Cao như vậy, ngã xuống nhất định là chết chắc, hơn nữa vẻ ngoài sẽ rất thảm.
Lại thấy da đầu lại bị kéo căng một phát, thân mình treo sững giữa không trung. Dịch Táp chỉ cảm thấy da mặt căng chặt hướng lên trên trên, con mắt cũng bị kéo xếch lên thành dáng mắt nhọn chỉ từng thấy trong kinh kịch.
Mẹ nó! Túm tóc cô treo lơ lửng giữa trời, có còn coi cô là người nữa không thế?
Tóc chắc chắn không thể chịu nổi sức nặng này, Dịch Táp cảm thấy mình như nghe thấy tiếng từng sợi tóc bật gốc hoặc đứt phựt. Cô cắn răng dựng thẳng người, hai chân đạp lên một lỗ tổ, hai tay bám ở một lỗ tổ khác, nghiêng mạnh đầu, đâm đầu về phía sường ngực Dịch Tiêu.
Chiêu này hoàn toàn là giết người một vạn tự tổn hại một vạn, huống hồ đầu Dịch Táp cũng chẳng phải đặc biệt cứng rắn gì, va chạm một cú, Dịch Tiêu cố nhiên bị đau buông tay, nhưng bản thân Dịch Táp trước mắt cũng tối sầm lại, lảo đảo muốn ngã, bất chấp nhìn kỹ, ngón tay gắt gao bám lấy mặt nghiêng của lỗ tổ.
Cảm giác da đầu nới lỏng thật tuyệt, trước đó sợi nào sợi nấy đều bị túm chặt, ba hồn sáu phách hóa hết thành ngàn tia vạn sợi muốn thấm ra ngoài, hiện giờ trở lại vị trí cũ, giống như ngàn vạn thần phật từ từ giáng thế, ngồi xuống khai đàn trên da đầu cô.
Tiếng “đông, đông” mau chóng tới gần, hẳn là Khương Tuấn đang quay lại. Trên vai bỗng chốc bị móng tay chụp lấy – Dịch Tiêu thật đúng là âm hồn, hất không được đạp không đi.
Một tay Dịch Táp thò sâu vào lỗ tổ bám chặt, tay còn lại co cùi chỏ thụi mạnh ra sau. Chưa được mấy cú, Dịch Tiêu chợt hoảng sợ rú lên, thân mình đung đưa.
Dịch Táp vội cúi xuống xem.
Hóa ra là Tông Hàng leo lên.
Tuy hắn đi bên dưới Dịch Táp nhưng vẫn luôn theo sát, khoảng cách cũng không quá xa, trước đó bắt chước Dịch Táp trốn trong lỗ tổ, chợt nghe bên trên xảy ra chuyện, lập tức cuống lên, thò người ra ngoài, lại vùn vụt leo lên, lúc leo tới dưới chân hai người thì lại chui vào một lỗ tổ, đồng thời vươn tay tóm chặt lấy mắt cá chân Dịch Tiêu, dùng hết sức kéo giật xuống.
Dịch Tiêu bị bất ngờ, thân mình xoay ngược xuống treo lủng lẳng, nhưng chị cũng rất dữ, hơi khom người, lưng gần như dán lên bánh tổ, muốn nâng nửa thân trên đi bắt Tông Hàng, chỉ thiếu có một tấc mà không đủ sức, lại bị rũ xuống. Lúc lấy sức muốn bật lại lần nữa, Đinh Ngọc Điệp cũng đã leo lên, Dịch Táp kêu to: “Đinh Ngọc Điệp! Tóm tay chị ấy!”
Lời còn chưa dứt, bản thân cũng trèo xuống một ô, bắt lấy mắt cá chân còn lại của Dịch Tiêu, thân mình nhanh chóng chui vào lỗ tổ gần đó.
Đinh Ngọc Điệp nghe giọng cô gấp gáp, trong lòng biết cú tóm này nhất định rất then chốt, ngẩng đầu thấy vẫn còn cách một đoạn, hạ quyết tâm, đạp chân lên mép tổ, cơ thể bật thẳng lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gần như đồng thời, Dịch Tiêu lại nhấc người lên, Đinh Ngọc Điệp bị dọa cho hồn bay phách tán: thế này mà tóm hụt, ngã xuống xác định thành bánh thịt chắc rồi.
