niệm Thi đối với các loại cơ quan có tính toán tường tận thế nào, vẫn bị trúng phi tiêu.
Cắn cắn môi dưới, biết rằng không thể xông vào Niên Niệm Thi không cam lòng rút lui, nàng rút độc châm ra.
"Quận chúa!" Lão ẩu thấy Niên Niệm Thi bị thương trở về cảm thấy sợ hãi. Chính là Niên Niệm Thi ý bảo không được để lộ ra bên ngoài, chỉ đơn giản qua loa băng bó. Niên Niệm Thi cầm bút viết một phong thư rồi kêu một nha hoàn thân cận tiến vào: "Thay ta mời Lục gia đại tiểu thư ra ngoài một chuyến, nói ta có việc quan trọng cần thương lượng."
"Quận chúa vì sao đối với Lục gia đại tiểu thư lại để ý như vậy?" Lão ẩu nhịn không được liền hỏi.
Niên Niệm Thi trong đầu thoáng qua một bóng dáng mơ hồ, tuyệt mỹ khuôn mặt lộ ra một tia đau thương: "Bởi vì nàng đáng để ta lưu tâm như thế."
=============
Thời gian thấm thoát đã qua ba năm.
Nghiêu vương phủ quận chúa Niên Niệm Thi mừng sinh nhật mười sáu tuổi.
Vừa đúng dịp lễ hoa đăng mỗi năm một lần.
Nghiêu vương gia lần thứ hai thiết yến.
Hoàng thượng tự mình đến thăm.
Trong bữa tiệc, quần thần chuyện trò vui vẻ, bàn về vẻ đẹp tuyệt thế của quận chúa ba năm trước ở trên tường thành, không một ai không ca ngợi.
Ngay cả hoàng thượng cũng tham gia tán gẫu, không nhịn được nói: "Chính kiến đương lư nữ Hồng trang nhị bát niên* (Dịch: Đúng lúc gặp cô gái ở quán rượu, Áo hồng tựa mười sáu). Quận chúa trời sinh nhan sắc tuyệt thế như vậy, nếu không phải thái tử chưa trưởng thành thật muốn học hỏi Lục tướng quân trước kia, lập tức ban hôn."
(*Đây là hai câu thơ trích trong Giang Hạ Hành của tác giả Lý Bạch.)
Nghiêu vương gia sau khi nghe xong uống rượu cười nói: "Tiểu nữ đã có ý trung nhân, sợ rằng chúng ta không thể làm chủ được."
Hoàng đế cũng cười: "Ý trung nhân kia có phải chính là người mà ngày trước lúc xuất chinh nàng đã thổ lộ trước mặt mọi người - Lục gia đại công tử? Hơn nữa quả thật là trai tài gái sắc."
Nghiêu vương gia kính rượu: "Hoàng thượng quả thật anh minh, thần cũng thấy được Lục Kiến Dực kia là nhân trung chi long*. Mấy ngày trước thần nghe tin thắng trận từ tiền tuyến, đoán chừng ngày thắng trận ca khúc khoải hoàn không xa. Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp, đến lúc đó kính thỉnh hoàng thượng ban lời vàng ngọc tác thành một đoạn giai thoại này."
(*Nhân trung chi long: rồng trong loài người. Ý là người tài hoa xuất chúng.)
Những lời nói "miệng nam mô, bụng bồ dao găm" này liền đẩy hoàng thượng vào đường cùng, khiến cho hầu hết các đại thần đang thưởng thức rượu đều nuốt không trôi - được, được, được, hoàng thượng như thế nào có thể đáp ứng. Nếu đáp ứng rồi, không phải là Nghiêu vương gia và Lục tướng quân cùng đi trên một thuyền, lúc đó hoàng thượng giống như hai tay dâng tặng giang sơn tươi đẹp này cho người khác.
Không nghĩ tới hoàng thượng sắc mặt không đổi, cũng kính một chén rượu: " Đây là chuyện hiển nhiên, Lục tướng quân công lao khó nhọc, trẫm cũng hy họng nhi tử của tướng quân trở thành phò mã của hoàng thất, thân càng thêm thân. Ha ha ha ha ha."
