Ba Đường Luân Hồi

Quyển 3 - Chương 29

Dịch Táp cúi đầu nhìn.

Dưới chân có rãnh thẳng tắp, thông đến phía dưới tế đàn, không chỉ dưới chân mà trong bất kỳ một cánh cửa nào cũng đều có rãnh thông vào.

Đinh Ngọc Điệp lại giậm chân tại chỗ, cổ áo bị Tông Hàng túm đến độ cơ hồ biến dạng, siết chặt lấy yết hầu. Dịch Táp nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười: “Thả anh ấy ra đi, khống chế anh ấy trong phạm vi tầm mắt là được.”

Tông Hàng buông lỏng tay, Đinh Ngọc Điệp theo quán tính chúi đầu về phía trước, sau đó đi thẳng lên đàn tế, vừa đi vừa tháo túi đeo trên lưng xuống, xem ra là muốn cất “kho báu”.

Dịch Táp cũng lên theo, đi xem bậc thang trước.

Mặt thềm đá cũng có rất nhiều hình khắc, nhưng nội dung không còn là cuộc sống hằng ngày nữa, Dịch Táp nhìn sơ lược đã hiểu ra, đây là thần thoại sáng thế thời thượng cổ.

——Có một người vóc dáng cao lớn không gì sánh được, đang nửa ngồi nửa quỳ dốc sức nâng lên, trăng sao thiên thể bay lượn quanh người, dưới chân sông ngòi đồi núi vờn quanh, đây hẳn là Bàn Cổ khai thiên lập địa;

——Lại thấy một người cao lớn, dáng vóc không phân biệt được là nam hay nữ, vung vẩy một sợi thừng dài xuống dưới, nơi cuối đầu dây có vô số những hình người nhỏ hơn đang reo hò nhảy nhót, đây hẳn là Nữ Oan tạo người;

——Còn có một người, lấy núi cao làm ghế ngồi, tay cầm cái đục bằng đá, đang tạc một khối hình nón cụt ở trước mặt, trên khối có phương vị bát quái, ở giữa là một mâm thái cực hình đôi cá âm dương, đây hẳn là…Phục Hy tạo bát quái?

Phù hợp với nhận thức về thế giới của dân chúng thời Đại Vũ.

Có điều mâm thái cực lại nhắc nhở Dịch Táp: “Bài vị ông tổ thường phải khảm vào đồng hồ luân hồ, chỗ này hẳn cũng có đồng hồ luân hồi chứ nhỉ?”

Có điều, theo lời Dịch Bảo Toàn, là “Trống trăm trượng nơi bãi cát Hoàng Hà, đồng hồ luân hồi dưới đáy hồ nước treo”, có lẽ ô khảm bài vị sẽ tương ứng với cái “trống”…

Tông Hàng tích cực muốn thể hiện: “Để tôi lên xem xem!”

Ưu thế chân dài lần thứ hai được phát huy, hắn hào hứng vượt qua Đinh Ngọc Điệp, mỗi bước chí ít đều nhảy qua hai bậc thang, rất nhanh đã chỉ còn cách đỉnh tầm ba, bốn mét, đang định nghển cổ lên xem, trong không trung đột nhiên nổi lên vài tiếng gió.

Dịch Táp vội ngẩng đầu, trông thấy có hơn mười con thuồng luồng hình dáng dữ tợn, giương nanh múa vuốt, từ bốn phía đỉnh đài nhào vụt xuống, đuôi như còn vùi trong vách đá nhưng thân thể lại uốn lượn trùng trùng, ít nhất cũng phải dài mấy chục mét, vô cùng không hợp tỉ lệ với cái đầu, khí thế rào rạt này cứ như cả bầy chim ưng vồ thỏ vậy.

Dịch Táp hô to: “Nằm xuống, né đi!”

Lời còn chưa dứt, con đi đầu đã tới trước mặt Tông Hàng. Cũng không uổng hắn mấy ngày nay chăm chỉ luyện tập, cấp tốc nhào sang bên cạnh – móng vuốt của con thuồng luồng kia cào nát cái túi đeo sau lưng hắn. Quả óc chó, táo đầu chó, còn có hai chai giấm hiệu Lão Trần bọc trong đệm khí tung ra, may mà không bị văng hỏng, nhanh như chớp lăn xuống theo bậc thang.

Đinh Bàn Lĩnh cũng thật keo kiệt, làm kho báu giả chí ít cũng phải bỏ vài thỏi vàng bạc vào tượng trưng cái chứ, lại toàn đồ nhà thế này, cả túi toàn đặc sản Sơn Tây.

