Ban đầu, hắn chỉ hỏi thử xem có thể gặp ông già họ Mã không, không ôm hi vọng gì quá lớn, song Long Tống lại đồng ý cực nhanh, nói là mình có mối, quen người, chỉ cần chuẩn bị chút tiền thông cửa là đảm bảo không thành vấn đề.
Tông Hàng bèn đi theo, ai ngờ tới nơi rồi, cái “mối” đã hẹn sẵn ở đây lại không thấy tăm hơi đâu, Long Tống tối sầm mặt, thở hồng hộc xông vào tìm, bảo Tông Hàng chờ ở đây trước.
Thế là Tông Hàng ngoan ngoãn chờ ở đây thật, cũng may không có gì buồn chán, trước cửa đồn cảnh sát rất thú vị, vẻ mặt người đi ra đi vào không phải có cố sự thì cũng là có sự cố, còn hóng hớt được một tin tức – trên xe cảnh sát bắt được mấy tên Tây ba lô đầu trâu mặt ngựa, nghe nói là tụ tập làm việc gì đó không thể tả được.
Tông Hàng đang hóng thì có người gọi tới, là Đinh Ngọc Điệp.
Trước cửa đồn cảnh sát ồn ào vỡ chợ, Tông Hàng bắt máy, nói liên tuc “Anh đợi chút đã” rồi chạy thẳng ra luốn hoa xa xa.
Đinh Ngọc Điệp một năm một mười kể lại chuyện đi gặp Đinh Hải Kim với hắn, sau cùng nói: “Đấy, tôi đã nói với cậu rồi, con người tôi thẳng thắn, có tiến triển gì sẽ nói với cậu mà.”
Hắn từng nói lời này, có một dạo, Tông Hàng cứ năm ba bữa lại đi Thái Nguyên tìm hắn, lấy cớ là quan tâm tới tung tích của chú Bàn Lĩnh, Đinh Ngọc Điệp thấy phiền, cằn nhằn hắn: Cậu không cần tới siêng thế đâu, có tiến triển gì sẽ nói cho cậu biết, mọi người vào sinh ra tử bao lần như vậy, không việc gì phải lừa gạt cậu.
Tông Hàng cầm điện thoại di động, nhìn đám người lúc họp lúc tan ngoài cửa đồn cảnh sát phía xa, lát sau mời “Ừm” một tiếng.
Đinh Ngọc Điệp rất không thỏa mãn với chữ “Ừm” này: “Cậu chỉ phản ứng thế thôi à?”
Không thì sao?
Tông Hàng cũng không biết phải nói thế nào: “Tôi cũng quen rồi.”
Chuyện đã trôi qua một năm, ai mà giữ nguyên được trạng thái phấn khích hay kinh sợ ban đầu mãi được chứ, giống như người ta lúc bất ngờ kiểm tra ra bệnh hiểm nghèo sẽ kêu trời khóc đất, muốn sống muốn chết, nhưng một năm sau nếu vẫn chưa chết thì quá nữa sẽ bình tĩnh thản nhiên, cần tiêm thì tiêm, cần uống thuốc thì uống thuốc vậy.
Đinh Ngọc Điệp cũng cảm thấy như thế: “Tôi cũng vậy, suốt một năm nay chưa từng lật cuốn sổ bìa đen kia ra. Chúng ta đều bị xoay mòng mòng, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Kỳ thực bức vẽ của Dịch Bản Toàn từ đầu tới cuối đều rất rõ ràng.”
Chèo xác làm thuyền, người chết độ vong, hiển nhiên là có kẻ muốn mượn xác hồi sinh, bất kể là loài người thế hệ trước, người ngoài hành tinh hay tổ tiên đã qua đời thì chung quy cũng đều sắp “tới” rồi.
Tông Hàng nghĩ ngợi: “Đinh Hải Kim cảm thấy ‘chúng nó’ này là những người cầu trường sinh thời xưa?”
