Chương 2
3.
Lục Tu tức giận đóng sầm cửa bỏ đi, Trương Linh đóng cửa lại, lo lắng nhìn tôi.
"Chị Tống Khê, sao hai anh chị lại cãi nhau nữa rồi?"
Nực cười, lý do cãi nhau chẳng lẽ cô ta còn không biết?
Trương Linh có một khuôn mặt rất ngây thơ.
Tóc dài ngang vai, đôi mắt hạnh to tròn, trông như một nữ sinh trung học không hiểu sự đời.
Cũng chính vì khuôn mặt này mà Lục Tu bị che mờ con mắt, luôn miệng nói cô ta chỉ là một đứa trẻ chưa lớn.
Thấy tôi không nói gì, Trương Linh bĩu môi kéo tay áo tôi.
"Thôi mà, chị Tống Khê đừng giận anh Lục Tu nữa."
"Anh ấy chỉ vì quá quan tâm chị nên mới ghen thôi."
"Nhưng mà sếp Giang đẹp trai như vậy, ngày nào chị Tống Khê cũng nhìn gương mặt đó, vậy mà không rung động sao?"
Rung động?
Giang Trì ghét nhất là việc công tư lẫn lộn, bộ phận chúng tôi cấm tuyệt đối chuyện tình cảm trong văn phòng.
Gương mặt đẹp cỡ nào cũng làm sao so được với lương năm trăm ngàn một năm chứ?
Thấy tôi không nói gì, Trương Linh đảo mắt tiếp tục dò xét.
"Chị Tống Khê xinh đẹp thế này mà chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng đại gia à?"
"Sếp Giang năm nay mới 28 tuổi, em nghe nói vẫn còn độc thân ấy."
"Dù không kết hôn, yêu đương thôi cũng tốt mà. Mấy người đó thường cho phí chia tay nhiều lắm."
Buồn cười thật chứ đùa, phí chia tay chỉ có một lần.
Nhưng lương của tôi thì tháng nào cũng có.
"Cô đã hứng thú như vậy, sao không tự mình theo đuổi sếp Giang luôn đi?"
Bị tôi đả kích một câu, Trương Linh ngượng ngùng buông tay:
"Sếp Giang làm sao mà để ý đến em được. Những cậu chủ nhà giàu như họ chỉ muốn lấy mấy cô gái cũng xinh đẹp giàu có thôi."
Nói đến đây, cô ta lại luống cuống xua tay:
"Em không có ý nói chị l.à.m t.ì.n.h nhân đâu, chị xinh như vậy thì chắc chắn sẽ có cơ hội lấy chồng giàu!"
Ngày nào cũng vậy, không biết cô ta đang nói nhảm gì nữa.
Tôi mệt đến độ chỉ muốn vùi mình vào giường, chẳng muốn nói chuyện với cô ta chút nào.
4.
Sáng sớm hôm sau, tôi vừa đến công ty, điện thoại đã reo liên tục.
Lục Tu kiên trì gọi điện cho tôi, tôi tắt đi anh ta lại gọi tiếp.
Tôi cau mày, phát hiện anh ta đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn.
Tin nhắn đầu tiên là một tấm hình.
Trong ảnh là người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, váy công sở đen được cắt may rất vừa vặn.
Cổ áo sơ mi hơi thấp, khi cô cúi xuống mang giày đã để lộ ra khung cảnh đầy quyến rũ trước ngực.
Đầy đặn no đủ, nhìn vào cũng đủ làm người ta khô cả miệng, nghẹn cứng cổ họng.
Kết hợp với vòng eo thon thả, đôi chân dài miên man.
Nhìn thoáng qua cứ như mấy bức ảnh người mẫu mặc đồng phục công sở gợi cảm trên mạng vậy.
Ánh mắt tôi trầm hẳn xuống.
Nhớ lại sáng nay lúc tôi đang mang giày ở cửa, Trương Linh đứng ở phòng khách cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi còn tưởng là cô ta đang thẫn thờ, hóa ra là đang chụp lén tôi.
Không chỉ chụp lén mà còn gửi cả ảnh cho Lục Tu.
[Tống Khê, em mặc thế này là muốn làm gì?]
[Chỉ đi làm thôi, ai không biết còn tưởng em đi đóng phim k.h.i.ê.u d.â.m đấy.]
[Em giải thích rõ ràng cho anh, anh đang ở dưới toà nhà công ty em rồi, em xuống đây đi!]
Chiếc áo sơ mi trắng này là tôi tiện tay lấy ra thôi.
Thật ra cổ áo không thấp, chẳng qua Trương Linh cố ý chọn lúc tôi cúi xuống mà chụp.
Vòng một của tôi khá đầy đặn, chụp từ góc này tất nhiên sẽ trông thấy nhiều xuân sắc.
Nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích chuyện này với Lục Tu.
Bởi vì đôi chân dài của Giang Trì đã bước vào văn phòng.
Dáng người của anh rất cao, khí chất kiêu sa mà lạnh lùng.
Anh vừa bước vào, cả văn phòng đã lập tức im bặt.
Anh nheo đôi mắt phượng quyến rũ, liếc nhìn chúng tôi.
Ngay giây tiếp theo mọi người đã ra vẻ bận rộn.
Vài người đang ăn sáng phút chốc đã dẹp bữa sáng sang một bên, gõ máy tính lạch cạch giả bộ làm việc.
Tôi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, tiện tay ném lên bàn.
Rồi lại ôm tập tài liệu, bước nhanh đến chỗ Giang Trì.