Vậy mà trong tay lại sờ tới, cũng chẳng biết là vận cứt chó gì, tóm được thật mới tài. Sau tiếng răng rắc là tiếng Dịch Tiêu thảm thiết rít lên, cú tóm này đã bẻ ngược tay chị ra sau, không gãy cũng trật khớp.
Đinh Ngọc Điệp bị chị làm run chân, hai chân đạp loạn xạ, rốt cuộc cũng đạp tới mép một lỗ tổ, mặt cắt không còn chút máu mà trượt người vào.
Gần như cùng lúc đó, Khương Tuấn cũng xuất hiện trên bánh tổ đối diện, mà Dịch Tiêu ở bánh tổ bên này, đầu dưới thân trên, nhìn như một con thằn lằn bị gắn lên tường bụng quay ra ngoài, hai chân một tay bị khống chế chặt, chỉ còn lại một cánh tay đang phí công ra sức giãy giụa.
Tránh không thoát thì cũng chỉ có thể đối kháng trực diện mà thôi, kẻ địch càng ít càng tốt, ba chọi một dù sao cũng nhiều phần thắng hơn là ba chọi hai. Dịch Táp kêu: “Trói lại, trói chị ấy vào người!”
Lúc mới nghe đến “Trói lại”, Tông Hàng còn thắc mắc: hắn chỉ ôm có một chân, trói thế nào được.
Nghe được cả câu rồi mới hiểu ra: trên người mỗi người đều mang vật liệu, có sẵn dây thừng.
Hắn rút dây thừng ra, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng buộc cổ tay mình và mắt cá chân Dịch Tiêu lại với nhau, vừa thắt xong nút, bánh tổ chợt rung mạnh một tiếng, Khương Tuấn nhảy thẳng qua, một tay bóp lấy yết hầu Dịch Tiêu, trở tay giật ra ngoài, ném mạnh chị về phía bánh tổ đối diện.
Tông Hàng chỉ cảm thấy bị một nguồn lực lôi đi, thân bất do kỷ, vèo một cái bay thẳng ra ngoài, đụng vào bánh tổ đối diện, sau đó điên cuồng rơi xuống, tiếng gió vù vù bên tai, nhất thời vỡ tim nứt gan, bụng nghĩ sợ là toi rồi.
Nào ngờ thế rơi từ từ chậm lại, trên đầu vang lên tiếng roạt roạt, lúc ngẩng đầu lên nhìn, một tay Dịch Tiêu biến thành dạng trảo, không ngừng bắt cào lấy lỗ tổ, ba phen mấy bận, vậy mà lại dừng lại ở một chỗ cách mặt đất hơn mười mét.
Nhìn kỹ lần nữa, cơ hồ bị sự ngu xuẩn của mình chọc khóc.
Mắt cá chân còn lại và một tay của Dịch Tiêu đều bị buộc vào một thi thể, do vậy mà nối thành một chuỗi dài, túm túm kéo kéo, chỉ có mình hắn là buộc mình vào – thế mới biết câu “Trói chị ấy vào người” của Dịch Táp là muốn dùng sức nặng của thi thể kiềm chế tay chân chị, không phải là còng chung vào người như cảnh sát với tội phạm.
Sắc mặt Dịch Tiêu dữ tợn, cúi đầu nhìn, lại ngẩng lên xem.
Quá cao, chị chỉ có một mình, trên người còn đính thêm trọng lượng ba người nữa, chẳng khác gì buộc ba túi cát mỗi túi trên dưới năm chục cân lên người, còn bị phế mất một cánh tay, leo lên nào có dễ, còn chẳng bằng xuống đất trước, thoát khỏi đống trói buộc này rồi tính tiếp.
Chị lại thu tay, sau vài lần bám rớt, cuối cùng cũng rơi xuống đất. Tông Hàng ngã bịch xuống, đau đến chửi thề, lại vẫn cảm thấy còn may: Dù sao cũng may hơn là ngã thẳng từ trên cao xuống.