Đinh Ngọc Điệp ừ một tiếng: “Ông lớn sinh ra ở phương Bắc, từng nghe rất nhiều truyền thuyết về thái tuế, nói vào thời cổ đại, thứ này là thuốc trường sinh, trong dân gian kháo nhau rằng tiên đan mà Tần Thủy Hoàng phái Từ Phúc ra khơi tìm chính là thái tuế, hơn nữa…”
Hắn hạ giọng: “Còn nói thực ra đã tìm được, nhưng Tần Thủy Hoàng chỉ mơ hồ biết là cơ thể sẽ bị hủy diệt, kiểu trường sinh này là một hình thức khác, hơn nữa còn là ở dưới đất, bởi vậy nên mới xây hoàng lăng cho mình dưới lòng đất hết sức xa hoa, hết sức kiên cố như vậy, định bụng sẽ sống thiên thu nghìn đời dưới lòng đất. Tôi nghe xong cảm thấy đúng là rất đáng để suy nghĩ: Nếu bài vị thực sự bảo tồn được linh hồn của con người thì chẳng phải cũng là một ‘hình thức khác’ của trường sinh sao? Hơn nữa thái tuế ở Tam Giang Nguyên đúng là ẩn sâu dưới lòng đất còn gì.”
Tông Hàng đột nhiên thốt lên: “21 gram.”
Đinh Ngọc Điệp nghe không hiểu: “21 gram gì?”
Tông Hàng đáp: “Anh chưa từng đọc cái này à? Trong đó nói, trong khoảnh khắc khi con người chết đi, trọng lượng cơ thể sẽ nhẹ đi 21 gram, thế nên có người nói 21 gram ấy chính là trọng lượng linh hồn.”
Trong hầm đất trôi nổi có rất nhiều chùm “nho nước”, bên trong mỗi quả đều có bài vị hòa tan, không biết khối lượng hòa tan đó có phải chính bằng 21 gram không.
Hắn hơi hoảng hốt: “Thực ra đôi lúc tôi cũng nghĩ, một ngày kia tôi chết đi, cơ thể tất nhiên là sẽ biến mất nhưng những ý nghĩ của tôi thì sẽ đi đâu? Cảm xúc khi tôi thích ai đó, quan điểm của tôi với một chuyện nào đó, sẽ đi đâu? Mà nếu những thứ này có thể bảo tồn được thì người ấy có được gọi là đã chết hay chăng?”
Nghĩ kĩ thì, quan điểm của Đinh Hải Kim không phải là không có lý.
Người xưa trăm phương nghìn kế mưu cầu trường sinh, lại gọi cơ thể là “thân xác thối nát”, theo đuổi thứ xác thịt trường tồn vĩnh viễn mà dường như trước nay chưa từng có, thoát xác thành tiên gì đó thường được nhắc tới gì đó có vẻ như đều là vứt bỏ cơ thể, truy cầu một kiểu trường tồn về mặt tinh thần.
Tông Hàng trầm ngâm: “Đinh Hải Kim cảm thấy hồn phách của những người từng ăn thái tuế này đều được bảo tồn bên trong bài vị, cũng có thể hiểu thế này: thái tuế và bài vị đều là loại vật chất đặc thù, tác dụng của thái tuế là dẫn dắt, bài vị thì phụ trách thu giữ, như vậy khi một người sống đến cuối đời, ý thức cả đời đó của anh ta sẽ không tiêu tan mà có chốn về khác, hoặc là…”
Trong đầu hắn lóe lên một tia sáng, nói ra rất trôi chảy: “Cần gì phải đợi đến khi chết chứ? Có khi nào sau khi ăn thái tuế, ý thức cũng đã bị phản chiếu, bị sao lại gửi đi rồi? Trong thực tế người này đúng là đã chết, nhưng phần sao lưu này thì vẫn tồn tại.”
Đinh Ngọc Điệp cười khan hai tiếng: “Tồn tại trong bài vị ông tổ?”
“Đúng vậy, không ai lừa họ hết, đây quả thật cũng là ‘trường sinh’.”
Đinh Ngọc Điệp không nhịn được: “Như vậy còn chẳng bằng ngồi tù à?”
Bình thường hắn ở nhà, có đồ ăn có đồ uống, có truyền đọc, có game chơi mà còn có lúc cảm thấy cuộc đời vô vị nhàm chán cùng cực, những người này thì sao?
