Bốp! Ai đó đang lay người, vỗ má tôi chan chát. Tôi từ từ hé đôi mắt mệt mỏi.
- Tỉnh rồi. Một nụ cười sáng giòn vang lên sảng khoái. - May cho mày đấy nhóc. Khá! Mưa to mở cửa đón gió độc. Hên là có thằng Choi phát hiện...
Người được gọi là Choi đỡ tôi ngồi dậy cắt lời bà chủ nhà đang bù lu bù loa:
- Ăn gì?
- Cháo! Tôi thều thào, chưa kịp chìa tay đưa mấy đồng bạc lẻ Choi đã lẩn mất.
Nỗi nhớ mẹ ùa về da diết, tôi thèm cháo đến điên cuồng. Lúc trước mỗi lần bệnh, mẹ có ép, có mắng, có hằm hè ăn cháo thế nào tôi cũng khăng khăng chối đây đẩy. Mắt tôi ươn ướt và hình ảnh người ấy huyền ảo trước mắt tôi. Ngoài việc tìm kiếm cơ hội đổi đời lôi kéo tôi đến thành phố này còn có một điều gì khác. Tôi không biết nó là điều gì, như thế nào; chỉ biết sức mạnh bí ẩn của nó lúc nào cũng thôi thúc, giục giã tôi kiếm tìm.
Choi xoa đầu như vò tóc tôi, phóng nhanh như sóc ra khỏi cửa không quên quăng lại mấy câu:
- Mai tao dắt đi làm. Nghỉ đi nhóc!
** Lại một ngày tẻ nhạt, bình lặng như bao ngày. Buổi sáng gõ cửa bằng ánh nắng nhàn nhạt để hoàn thành nghĩa vụ của vị khách thân quen tử tế. Lần đầu tiên khoác trên mình tà áo trắng. Không xuyến xao, không nôn nao, chẳng hồi hộp, càng không thích thú. Cảm nhận - không có. Cảm xúc - cũng không. Hôm nay dự báo thời tiết không mưa.
Bữa sáng lại bắt đầu. Một bữa sáng mà các vị thần phải thể hiện mình luôn là thần tiên thoát tục dưới mọi góc nhìn. Cuối cùng ba cũng ban phát vài thánh chỉ:
- Làm tốt nhiệm vụ của con ở trường mới - đính kèm một nụ cười hời hợt gắn trên gương mặt. Thật gượng gạo.
- Vâng. Con hiểu. - câu trả lời công nghiệp phát ra từ miệng tôi như lập trình sẵn.
Tất cả cứ bình thường như bình thường. Nếu ba mẹ cũng không để ý đến giai đoạn biến đổi lớn lao nhất của cuộc đời tôi thì bản thân tôi cớ gì phải nhận thức. Mọi thứ cứ bình thường như bình thường.
Tôi cũng chẳng cần hỏi ba mẹ muốn tôi về nước để làm gì, vì lúc đẩy tôi qua Mỹ ba mẹ cũng có lời giải thích nào đâu.