Ba Đường Luân Hồi

Quyển 2 - Chương 3

Đám cá sấu có vẻ như đã bắt đầu rục rịch.

Tông Hàng sốt ruột đến độ huyệt thái dương nảy thình thịch, nói cũng không lưu loát nổi nữa: “Chị…chị mau cứu cô ấy đi chứ.”

Dịch Tiêu đứng lặng thinh, không chút nhúc nhích.

Tông Hàng luống cuống, gào về phía Tỉnh Tụ: “Tỉnh Tụ, bơi đi, mau bơi đi!”

Toi rồi, khả năng bơi lội của Tỉnh Tụ có vẻ như cũng rất bình thường, cộng thêm kinh hãi quá độ, tuy không chìm xuống nhưng vẫn chỉ đạp nước tại chỗ, trong tiếng nước còn lẫn cả tiếng khóc hoảng loạn.

Tông Hàng cuống đến mang tai phồng lên, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt bận rộn: không có sào, không có dây, ruồi ong ong bu quanh thùng phổi lợn, có hai con cá sấu đã xuống nước…

Giữa cơn khủng hoảng muốn mất mạng, chỉ mình Dịch Tiêu là tự đặt mình ra ngoài: “Cậu xuống đi.”

Tông Hàng rống lên: “Tôi không biết bơi!”

“Cậu ngủ dưới nước bao ngày như thế rồi, còn có thể sợ nước được nữa à?”

Lại hời hợt bồi thêm một câu: “Không xuống thì thôi, có điều, là cậu cho tôi số điện thoại của cô ấy.”

Tông Hàng không để ý chị đang nói gì: càng lúc càng có nhiều cá sấu xuống nước hơn, hai con dẫn đầu hình như càng lúc càng tiến sát tới gần Tỉnh Tụ, Tỉnh Tụ đang ra sức đạp nước như không lại được với tốc độ của cá sấu, chậm thêm một khoảnh khắc nữa thôi, cô sẽ bị cá sấu tranh nhau cắn xé.

Không cách nào trông cậy được vào Dịch Tiêu, Tông Hàng hạ quyết tâm, ôm thùng phổi lợn vọt tới mép đài, gắng hết sức quăng xa nhất có thể về phía bên phải.

Phổi lợn ngập thùng vẽ thành một đường vòng cung bốc mùi trên không trung rồi không ngừng tùm tùm rơi xuống, Tông Hàng vỗ mạnh cái thùng rỗng không: “Ở đây! Ở đây!”

Hắn ôm lấy thùng, lùi lại mấy bước, lấy đà vọt mạnh, nhảy xuống phía ngược lại của ao, vào nước rồi, tay trái ôm thùng, tay phải quơ loạn, hai chân học theo động tác trên TV đạp loạn, gắng sức nhào về phía Tỉnh Tụ theo dáng bơi chó.

Cũng thật kỳ lạ, trước đây đánh chết cũng không học được bơi, vừa xuống nước đã uống nước ùng ục, đến huấn luyện viên cũng phải mắng hắn là Tinh Vệ đầu thai, kiếp trước không lấp được biển nên sau khi gửi hồn người sống thì thay đổi sách lược, quyết định đem nước uống sạch – Hiện giờ đột nhiên lại cảm thấy, bơi lội cũng không khó đến thế, chân đạp bừa vài cái đã giống như đạp trên đất bằng, cơ thể nương theo lực đạp ấy, vậy nhưng lại tiến lên được.

Nhất định là do hoảng sợ quá độ đâm ra thông suốt.

Dịch Tiêu cúi người cúi người nhặt cái cản cá sấu trên mặt đất, không đứng lên nữa mà nhân tiện ngồi xổm bên mép đài, nheo mắt, dạt dào hứng thú xem tình thế giữa người và cá sấu trong ao.

Chung quy vẫn là súc sinh, rất nhạy cảm với mùi máu, hơn nữa ở cái xứ này, các trang trại chăn nuôi đều đã quen dùng phổi lợn cho cá sấu ăn – chúng nó cũng biết là thức ăn tới nên đa số đều đã đổi hướng, chen lấn lao về phía phổi lợn rơi xuống nước, một người, một đàn cá sấu, cách nhau một khoảng cách, đi ngược lại hướng nhau, gần như chẳng có con cá sấu nào là bằng lòng phí sức bỏ phổi lợn đuổi theo Tông Hàng.

Chỉ có hai con xuống nước đầu tiên, đã cách Tỉnh Tụ gần trong gang tấc rồi, bỏ thì tiếc nên không đổi hướng.