Tông Hàng gật đầu, cũng quên mất Đinh Ngọc Điệp ở đầu kia căn bản không nhìn thấy: “Trước đây tôi từng xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, nói là khoa học kỹ thuật tương lai rất phát triển, người sau khi chết đi, ý thức đều sẽ được truyền lên một bộ máy phục vụ lớn, bên trong bộ máy phục vụ này thiết lập đủ loại thế giới giả tưởng, ý thức có thể sắm vai nhân vật trong các thế giới khác nhau như chơi game ấy, sống hết một đời lại chuyển sang đời khác, như vậy cũng không buồn chán. Nhưng nếu chỉ bảo tồn trong bài vị ngày ngày ngẩn người thì quả thực…còn không bằng chết.”
Đinh Ngọc Điệp nuốt nước bọt: “Nhưng họ không chết được, chẳng những không chết được mà còn phải chịu đựng vô tận, bởi là ‘trường sinh’… Con bà nó vậy cũng đáng thương quá rồi!”
Hắn bỗng nghĩ tới điều gì: “Này, Tông Hàng, cậu nói xem, ‘chúng nó’ tới nhìn thì như mượn xác hoàn hồn, cầu một lần sống lại, nhưng có phải mục đích cuối cùng thật ra là ‘đi chết’ không.”
Tông Hàng hơi sững người, cảm thấy hai chữ ‘đi chết’ này thật quen tai.
Đầu dây bên kia, Đinh Ngọc Điệp càng nghĩ càng thấy mình đoán không sai, lẩm bẩm không ngừng: “Mẹ nó, có khi thế thật, đi đường vòng cứu quốc, lấy sự sống cầu chết, nếu là tôi, loại ‘trường sinh’ này có cho tôi cũng không muốn, sống mà không thể hoạt động thì còn sống làm quái gì. Còn nữa còn nữa, mẹ kiếp, tôi nhớ ra rồi, trên cổ chân Táp Táp có xăm chữ ‘đi chết’…”
Tông Hàng xấu hổ: Bảo sao mình cảm thấy hai chữ này nghe quen quen, vậy mà lại quên mất trên mắt cá chân Dịch Táp có xăm, trước đây hắn còn hỏi Dịch Táp, Dịch Táp giải thích rất văn vẻ, nói gì mà con người kể từ khi sinh ra, mỗi bước đều là đi về phía cái chết, mỗi bước một bước ‘đi chết’ là chuyện rất bình thường, dừng lại mới gay go…
“Trước đây con bé được người ta tìm thấy ở bờ suối trên Tam Giang Nguyên, sốt cao mấy ngày liền, nghe bảo cứ lẩm bẩm ‘Đi chết’ suốt. Này, Tông Hàng, cậu nói xem có phải vì thế nên nó mới đi xăm hai chữ ‘đi chết’ này không?”
Tông Hàng lại không cảm thấy vậy: “Sinh mệnh sở dĩ đặc biệt quý giá cũng là bởi độ dài của nó hữu hạn, hơn nữa còn là rất hữu hạn. ‘Chúng nó’ này nếu quả thật cứ trường sinh như thế thì hẳn sẽ muốn đi chết, nhưng sau khi chiết cành thành công thì thời gian vô hạn lập tức sẽ biến thành hữu hạn, tôi đoán chúng nó cũng sẽ không muốn chết nữa.”
Dường như cũng có lý, dù sao bản chất cũng đều là muốn kết thúc trạng thái trường sinh khốn nạn và tẻ nhạt này.
Đinh Ngọc Điệp thổn thức khôn nguôi: “Không biết kết quả chú Bàn Lĩnh của bọn mình đối kháng với chúng nó hiện giờ như thế nào. Cảm giác lấy một địch nhiều, phần thắng không lớn lắm…”
Tông Hàng định nói gì đó, vừa ngước mắt lên thì trông thấy Long Tống kích động đi ra khỏi đồn cảnh sát, vẻ mặt kia đến tám mươi phần trăm là chuyện có manh mối rồi.
Hắn vội nói vài ba câu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi này, lúc rảo bước qua, Long Tống đã chờ đến có phần mất kiên nhẫn, vừa trông thấy hắn đã vẫy tay lia lịa: “Mau mau, người ta chỉ cho gặp riêng mười phút thôi, cậu phải tranh thủ đó.”
