Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 25: Nạp thiếp

Editor: nhatientri
Beta: Esley

Thời điểm Lục Kiến Chu bị mẹ đáng thức thì Niên Niệm Thi đã không còn ở trong phòng.
Cảm giác đã rất lâu rồi không có được một giấc ngủ ngon....
Lục Kiến Chu dụi mắt, Lục phu nhân nhịn không nổi vội vã hỏi, "Việc hôm qua con suy tính thế nào?"
Hôm qua Lục Kiến Chu tìm Lục phu nhân để thương lương chuyện Lật Cơ, Lục phu nhân đưa ra một phương pháp là 'Chính mồm con đã đáp ứng hoàng thượng, ta đến phủ Tể tướng cũng đã được một đoạn thời gian, mà việc bỏ vợ của con tựa hồ cũng không tiến triển chút nào, hiện giờ chính là thời cơ trời ban cho, phải nắm cho thật chắc, không được để Lật Cơ phát hiện ra thân phận, Niên Niệm Thi đã được cưng chiều từ nhỏ, nhất định sẽ không chịu được oan ức mà tự động rút lui'.
Lúc đó Lục Kiến Chu còn do dự, nói là muốn suy nghĩ thêm chút nữa.
Nhưng sau đó cũng lại chuyện này, Lục Vọng dò hỏi thì nàng lập tức đồng ý, làm cho Lục phu nhân cảm thấy một trận kỳ quái.
Kết quả là lúc Lục phu nhân đặt mua sính lễ, nàng mới nhớ đến Lục Kiến Chu vẫn chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, nên đích thân đi tìm nàng.
"Còn rất nhiều phương pháp để bỏ vợ, tại sao phải dùng cách cực đoan như vậy, hài nhi lại không có ý gì với Lật Cơ, đây không phải là lợi dụng người khác sao?". Hôm qua Lục Kiến Chu đã nghĩ thông suốt, "Huống hồ con đã đáp ứng Niệm Thi, sẽ giải thích rõ ràng với Lật Cơ...."
"Niệm Thi? Ta mới đi có mấy ngày, con liền gọi âu yếm như vậy? Quả thật cưới vợ rồi thì không để ý gì đến nương nữa!". Lục phu nhân không nghĩ tới sẽ bị phản bác một tràn như vậy, bất quá vẫn cười nói, "Trời vừa sáng ta đã dự cảm con nhất định sẽ do dự thiếu quyết đoán, vì lẽ đó đã tiền trảm hậu tấu, con mau thu thập nhanh lên một chút, hiện giờ Lật Cơ kia chắc đã được đưa đến Lục phủ".
"Ngươi!". Lục Kiến Chu nhất thời kích động, "Sao ngươi có thể làm như vậy!".
Lục phu nhân không hề hỏi ý kiến của nàng, "Ngươi cái gì mà ngươi, gọi nương! Làm mẹ không thể làm chủ thay hài tử được sao? Đạo lí gì vậy! Ngươi cứ chậm chạm nhai qua nhai lại không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành chuyện bỏ vợ, ta nhìn mà thấy sốt ruột!".
Bà nói xong đã muốn khoác áo ngoài lên cho nàng, dắt đi ra ngoài.
==================
Địa vị thê thiếp từ trước đến giờ đều thấp kém hơn so với chính thất.
Hơn nữa chính thất lại là quận chúa, Lật Cơ được gả đến đây liền không được phong quang, thậm chí một buổi lễ ra dáng bái đường cũng không có.
Lúc Lục Kiến Chu lẫm liệt sát khí vào phòng khách, đã nhìn thấy Niên Niệm Thi cầm chén trà trong tay, liền theo bản năng hơi co rụt lại phía sau.
Ba nữ nhân vốn đang giương cung bạt kiếm thấy Lục phu nhân đến, đều cúi chào hành lễ.
"Niệm Thi/ Khuynh Thấm/ Lật Cơ thỉnh an phu nhân".
Lục phu nhân trực tiếp ngồi ghế trên, tiện thể xem xét ba người con gái, mà mỗi người đều mang theo một vẻ tuyệt sắc.
Cận Khuynh Thấm nhỏ tuổi nhất, khí sắc hoạt bát không làm mất đi khí chất tươi mát, có chút giống cô nương động lòng người nhà bên cạnh.