Mắt Tỉnh Tụ không được nhỏ “ánh sáng” nên nhìn không rõ, nhưng mắt cá sấu phát sáng trong đêm, như hai ngọn đèn nhỏ màu lam tối trôi nổi trên mặt ao, cô vừa thấy mấy đốm sáng kỳ dị đó lướt tới đã sợ đến gào toáng lên như sắp mất mạng.

Tông Hàng gào to hơn: “Đừng sợ! Tỉnh Tụ! Đập nó! Đập vào mắt nó!”

Hắn đã tới rất gần rồi, chỉ còn cách hai lần quạt nước nữa thôi…

Tỉnh Tụ nghiến răng, cũng biết tình hình nguy cấp, liều mình đứt tay mất thịt cũng phải đập được một phát: Cô nắm chặt tay phải lại thành quyền, giơ lên đang định đập mạnh qua, hai đốm sáng gần nhất chợt mất tăm.

Tỉnh Tụ thoáng ngớ ra, chợt hiểu được: Nó mở miệng rồi, cá sấu mở miệng rồi!

Bên này, đám cá sấu đã tới được chỗ có phổi lợn, nháy mắt sa vào cuộc tranh đoạt, con nào con nấy nhảy khỏi nước, xé kéo đâm quẫy, bọt nước trắng xóa bắn lên tung tóe, nhất thời như một nồi nước sôi, một vài giọt nước còn bắn hẳn lên cao, thậm chí bắn cả lên mặt Dịch Tiêu.

Dịch Tiêu ngồi bất động, coi đó là tiếng động phông nền, chăm chú nhìn không dời mắt vào giữa ao.

Chị trông thấy con cá sấu cách Tỉnh Tụ gần nhất đang nhảy vọt lên phía trước, hai hàm răng mở rộng…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tông Hàng đang lao tới, trong đầu nổ oành một tiếng, không chút nghĩ ngợi gầm lên, giơ cao thùng sắt, nhắm vào một phía mà chụp thẳng xuống.

Con cá sấu kia bị tập kích bất ngờ, vừa vặn bị chụp phải, trên thùng có tay cầm, không biết kẹt vào đâu mà nhất thời không sao gỡ ra được, nó lồng lên xoay người trong nước, dòng chảy nhấp nhô lên xuống, nhưng lại rất tiện để mượn lực, Tông Hàng túm lấy Tỉnh Tụ, vừa chuyển hướng, bên cạnh đã lại có một con cá sấu khác táp tới.

Không thể kéo dài thời gian thêm nữa, người nhiều cháo ít, thùng phổi lợn kia không trì hoãn được bao lâu, lỡ như đám súc sinh kia ăn rồi dạ dày rộng ra, họ lại không thể lên bờ trước đó…

Tông Hàng sợ run, nhớ tới lời Dịch Tiêu nói “Lực táp của cá sấu rất lớn nhưng lực há miệng lại rất yếu”, hạ quyết tâm đánh cược.

Cơ thể trượt một cái, lướt tới cạnh miệng cá sấu, tay phải vươn ra mò mẫm bên cạnh, bó chặt lấy hai hàm trên dưới của cá sấu, tay trái nắm thành quyền giơ lên, đập tán loạn lên mắt lên mũi nó, đồng thời giục Tỉnh Tụ: “Mau mau mau, đi đi…”

Cá sấu bị đau ra sức vùng ra, móng vuốt cào lên sườn hắn, Tông Hàng đau đến cả người co quắp, cảm thấy chỗ bị cào vừa xót vừa nóng, cũng biết là đã chảy máu, sợ mùi máu sẽ dẫn thêm mấy con nữa lại đây, vội vàng thu tay, tiếp tục bơi chó, dốc hết sức lực toàn thân đuổi theo hướng TỉnhTụ.

Hai con phía sau, một con bị thùng chụp mà nóng nảy, một con bị đập vào nơi yếu hại, đau đến phát rồ, thình lình va phải nhau, cũng không biết nghĩ gì mà đều giống như chạm trán kẻ thù không đội trời chung, trong nháy mắt đã quấn lấy nhau đánh đấu.