"Ha ha ha ha ha." Quần thần nhất loạt hùa vào, cũng ôm bụng cười to. Tạo nên cảnh tượng quân thần hoàn thuận vui vẻ.
"Ngài xem đi, phụ hoàng của ngài quả nhiên thích loạn chỉ hôn*." Cận Khuynh Thấm ngắt ngắt mấy cánh hoa, nói với công chúa Phần Tuy bên cạnh.
(*Loạn chỉ hôn:ban hôn một cách lung tung, bừa bãi.)
Phần Tuy đưa ra bộ mặt trẻ con, nhưng trong lời nói lại là suy nghĩ của người đã trưởng thành:" Nếu như Lục công tử cùng Niệm Thi tỷ tỷ tình chàng ý thiếp, Phần Tuy cảm thấy Hoàng a mã không có sai. Lại nói tiếp lời nói của ngươi sao lại thương tâm như thế? Chẳng lẽ là ba năm không gặp hôn phu nên thấy ganh tị. "
"Hảo hảo hảo, các người đều không sai, chỉ có ta sai. Ta ăn dấm chua, được chưa?" Cận Khuynh Thấm đem hoa ném xuống đất, chạy một mạch vào trong kiệu.
Cận Khuynh Thấm ngựa quen đường cũ xông vào phủ tướng quân, bị một đám gia đinh nha hoàn vẫn theo thường lệ ngăn cản đường nàng đi: " Ta muốn gặp Lục Kiến Chu! Các người nói đùa à! Cho dù có phạm vào tội tày trời, nào có ai bế môn hơn ba năm không thấy mặt."
Thường Hoan bị Cận Khuynh Thấm làm ầm ĩ, khóc không ra nước mắt: "Cận đại tiểu thư! Tiểu thư nhà chúng ta thật sự căn dặn không tiếp khách, nhất là ngài. Thỉnh ngài quay trở về! Đợi thêm vài ngày. Vài ngày sau tiểu thư hãy quay trở lại."
"Hừ! Các ngươi không cho ta gặp, ta càng muốn gặp." Cận Khuynh Thấm đã nhịn ba năm. Lúc Lục Kiến Dực vừa đi, Lục Kiến Chu liền đem chính mình nhốt vào phòng không muốn gặp bất cứ kẻ nào. Luôn nói là Lục Kiến Chu muốn hối lỗi của bản thân, lại không giải thích nguyên nhân nàng tự giam mình.
Thừa dịp Thường Hoan không lưu ý, Cận Khuynh Thấm luồn qua khoảng trống đi đến trước cửa, muốn ngăn cản cũng không kịp. Giảo hoạt đá văng cánh cửa, sau đó nghe được thanh âm to rõ: "Lục ____ Kiến ____ Chu" vọng lại từ căn phòng trống trãi.
Không có người sao?
Chú Thích Bổ Sung:
Lời: Trường đình ngoại,
Cổ đạo biên.
Phương thảo bích liên thiên;
Vãn phong phù liễu địch thanh tàn,
Tịch dương sơn ngoại sơn!
Thiên chi nhai,
Địa chi giác,
Tri giao bán linh lạc;
Nhất hồ trọc tửu tẫn dư hoan,
Kim tiêu biệt mộng hàn.
Vấn quân thử khứ kỷ thì lai?
Lai thì mạc bồi hồi!
Nhân sinh nan đắc thị hoan tụ,
Duy hữu biệt ly đa!
Dịch (Esley):
Bên ngoài đình
Trên đường cũ
Cỏ thơm xanh ngát mấy ngày liền
Gió đêm thổi đến tiếng địch tàn
Ánh tịch dương ngoài núi cao
Bầu trời bao la
Trên dốc núi
Lác đác vài người bạn cũ
Một hũ rượu đục chưa kịp lọc, không thể tỏ hết vui mừng
Đêm nay ác mộng dừng
Hỏi người đã đi bao lâu rồi?
Lúc đến đừng bồi hồi!
Nhân sinh khó được đoàn tụ
Chỉ có biệt ly nhiều!