***
Trên đường tới đó, Long Tống làm công tác tư tưởng dự phòng trước cho Tông Hàng, nói là ông già họ Mã này tuổi đã lớn, lại có bệnh cũ, một năm nay ở chỗ Tố Xai, động cái là bị đánh bị chửi, chịu khổ rất nhiều, trạnh thái tinh thần không tốt, phản ứng cũng trì độn, đã bắt đầu có dấu hiệu lẩn thẩn rồi.
Tông Hàng gặp được ông già họ Mã trong một phòng tiếp khách nhỏ.
Mặt đối mặt, không ai nhận ra được người kia là ai ngay.
Tướng mạo ông già họ Mã cũng không có thay đổi gì lớn, chẳng qua là tóc dài ra, vai lưng sụp xuống, người già hơn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác khác hẳn một năm trước: Ông ta của một năm trước nghèo hèn, xảo quyệt, giảo hoạt, hiện giờ thì già khọm, đờ đẫn, hom hem.
Ông già họ Mã cũng không nhận ra Tông Hàng, nheo mắt nhìn hắn hồi lâu, hỏi: “Cậu là ai?”
Tông Hàng ngồi xuống đối diện ông ta, nhắc ông ta nhớ lại: “Tôi tên là Tông Hàng, một năm trước tôi từng giúp ông điền đơn ở sân bay, về sau tôi và ông cùng bị nhốt trong nhà nổi ở chỗ Tố Xai, gã béo canh chừng còn nhổ của tôi một cái răng.”
Ông già họ Mã nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dần tập trung lại, sau cùng gật đầu lia lịa, giọng nói ngạc nhiên: “Là cậu, là cậu.”
Lại mập mờ hỏi hắn: “Cậu chưa chết à? Chúng nói đã dìm chết cậu trong hồ.”
Tông Hàng hỏi một đằng đáp một nẻo: “Nghe nói là ông báo cảnh sát nên mới lật đổ được Tố Xai?”
Ông già họ Mã thoáng sửng sốt rồi cười khà khà, đưa tay trỏ vào mình: “Là tôi, là tôi.”
Tông Hàng lắc đầu: “Nghe nói nguyên nhân quan trọng khiến Tố Xai và đối phương ngờ vực dẫn đến sống mái với nhau là chúng phát hiện ra trong điện thoại của Đản Tử có một đoạn ghi âm gửi ra ngoài, hơn nữa thuyền của chúng còn bị phá hủy, sau đó ông nói đều là do ông làm.”
Ông già họ Mã không nhìn hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, miệng thì thào: “Là tôi, chính là tôi.”
Tông Hàng nói: “Ông không làm được, đám Tố Xai làm việc rất cẩn thận, mặc dù ông có thể thỉnh thoảng nghe lén được vài chuyện nhưng cũng tuyệt đối không thể tới gần chúng chứ đừng nói là còn có thể lấy được điện thoại của Đản Tử… Có người giúp ông phải không?”
Thân mình ông già họ Mã cứng đờ, gấp gáp lắc đầu: “Không có, không có.”
Tông Hàng tự nói tiếp: “Trong xóm nổi, khu của người Thái người bình thường lại gần một chút thôi cũng sẽ bị phát hiện.”
Hắn ghé sát vào ông già họ Mã, hạ giọng: “Trừ phi người giúp ông là từ dưới nước đi lên, người khác cũng không nhìn thấy.”
Ông già họ Mã bất động, lát sau, ông ta chậm rãi nhấc mí mắt chồng chất nếp nhăn lên, cảnh giác nhìn Tông Hàng.
Giọng Tông Hàng nhẹ như thì thầm: “Ông không cần phải lừa tôi, tôi quen cô ấy.”
***
Ông già họ Mã không hé răng.
Một ngày vào mấy tháng trước, sau bữa tối, không biết làm sao mà lão béo nhìn ông ta không thuận mắt, tóm cổ qua đấm cho ông mấy phát, đánh đến độ trong miệng ông chảy máu.
Lúc ông ta bước nông bước sâu lảo đảo trở về căn phòng rách nát, chân nhũn ra, ngã vật xuống, nếu không phải nhanh tay nhanh mắt bám được mép thì suýt nữa đã lăn xuống nước rồi.