Dịch Táp phân tâm trong chớp mắt, tình thế bên trên đã liên tiếp báo nguy, Tông Hàng trên bậc thang lăn sang phải né tránh, không thể lên trên, cũng không thể xuống dưới, cả người gần như biến mất trong thân thể uốn lượn loằng ngoằng của thuồng luồng. Móng vuốt con thuồng luồng này có vẻ như sắc nhọn vô cùng, thỉnh thoảng vồ hụt lên thềm đá, trong không trung lại tung lên một hồi đá vụn mịt mù.

Dịch Táp cuống lên, rút dao găm ô quỷ bên hông ra, nhấc chân xông thẳng lên, mới bước được hai bước, chợt chú ý tới: con thuồng luồng cách cô gần nhất như nhận được chỉ thị nào đó trong chớp mắt, bất chợt quay đầu nhìn về phía cô.

Trong sát na, Dịch Táp lập tức nghĩ ra cái gì, vội lui bước xuống, thuận thế bắt lấy một chai giấm hiệu Lão Trần vừa lăn xuống bậc thang nện mạnh về phía đỉnh đài.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đám thuồng luồng lại có một con thuồng luồng khác vọt lên, móng vuốt chuẩn xác bắt được chai giấm, chợt nghe “bùm” một tiếng, mùi giấm thơm nồng rơi xuống theo những mảnh vụn thủy tinh.

Đoán đúng rồi! Có cửa!

Dịch Táp vội cởi cái túi trên lưng xuống, đâm dao xuống rạch toác ra một vết rách dài: “Tông Hàng, lăn xuống đi!”

Chữ “đi” vừa ra khỏi họng, cái túi bị rạch mở đã bay vào không trung.

Quả nhiên, túi này vẫn là đặc sản Sơn Tây, Dịch Táp liếc mắt đã nhận ra có hồng, ớt, gạo kê, bách hợp, mỳ râu rồng, không có giấm Lão Trần, cái bay lên là hai bình rượu Phần.

Trận quấy rối này làm đám thuồng luồng nháy mắt bùng nổ, lao tới mọi vị trí bắt đồ cứ như rồng hứng ngọc. Tông Hàng nhân khoảnh khắc ấy vừa lăn vừa ngã từ trên bậc thang xuống, Dịch Táp còn chê hắn lăn chậm, xông lên trước túm hắn xuống.

Có lẽ là dùng lực quá lớn, không phanh lại được, hai người cùng ngã nhào xuống mà lăn.

Bên kia, Đinh Ngọc Điệp đang không nhanh không chậm cung kính đặt túi lên đàn tế, còn khom người vái một cái rất chuẩn tư thế, toàn thân ung dung, hoàn toàn không cùng kênh với màn chấn động lòng người bên cạnh.

***

Dịch Táp nhanh chóng xoay người bò dậy.

Trên bàn tay nong nóng nhớp nháp, hiển nhiên là dính máu. Da đầu Dịch Táp tê rần, giọng cũng lạc đi, hỏi Tông Hàng: “Bị thương ở đâu?”

Mọi thứ đều quá đột ngột quá hỗn loạn, bản thân Tông Hàng cũng không rõ lắm, lúc định ngẩng lên, trong không trung đổ rào rào xuống vô số thứ, hết gạo kê lại đến mì sợi, rơi lên khắp người khắp mặt.

Tông Hàng cúi đầu tránh đi, tự cảm thấy mình hít thở bình thường, trên người không có chỗ nào bị thương nặng: “Chắc không sao đâu.”

Giữa cuộc hội thoại, Dịch Táp đã thấy được, trên lưng và cánh tay hắn đều bị cào một vết, cũng may vết cào không sâu, có điều máu chảy khá nhiều, lại xem phía trước, xác định không có vết thương gì, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất: thương thế không đáng lo, băng bó muộn một chút cũng không sao.

Ngẩng lên nhìn, đám thuồng luồng không tiếp tục tấn công nữa, động tác cũng từ từ chậm lại, Tông Hàng vẫn rất tận trung với cương vị, nhịn đau giơ máy ảnh lên, chụp hai cái.

Mãi đến giờ phút này, hắn mới phát hiện ra thân mình những con thuồng luồng này đều có màu xanh đen, mặt mày khô khan, chất liệu không khác gì vách đá chung quanh – chúng dừng lại trong không trung một lúc rồi mới chậm rãi rút về, đều co vào vách đá.