Đang thầm thấy may, tiếng gió trên đầu chợt khác thường, là Dịch Tiêu chụp một trảo xuống, đỉnh đầu Tông Hàng bị chụp gọn, chỉ cảm thấy đau rát, liều hết sức mình lăn sang bên cạnh.
Còn chưa lăn trọn vòng, Dịch Tiêu đã hét lên rồi ngã gục.
Tông Hàng nhất thời hiểu ra: Dịch Tiêu chỉ có thể cử động một cánh tay, tay mình lại buộc chung với mắt cá chân chị, chỉ cần mình đứng lên, chị tất nhiên sẽ bị ngã, hai thi thể kia đều đang giúp hắn, thế này mà còn đánh không thắng nữa thì vô dụng hết sức!
Tinh thần hắn lập tức phấn chấn lên hẳn, cũng không có chiêu số gì, hết đạp lại lật lại đá, tất cả đều dựa vào chiếm hết tiên cơ, cộng thêm ra đòn tàn nhẫn, vậy mà lại có thể khống chế được Dịch Tiêu thật, lúc hổn hà hổn hển rút thừng ra trói chị lại, vô tình ngước mắt lên nhìn, giật mình lạnh sống lưng.
Mắt Dịch Tiêu, con ngươi cực nhỏ, tựa như hai chấm sáng, vô cùng kinh khiếp.
Đôi mắt này hắn chỉ từng thấy trên mặt Khương Tuấn.
Mắt Dịch Tiêu trước đây không hề như thế.
***
Lại nói Dịch Táp, lỗ tổ của cô ở ngay cạnh của Tông Hàng, Khương Tuấn giật một phát, cô trơ mắt nhìn Tông Hàng cũng bay ra ngoài theo chuỗi người, thực sự là dở khóc dở cười, kêu khổ không thôi.
Nhưng không rảnh để phân tâm, chính mình cũng đang sứt đầu mẻ trán, chỉ có thể mong hắn hữu kinh vô hiểm, được thần linh phù hộ.
Cô lùi người vào lỗ tổ, đồng thời gọi to: “Đinh Ngọc Điệp, tự mình giữ ải, đừng đi ra, cũng đừng cho anh ấy vào!”
Đinh Ngọc Điệp đáp lời, cúi sấp người xuống, nòng súng hướng ra ngoài, lại cầm lưỡi lê trong tay, định bụng Khương Tuấn mà ló đầu vào sẽ thọc cho hắn một dao.
Bên ngoài yên tĩnh hơn mười giây.
Sau đó, Đinh Ngọc Điệp đột nhiên cảm nhận được thân thể mình như đang chuyển động.
Không sai, đúng là đang di chuyển, cũng không biết Khương Tuấn làm gì mà lỗ tổ này lại trượt ra trước như có bánh xích, hơn nữa còn càng lúc càng nhanh.
Đinh Ngọc Điệp ra liều mạng muốn lui vào trong, nhưng tốc độ lui vào trong lại không thắng nổi tốc độ trượt ra ngoài, nửa người trên đã lộ ra, hắn cấp tốc rút móc câu ra, móc lên vách lỗ tổ, hai chân lơ lửng trên không hốt hoảng thọc vào lỗ tổ khác…
Chưa kịp ổn định, Khương Tuấn đã bất chợt xộc thẳng lên từ một góc chéo, đầu đâm về phía người hắn, trông thế tới là định đâm hắn bay ra ngoài.
Đinh Ngọc Điệp ứng biến cũng nhanh, biết ở độ cao này, mình mà bị đâm bay ra thì chết chắc – ở đây Khương Tuấn là lão đại, chỉ có hắn là có thể tung bay như thường giữa các bánh tổ, vọt lên nấp xuống.
Hắn nhịn đau, không né tránh mà gắt gao ôm chặt lấy đầu Khương Tuấn như bạch tuộc, cơ thể trượt lên lưng y, hai chân quặp lấy hông y. Khương Tuấn nổi giận gầm lên, một tay bám trên bánh tổ, tay còn lại tóm lấy cánh tay Đinh Ngọc Điệp. Sức lực của y vô cùng lớn, Đinh Ngọc Điệp hao hết sức lực toàn thân vậy nhưng vẫn không địch lại được, mắt thấy tay đang từ từ bị đẩy ra, trên đầu chợt vọng lại tiếng Dịch Táp…
“Anh tránh ra!”