Lúc định bò dậy, mặt nước bên dưới chợt hiện lên ánh sáng trong vắt, là ánh nước hòa lẫn với ánh đèn từ trong phòng rọi ra, sau đó, một cô gái chậm rãi nhô đầu lên.
Ông già họ Mã nhìn mà choáng váng, quên mất kêu lên, cũng quên mất sợ hãi.
Chỉ nhớ cô gái kia cười cười, nhẹ giọng nói với ông, Mã Du đã chết, hỏi ông có muốn báo thù không, nếu muốn, cô có thể giúp ông ta, bảo ông ta suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong là từ từ chìm vào nước, hệt như ma nước trong truyền thuyết, yêu quái nước trong truyện kỳ bí.
Ông già họ Mã tỉnh táo lại, ra sức đập xuống một chỗ mặt nước, đập cho bọt nước văng tứ tung, làm mặt mũi ướt rượt.
Sau đó, ông ta thường nhìn về phía nước, tâm tâm niệm niệm câu cô nói có thể giúp ông, cũng thường ngồi xổm trên đài lúc đêm khuya người vắng, chờ mặt nước một lần nữa gợn sóng.
May là không phải chờ lâu lắm.
…
Tông Hàng quay đầu nhìn thoáng qua cửa rồi ghé sát lại gần ông già họ Mã hơn: “Ông một mực khăng khăng rằng mọi chuyện là một mình ông làm có phải là bởi đã giao dịch với cô ấy không? Cô ấy có thể giúp ông nhưng điều kiện là ông không được tiết lộ với bất kỳ ai sự tồn tại của cô ấy?”
Ông già họ Mã vẫn không đáp.
Tông Hàng nói: “Tôi cũng đang tìm cô ấy, trước đây đúng là Tố Xai đã dìm tôi xuống hồ, muốn giết tôi, là cô ấy đã cứu tôi, ở dưới hồ.”
Nghe được câu này, con ngươi ông già họ Mã rốt cuộc cũng sáng lên. Ông ta nhìn Tông Hàng chằm chằm, thấp giọng hỏi hắn: “Cô ấy là người à?”
Tông Hàng gật đầu: “Sau khi Tố Xai xảy ra chuyện, ông còn gặp lại cô ấy không?”
Ông già họ Mã chần chừ một lúc mới chậm rãi gật đầu: “Có.”
Tim Tông Hàng đập dồn dập: “Ở đâu?”
Nói cho đúng thì Dịch Táp cũng không hoàn toàn mất liên lạc, chí ít thì hắn biết Đinh Ngọc Điệp vẫn thường xuyên giữ liên lạc với cô, nhưng Đinh Ngọc Điệp cũng thừa nhận rằng vị trí của cô rất bất định, hôm nay vừa nói chuyện điện thoại xong, hôm sau đã chẳng biết ở đâu rồi, nơi đến cũng rất hẻo lánh, có đôi lúc điện thoại cũng không gọi được.
Ông già họ Mã nói: “Lúc bị cảnh sát đưa ra ngoài, ngồi trên thuyền, bị phóng viên chụp ảnh.”
Hết ác chiến lại vây quét, xóm nổi Ba Cai cũng giải tán, rất nhiều nhà thuyền trực tiếp lái đi.
Ông ta đang ngồi xổm trong thuyền nhỏ, lúc vô tình ngẩng đầu lên thì trông thấy cô.
Lúc đó, có một chiếc nhà thuyền lớn đang đi ngang qua bên cạnh, tiếng động cơ ầm ầm, ông trông thấy cô gái trẻ đứng trên tầng hai nhà thuyền, tay vịn lan can.
Lúc bốn mắt chạm nhau, vẻ mặt cô gái kia không chút thay đổi, chỉ đưa ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đặt lên môi.
Ông ta co rúm người, vội cúi đầu.
Có điều vẫn có ấn tượng rất sâu với nhà thuyền đó, không phải là bởi nó rất hoành tráng mà là bởi trên cánh cửa sau lưng cô có dán câu đối xuân, cạnh cửa còn treo một cái hồ lô bằng đồng đung đưa qua lại.