Tức nhưỡng?

Tông Hàng nhớ lại những cái “đầu” hình thù kỳ quái trên trần lối đi dọc một đường khi tới đây, bất giác nghĩ mà kinh sợ: mỗi cái chỉ sợ đều có thể phá vách tường mà ra, vậy mà hắn lại cho rằng đó chẳng qua chỉ là “đèn” chiếu sáng.

Dịch Táp ổn định hơi thở một hồi rồi mới chỉ về phía Đinh Ngọc Điệp: “Phải đi sau anh ấy, nơi anh ấy đi qua mới là phạm vi cho phép, mới là phạm vi an toàn của chúng ta, tự ý vượt qua anh ấy sẽ gặp rắc rối, kích thích…hệ thống an ninh của nơi này.”

Đám thuồng luồng này sẽ xông ra xé xác tất cả mọi dị vật xâm nhập, đây hẳn là hệ thống an ninh.

Tông Hàng giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán: “Sao chỗ này nghiêm ngặt vậy chứ, lần ở Lão Gia Miếu, chúng ta chạy tới chạy lui trong tổ tức nhưỡng, leo lên cả bánh tổ mà có thấy…làm sao đâu.”

Dịch Táp hơi trầm ngâm: “Chưa chắc, có khả năng trước kia nơi đó cũng nghiêm ngặt như thế, chỉ là sau khi Khương Tuấn vào đã khảm bài vị ông tổ vào đồng hồ luân hồi, đồng nghĩa với việc kết thúc tình trạng cảnh giới toàn diện của hang canh vàng, bước vào giai đoạn vận hành.”

Thế nên, sự có mặt của Đinh Ngọc Điệp ở đây chính là lối an toàn và bùa hộ mệnh của hai người họ, nhưng dẫu thế nào Đinh Ngọc Điệp cũng sẽ không đi lên đỉnh đài, dù sao việc “khóa canh vàng” cũng không có gì phức tạp, chỉ là gửi ít đồ mà thôi, hơn nữa, xem tình hình trước mắt, chuyến “khóa canh vàng” này cũng sắp sửa kết thúc rồi…

Quả nhiên, vái xong một vái, Đinh Ngọc Điệp chỉ đứng đó một lúc rồi vòng quanh đàn tế đi sang hướng khác – không theo đường cũ trở về, xem ra cửa vào và cửa ra không phải cùng một cái.

Dịch Táp đưa tay “dắt” Đinh Ngọc Điệp, cố gắng giảm tốc độ bước đi của hắn, hi vọng có thể kéo dài thêm giây nào hay giây đấy, tranh thủ xem còn có thể phát hiện ra chút manh mối quan trọng nào không. Tông Hàng cũng đoán được đi ở không phải do mình, rất sợ không dùng hết cuộn phim, vận đủ sức lên vừa đi vừa chụp, hết chụp hình vẽ thần thoại trên bậc thang lại chụp vách đá chung quanh.

Chụp chụp một hồi, chợt phát hiện ra cái gì: “Dịch Táp, trên vách đá này hình như chỉ toàn thuồng luồng, không có con khác.”

Dịch Táp theo hướng nhìn qua.

Đúng là vậy, không có cá, khỉ nước, rùa và ba ba, tất cả đều là thuồng luồng, phủ kín vách đá hình cung. Kỳ quái hơn là, nhìn kỹ, những con thuồng luồng này tựa hồ đều có hai đầu – chỗ đáng ra là đầu có một cái đầu, chỗ đáng ra là đuôi cũng có một cái đầu.

Tông Hàng dính đòn của thứ này, khó tránh khỏi cảm thấy phản cảm: “Làm gì có con thuồng luồng nào hình thể như thế chứ, hai cái đầu thì biết đi theo hướng cái đầu nào, còn nữa, thân thể dài như vậy cứ như xúc tua ấy, vừa quấn vừa bọc, nghĩ lại mà thấy ghê.”

Xúc tua?

Dịch Táp giật mình: Tức nhưỡng ở Lão Gia Miếu, cũng là dạng xúc tua trải rộng tản ra dưới đáy hồ, trước đó mọi người suy đoán, những xúc tua này sẽ “mò tìm” những “chúng nó” chứa trong tức nhưỡng, xuôi theo dòng nước mà đến, dẫn vào tổ tức nhưỡng, cũng vớt những thi thể này lại để dự trữ chờ chiết cành.