Thế này còn muốn tránh thế nào?
Trong tình thế cấp bách, Đinh Ngọc Điệp cũng không nghĩ ngợi nhiều vậy, trong chớp mắt thu tay, hai chân kẹp chặt, cơ thể đổi chiều xuống dưới, cánh tay vội vàng ôm lấy chân Khương Tuấn, ngước mắt lên nhìn, trông thấy rất rõ ràng: Dịch Táp từ trên nhảy xuống.
Đinh Ngọc Điệp còn tưởng cô cũng định nhảy lên người Khương Tuấn, nhưng xem phương hướng lại thấy đi lệch, ngã xuống nhất định chết chắc, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh, muốn thò tay ra bắt cô, vậy nhưng lúc cô sượt qua bên người, lại vung tay lên, một vòng thòng lọng tròng lên cổ Khương Tuấn.
Đây là sợi thừng dài họ kết trước đó,, trên thừng cứ cách một đoạn lại thắt một nút thòng lọng, có thể nới rộng, cắm thanh gỗ vào rồi kéo mạnh, sẽ càng thu càng chặt.
Hiển nhiên cô cũng tính kế lên Khương Tuấn, biết ở trên bánh tổ không thể liều lĩnh với y, phải cắn chặt y như đỉa, bám riết không buông, bắt hắn làm xe làm ngựa…
Quả nhiên, thòng lọng như cương ngựa, chụp gọn lên Khương Tuấn, thế rơi xuống của Dịch Táp rất mạnh, lực mạnh đột ngột trực tiếp kéo giật cả Khương Tuấn cả Đinh Ngọc Điệp xuống. Cổ Khương Tuấn bị siết, khó chịu chẳng kém gì bị treo lên, nhưng tình thế nguy cấp, chỉ có thể cố gắng cầu sinh trước.
Hắn bị kéo ngã xuống, trong nháy mắt đã rơi xuống hơn trăm mét, giữa chừng không ngừng vươn tay ra bắt lấy bánh tổ, vất vả mãi mới ổn định lại được, chợt thấy trói buộc trên cổ lại siết lại, không kịp cởi, chỉ có thể không ngừng rơi xuống. Đinh Ngọc Điệp chỉ cảm thấy máu dồn lên não, lập tức cắn chặt răng, lúc khốn khổ mở mắt ra, trông thấy Dịch Táp bên dưới, cơ thể treo ở cuối sợi thừng, lúc thì bị tung lên, lúc lại bị đập vào bánh tổ, có lúc còn bị sợi thừng xoay ngược lại.
Cảm giác này hẳn khó chịu không thua gì bị lăn vòng trong máy giặt quần áo nhỉ?
Thế rơi quá nhanh, Khương Tuấn còn có thể vững vàng tiếp đất, Dịch Táp thì lại gần như bị nện mạnh xuống đất, mắt nổ đom đóm, trong bụng cuộn trào,vừa há miệng đã ói hết những gì ban nãy khổ cực lắm mới ăn được ra. Lúc yếu ớt giương mắt lên, trông thấy Dịch Tiêu cách đó không xa đang sõng soài úp sấp trên mặt đất, trên cổ tay và mắt cá chân buộc ba thi thể.
Trong đó có Tông Hàng không? Là ngã chết hay là ngã hôn mê rồi?
Trong đầu Dịch Táp mờ mịt, mắt cũng nhìn không rõ: Chỉ biết hình như Đinh Ngọc Điệp đang đấu tay đôi với Khương Tuấn.
Đùng một tiếng, Đinh Ngọc Điệp kêu đau, bị văng ra ngoài.
Hình như Khương Tuấn đang đi về phía mình thì phải, Dịch Táp vật lộn bò dậy, mò tới mò lui mà không nắm tới được lưỡi lê, không thể làm gì khác đành rút thanh gỗ ra cầm trên tay, nhưng thực sự đã không còn sức lực nữa, vừa quơ lên đã bị Khương Tuấn đánh bay.