Lật Cơ lớn hơn hai tuổi so với luc Kiến Chu, tuy là một thân trang phục đàng hoàng, nhưng không giấu được vẻ hồ mị cực điểm từ tận trong xương.
Niên Niệm Thi lại là một bộ dạng cao ngạo tuyệt trần, đáy mắt bình tĩnh như biển, không thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng nàng, khí chất như thế toát ra ngoài, nhưng lại khiến cho người ta hơi lạnh.
Loại không khí không vui này trực tiếp đem nhiệt độ trong phòng hạ thấp đến đóng băng, không thể nào ấm lên được.
Cận Khuynh Thấm liếc nhìn Lật Cơ ở bên trái một chút, rồi lại liếc Niên Niệm Thi ở bên phải một chút, vẫn cảm thấy mình không nên nói chuyện, một mình ăn điểm tâm trên bàn.
Lục phu nhân nhưng là hiểu ý nở nụ cười, "Lật Cơ, con tới đây để nương hảo hảo nhìn một cái".
Lật Cơ vốn đang rất sợ sệt Lục phu nhân sẽ xem thường xuất thân của mình, không nghĩ tới lại hòa ái như vậy, nghe lời đi tới, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, Lục phu nhân dùng thái độ trưởng bối hiền lành sờ sờ đầu nàng, "Con...cô nương này quả thật rất xinh xắn, chẳng trách khiến Kiến Dực vô cùng yêu thích, ngày nào cũng nhắc đến con với ta".
Lật Cơ nghe thấy lời này thì rất bất ngờ, khuôn mặt thẹn thùng liếc nhìn về hướng Lục Kiến Chu, mà Lục Kiến Chu thì lại cuống quít nhìn Niên Niệm Thi, nếu như không phải lúc trước nương đã dặn dò "Chút nữa con đứng đó không được nói gì cả, ta hỏi thì con cứ đáp ừ là được", thì nàng đã sớm xông lên giải thích.
"Con đã được gả tới đây, thì chính là người của Lục gia ta, mặc dù không thể cho con mười dặm trang sức đỏ, nhưng cũng tính là người vợ mà Kiến Dực cưới hỏi đàng hoàng, cứ xử sự tùy ý, hãy xem nơi này là nhà mình, sớm vì Lục gia chúng mà khai chi tán diệp*, hiện tại ta chỉ muốn ôm tôn tử, con và Kiến Dực nên cố gắng lên a!". Lục phu nhân nói tiếp, mà trên mặt Lật Cơ đã hồng thành một mảnh
*Khai chi tán diệp = Tương tự như "Đâm chồi nảy lộc", ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.
Nửa ngày, bên này khí lạnh mùa đông cũng đã một hồi lâu, diễn trò cũng vừa đủ, Lục phu nhân lại phân phó, "Kiến Dực, Lật Cơ mới đến, hãy ngụ ở Kim tử các đi, hôm nay con không có công việc, vậy thì đưa nàng đi chung quanh để làm quen đi".
Lục Kiến Chu không nghĩ tới Lục phu nhân sẽ ném quả cầu da cho mình, có chút á khẩu không thể trả lời.
Mà Niên Niệm Thi vẫn đứng một bên không lên tiếng, lúc này lại mở miệng, "Ngạch nương, hôm qua tướng công đã xem sách đến giờ tý, rất mệt mỏi, không bằng để Niệm Thi đưa muội muội đi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm luôn".
Các ngươi mà bồi dưỡng tình cảm cái cọng lông gì a!
Lục Kiến Chu ngàn vạn lần muốn phun câu này ra khỏi mồm, Lục phu nhân tựa hồ cũng không thể đoán được sự tình.---Hừ! Muốn biểu diễn một tiết mục hiền thê lương mẫu sao? Ta cho ngươi nhẫn, để ta xem ngươi liệu ngươi có thể chịu được tới lúc nào.
"Như vậy cũng tốt, dù sao sau này cũng là hầu hạ cùng một chồng, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu thấy, chung quy cần phải hiểu thêm về đối phương". Lục phu nhân nói xong, nháy mắt ra hiệu với Lục Kiến Chu, mang nàng đi khỏi.