Nếu những con thuồng luồng này cũng có tác dụng như vậy thì sao? Thân thể chúng có thể kéo dài vô hạn, cho nên không tồn tại vấn đề “có hai cái đầu thì nên đi theo hướng đầu nào”: một cái đầu ở đàn tế chấp hành nhiệm vụ “an ninh”, cái đầu còn lại tìm kiếm nơi đáy nước, thu lượm, sau đó thông qua thân mình dạng ống dài thật dài đưa đến cái đầu bên này, xuất ra.

Vấn đề lại trở về điểm xuất phát: nhận được “chúng nó” rồi, cũng có thể đưa đến đây, nhưng thi thể thì sao?

Tông Hàng cũng đã đang thắc mắc chuyện này: “Chỗ này chỉ là một đàn tế, không có thi thể, có khi nào thi thể gửi ở chỗ khác, còn chưa đưa tới không?”

Gửi ở chỗ khác…

Dưới Hoàng Hà còn có chỗ nào có thể trữ đồ đây? Lúc huấn luyện ma nước, Đinh Hải Kim đã nói thế nào về Hoàng Hà nhỉ?

——Một bát nước nửa bát cát, đoạn sông phía hạ du trải ra rất nhiều nơi, hầu như hình thành nên một dòng sông nổi trên mặt đất, mặt nước còn cao hơn nóc nhà các thành thị ven sông, chỉ có thể không ngừng đắp đê điều cao hơn, lại cao hơn nữa, nếu có một ngày đê vỡ thì chính là lũ lụt, đổi dòng, từng vùng từng vùng đất chịu tai ương lềnh bềnh trên nước vàng…

——Trong Hoàng Hà đừng hòng nghĩ đến chuyện mò được của báu, của báu một khi đã rơi xuống chỗ thác dốc sóng dữ thì chỉ thoáng chốc đã bị cuốn đi hơn mười dặm. Dù không có sóng dữ, anh cũng không chịu nổi sự tích ứ của nó. Muốn thăm dò xem Hoàng Hà sâu bao nhiêu à, có xuống tới hơn mười mét cũng vẫn đang chui trong bùn đấy…

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dịch Táp: “Thi thể dưới đáy hồ Bà Dương là gửi tập trung, có khi nào nơi này là rải rác không? Thi thể được tức nhưỡng bọc lấy, giống như từng hòm từng hòm “quan tài tức nhưỡng”, chìm trong bùn, rải rác ở vô số địa phương.”

Nếu vậy thì là một dây chuyền sản xuất rồi, quy mô của nó kỳ thực không hề nhỏ hơn Lão Gia Miếu chút nào!

Nói đơn giản thì giống như hai hình thức cất kho khác nhau.

Nếu so sánh quan hệ giữa thi thể và “chúng nó” với điện thoại di động và chip thì thao tác ở Lão Gia Miếu là: xây một kho hàng to, chồng lên từng giá từng giá, trưng bày ngay ngắn điện thoại di động vào từng giá, cùng đợi chip tới.

Ở Hồ Khẩu thì thay đổi một hình thức khác, “tinh giản” chi phí lập kho: đàn tế này là xưởng thao tác lớn, đến lúc nó khởi động làm việc, điện thoại di động và chip sẽ đồng thời chạy về đây.

Điểm chốt này vừa nghĩ thông, tất cả lập tức trở nên dễ lý giải, Dịch Táp giải thích với Tông Hàng: “Những đường rãnh trên mặt đất này chính là lối vào của quan tài tức nhưỡng, thuồng luồng ở đây giống như tay lắp ráp trong phân xưởng vậy, lúc quan tài tức nhưỡng tiến vào, tay lắp ráp sẽ từ bốn phương tám hướng duỗi tới, một ứng một mà tiến hành lắp ráp chiết cành.”

“Lắp ráp xong một vòng thì lại tới vòng kế, cho nên tuy trông quy mô của nó không lớn lắm so với ở Lão Gia Miếu nhưng thực ra năng suất…gần như là như nhau.”

Đang nói, tay chợt bị kéo đi.

Là Đinh Ngọc Điệp vùng vẫy muốn đi ra ngoài, tuy đang bị ép giậm chân tại chỗ nhưng tốc độ giậm lại càng lúc càng nhanh.

Phản ứng này có gì đó không đúng, Dịch Táp chợt nghĩ tới điều gì: “Chúng ta xuống đây bao lâu rồi?”