Sau đó, Khương Tuấn vươn tay, bắt lấy hai bên vai cô, nhấc thân thể cô lên.
Đinh Ngọc Điệp cũng không bò dậy nổi, thanh gỗ rơi đầy bên người hắn, hắn nhặt một thanh lên ném về phía Khương Tuấn: “Không được nhúc nhích! Tôi nổ súng! Tôi nổ súng đấy anh có tin không?”
Kỳ thực khẩu súng trường dùng để hù dọa đã sớm không biết văng đi đâu rồi.
Trong đầu Dịch Táp chợt lóe lên vô số ánh chớp, như đang có thứ gì miêu tả sinh động.
—— Y nhấc cô lên.
—— Đinh Ngọc Điệp cũng kể, trông thấy Khương Tuấn nhấc Dịch Tiêu lên.
—— Nghe Tông Hàng nói, Dịch Tiêu trước đây có thể giao tiếp được bình thường, sao lần này gặp lại như điên như dại như vậy?
…
Dịch Táp thấy thân thể mình dời ra trước, dường như càng lúc càng gần kề cái trán dị dạng của Khương Tuấn.
Cô chợt hiểu ra: Lần trước Khương Tuấn cũng cố gắng làm vậy với cô, bị sự xuất hiện đột ngột của đám Đinh Ngọc Điệp quấy rối, Dịch Tiêu trở nên hệt một con rối như vậy là bởi bị khống chế!
Cô ra sức giãy giụa, đạp lung tung khắp phía. Đinh Ngọc Điệp lảo đảo đứng lên, vừa bước được hai bước về phía bên này, chân đã nhũn ra, lại phịch một tiếng ngã xuống.
Đúng lúc đó, Tông Hàng lặng lẽ đi vòng từ một đầu bánh tổ qua.
Hắn đi chân trần, nín thở như làm trộm, giơ xẻng chữa cháy vốn được chuẩn bị để đập nham thạch đỏ lên, đập mạnh xuống ót Khương Tuấn.
Uy lực cú này khẳng định là không nhỏ, Dịch Táp ngã đập xuống đất, ngã mà thở phào, sự chú ý bất chợt bị Dịch Tiêu vừa chống tay bò dậy thu hút: Rõ ràng người bị đập không phải chị nhưng thân mình chị lại mãnh liệt run lẩy bẩy, ánh sáng trong mắt như cũng biến mất, nhanh chóng tan ra…
Đầu Khương Tuấn?
Đầu y dị dạng như vậy, lại nhiều lần muốn áp trán đi không chế người khác, có phải là…
Dịch Táp nằm sấp trên mặt đất, cũng không còn sức lực xoay đầu nữa: “Đập tiếp đi, đập ngất anh ấy đi! Mạnh vào!”
Lại thêm hai tiếng trầm đục, cô nghe thấy tiếng vật nặng rơi bịch xuống đất.
Dịch Táp cười khanh khách, cảm thấy vô cùng thoải mái. Tông Hàng đi qua giúp cô lật người, cô nằm trên mặt đất, ngắm mặt hắn, bỗng cảm thấy cả người hắn nhìn sao cũng ưa mắt.
Cô nói: “Đầu.”
“Hả?”
“Đầu cúi xuống một chút, cúi đầu.”
Tông Hàng lấy làm khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo cúi đầu xuống.
Dịch Táp dùng sức giơ tay lên, cong ngón tay gõ hai cái lên đầu hắn, lẩm bẩm: “Cái đầu thông minh.”
Sau đó quăng tay rũ xuống.
Mí mắt cũng không mở ra được nữa, mệt chết được, phen này lăn đi lộn lại, mệt chết được.
Trong lòng Tông Hàng mừng muốn thủng nội tạng.
Hắn cũng cảm thấy mình quá mức thông minh.
Sau khi chứng kiến tình hình bên trên rơi xuống, sau hắn lại có thể quyết định sấm sét, hành động mau lẹ, nghĩ ra cách kéo một thi thể ra làm ngụy trang, bản thân thì trốn đi lựa thời cơ đánh lén giỏi thế cơ chứ?
Nói thật chớ, người bình thường chưa chắc đã thông minh được vậy đâu.