Cận Khuynh Thấm bị lãng quên ở một bên cầm hai khối kẹo đường ăn, nội tâm rít gào, "Ta tới đây làm cái gì?!"
"Khuynh Thấm muội muội, kỳ thật bình thường ta cũng không thích đi khắp nơi, không quen thuộc phủ tướng quân cho lắm, không bằng ngươi cũng đi cùng, dẫn đường cho bọn ta?". Niên Niệm Thu chú ý đến Cận Khuynh Thấm, mở miệng cười hảo ý nói.
Tuy rằng Cận Khuynh Thấm vô cùng không muốn tham gia trận chiến không thuốc súng này, nhưng nếu từ chối thì thực sự không tốt, chỉ có thể đi theo, nhân tiện ở trong lòng mắng Lục Kiến Dực một ngàn lần....
======================
"Cho nên mới nói, Kiến Chu quả thật rất ngu ngốc, thế nhưng ở những thời khắc mấu chốt thì luôn luôn đáng tin, ngươi có thấy bể nước phía trước không? Kỳ thật lúc nhỏ nàng còn đặt tên cho từng con cá vàng, nhưng khi chúng lớn lên thì lại không nhận ra con nào!".
Dọc theo đường đi, Cận Khuynh Thấm và Niên NIệm Thi đi ở phía trước, Lật Cơ chỉ theo phía sau, không chen lọt nổi một câu, chỉ có thể nghe hai người phía trước cười cười nói nói, tình như tỷ muội.
Đến chỗ lầu đình thì ngồi xuống, Niên Niệm Thi vẫn cười yếu ớt bỗng đánh gãy mấy lời lải nhải của Cận Khuynh Thấm, "Khí trời tốt như vậy thì uống chút trà lạnh chắc chắn là rất thích ý".
Cận Khuynh Thấm nhìn vườn mai, cũng phụ hòa theo, "Đúng đấy, mùa này mà uống chút nước ô mai, đều sẽ đặc biệt ngon miệng! Nếu ai đã từng được uống ở nhà bà ngoại ta, thì lại càng hoài niệm mùi vị mát mẻ kia!"
Lúc này Niên Niệm Thi mới ngẩng đầu nhìn Lật Cơ vẫn đứng bên cạnh, nói, "Nghe nói Lật Cơ cô nương từng làm việc ở thính phòng, chẳng hay có biết làm loại nước ô mai này không?''
"Ngươi có thể làm sao? Ta muốn uống, ta muốn uống! Tỷ tỷ nhanh đến nhà bếp làm một chút đi!". Cận Khuynh Thấm nghe được lời này, vội vã giục.
Lật Cơ biết Niên Niệm Thi cố ý gây khó dễ, thích thú trả lời, "Cây mơ vàng vào mùa mưa, giữa tháng sáu tháng bảy..... là ngon nhất, bây giờ đã là cuối thu, chỉ sợ khi ngâm trà sẽ không ngon".
"Như vậy sao...". Niên Niệm Thi bỡn cợt, "Thế nhưng ta và Khuynh Thấm ngồi đây tán gẫu cảm thấy rất vô vị, Lật Cơ cô nương lại không thể pha trà, vậy không bằng biểu diễn một vài điệu múa đi? Đây chính là sở trường đặc biệt của Lật Cơ cô nương, Niệm Thi cũng muốn học hỏi một chút, để phòng ngừa lúc tướng công đòi hỏi".
Lúc này Lật Cơ đã xa xẩm mặt mày, có điều rất nhanh đã lắng dịu, "Những thứ Lật Cơ học được đều là điều thô tục, không thể khoe khoang nơi thanh nhã, nên không dám bêu xấu, nếu như hai vị muội muội khát, Lật Cơ có thể đến nhà bếp tìm nguyên liệu làm chút thức ăn, trở lại sau".
"Không phải là quá phiền toái sao? Lật Cơ cô nương vừa tới, có thể tìm được đường ở phủ tướng quân sao?". Niên Niệm Thi có chút cay nghiệt nói, đến cả Cận Khuynh Thấm cũng nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng.
"Không dám để quận chúa phải nhọc lòng, Lật Cơ cũng nên đi", Lật Cơ nói xong, đã đi dọc theo con đường.
==========================
"Nương, con cảm thấy như vậy không hợp lý!". Lục Kiến Chu kéo kéo vải băng gấm Lục phu nhân khoác trên tay, tội nghiệp nói, "Con khẳng định làm không được mấy chuyện ân ái với Lật Cơ trước mặt Niệm Thi!".
"Tiểu tử ngốc!". Lục phu nhân nở nụ cười quỷ quyệt, "Còn cần con làm hết sức sao, một núi không thể chứa hai cọp, chỉ sợ bây giờ hai vị kia đã đấu nhau rồi".
"A?". Lục Kiến Chu không hiểu.
Lục phu nhân cũng không dự định nói nhiều với nàng, "Đúng rồi, khoảng thời gian này có thể Khuynh Thấm sẽ ở lại nhà chúng ta, ta có chút không yên lòng với nàng, cho nên muốn giữ ở bên người để chăm sóc. Nàng cũng qua tuổi đậu khấu niên hoa*, rốt cục ta cũng cảm thấy trong lòng nàng có người, cữu cữu** của con cũng đã nói với ta, tuy con gái tể tướng không cần lo gả, nhưng vẫn dặn dò ngươi lưu ý mấy vị tuấn kiệt trẻ tuổi trong triều, khi gặp phải người thích hợp thì giới thiệu cho nàng. Nữ hài tử này cần tình yêu để làm dịu tâm tình".
*đậu khấu niên hoa: tuổi 13
**cữu cữu: cậu
Nói xong mới phát hiện Cận Khuynh Thấm biến mất, liền ra lệnh, "Kiến Chu, con giúp ta tìm Khuynh Thấm về đây, hai người kia đánh nhau, nàng càn rỡ hăng hái ở đó làm cái gì a?".
Lục Kiến Chu đối với mấy lời này xem như chỉ hiểu được một nửa, nhưng cũng lĩnh mệnh đi tìm nàng.
Phủ tướng quân to lớn bách chuyển thiên hồi, nhưng người đầu tiên nàng gặp chính là Lật Cơ.
"Ngươi đang làm gì ở đây?". Lục Kiến Chu nhìn vẻ mặt Lật Cơ dính đầy bột mì có chút thể thảm, nghi hoặc hỏi.
Lật Cơ nước mắt như mưa, hình như tràn ngập oan ức, "Muội muội nói tán gẫu không có hứng thú, bảo ta đi làm một chút nước ô mai đem tới".
Lục Kiến Chu kỳ quái, "Cũng không phải là đầu hạ, làm gì có nước ô mai?"
"Lật Cơ cũng cảm thấy là làm khó dễ, thế nhưng lại sợ làm hai vị cô nương mất hứng, cho nên muốn tìm làm một chút sủi cảo để thay thế". Lật Cơ điềm đạm đáng yêu, có chút ngoan ngoãn đáp lại.
"Sủi cảo này chắc cũng không thể thay thể trà hoa được!". Lục Kiến Chu đi vào, rửa tay một cái, có chút oán giận, "Ngươi đã bắt đầu bao rồi sao, đến lúc đó thì cùng đem ra, để ta nấu lại canh xương sườn rong biển".
Lật Cơ vội vàng ngăn cản động tác của nàng, "Quan nhân đường đường là một nam nhi, loại việc nặng này để nô tỳ tới làm là được rồi!".
Lục Kiến Chu không thể làm gì khác hơn là cười nói, "Vậy thì theo ngươi, ta ở bên ngoài chờ ngươi".
Đảo qua đảo lại trong nồi, Lật Cơ bỗng nhiên nói, "Lần trước Lật Cơ có đưa cho quan nhân một túi vải, quan nhân còn giữ không? Có nhìn thấy đồ vật bên trong chưa?"
Túi vải kia hình như lúc thay quần áo thì tiện tay bỏ vào ngăn kéo, Lục Kiến Chu thành thực nói, "Ở thư phòng, bên trong còn có vật gì sao?"
"Cũng không có gì đặc biệt quan trọng....". Lật Cơ lạnh nhạt nói, "Có điều nếu như quan nhân có thời gian, vẫn nên xem một chút đi".
"Ừ". Lục Kiến Chu trả lời rất nhanh.