Thần kinh Tông Hàng căng thẳng vô cùng, trong đầu chỉ còn lại một chữ “Mau” như đòi mạng, quạt tay vài cái đuổi kịp Tỉnh Tụ, ngại cô không đủ nhanh, vừa túm vừa kéo, rốt cuộc cũng bơi tới chỗ thang dây lên đài xi măng, cả người không chỗ nào là không run lẩy bẩy, gắng sức nâng cô lên: “Cô mau, mau…”

Tỉnh Tụ đã sớm bị dọa đến gần như tê liệt, cộng thêm vừa mới bị giày vò, tay chân không còn chút sức lực nào, tốc độ không cách nào khiến hắn thỏa mãn cho được. Tông Hàng lòng nóng như lửa đốt, chợt nghe thấy tiếng nước, quay đầu nhìn lại, da gà toàn thân nổi hết cả lên.

Có thể là do đã hết phổi lợn, cũng có thể là do hắn đã bị thương, mùi máu người càng thêm thơm ngon, đám cá sấu bị phổi lợn dẫn dụ rời đi ban nãy giờ đã khí thế ầm ầm lao tới, giữa khoảng trống đen thùi lùi, vô số đốm sáng chớp động, con dẫn đầu đột ngột từ dưới nước nhảy dựng lên…

Tông Hàng vốn tưởng rằng mình cách khỏi mặt nước một mét là đã đủ đảm bảo an toàn, song nhìn thế nhảy dựng lên của con cá sấu này có thể nhảy cao tới hai, ba mét, táp được hắn rồi lôi xuống hoàn toàn không thành vấn đề.

Đúng lúc đó, Dịch Tiêu bên trên bỗng cúi người xuống, tóm lấy cánh tay Tỉnh Tụ, nhấc bổng cô lên.

Con đường đằng trước rốt cuộc cũng thông thoáng, Tông Hàng dùng tốc độ nhanh nhất cả đời này leo lên, gần như là nhảy vút lên, giữa cơn hoảng loạn, dưới chân đạp trượt một cái, giống như đã đạp lên cái mõm thò lên của cá sấu.

Cú giẫm này khiến não hắn nổ tung, dùng cả tay cả chân trèo lên như một con rết chạy trối chết, thoắt cái đã vọt lên tới mặt đài, quên luôn cả dừng lại, người không kịp thắng phanh, lăn thẳng xuống bậc thang.

Lăn khỏi bậc thang cuối cùng, lưng đập xuống đất, Tông Hàng nằm bất động, há to miệng thở dốc, lần đầu tiên cảm thấy mặt đất thật sự là thân thiết vô cùng.

Sau này hắn chết rồi, nhất định phải chôn xuống đất, lúc sống không có gì mong cầu, chết đi chỉ cầu có một cái huyệt.

Một hồi lâu sau, bên trên mới có tiếng động, là Dịch Tiêu bật đèn pin soi xuống, chùm sáng lắc lư qua lại, cuối cùng chiếu thẳng vào mặt hắn.

Ánh sáng quá chói mắt, Tông Hàng muốn đưa tay ra cản lại nhưng cánh tay mềm rũ chẳng còn chút sức lực nào, không giơ lên nổi, không thể làm gì hơn là bỏ mặc cho thứ ánh sáng trắng xóa mênh mông này dần choán lấy mắt.

Giọng Dịch Tiêu đáp xuống trong mảng trắng xóa đó.

“May mắn thật đấy, mấy con cá sấu này cũng nhỏ quá rồi.”

***

Trên đường trở về, Tỉnh Tụ cầm băng gạc xử lý vết thương cho hắn, băng bó cầm máu đơn giản, móng vuốt cá sấu đúng là rất sắc bén, cũng may vết thương không sâu, mấy vết cào không có vết nào thương tới xương cốt.

Tông Hàng cho rằng vết thương thế này thế nào cũng phải đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván mới xong, không ngờ về đến khách sạn rồi, Dịch Tiêu lại chỉ bảo Tỉnh Tụ xả nước, đêm nay để Tông Hàng ngủ trong nước.

Tỉnh Tụ không nói tiếng nào, tóc rối bù ướt sũng, cũng không đổi quần áo mà cứ thế cùng Tông Hàng vào phòng vệ sinh, giúp hắn xả nước rồi đỡ hắn ngồi vào trong bồn.

Máu thấm qua lớp vải băng, nhuộm bồn nước thành màu đỏ nhạt, nước lạnh ngấm vào vết da thịt rách, đau đến độ da đầu Tông Hàng tê rần.

Tỉnh Tụ ngồi bên bồn tắm, nhìn nước trong bồn xao động, sau đó, cơ thể cứ như mảnh lá úa trong gió thu, chợt run rẩy không ngừng.

Suốt một đường đầu óc cô tê liệt, mãi đến giờ cảm giác nghĩ mà sợ này mới bốc được lên.

Thực ra tính cô ít nhiều cũng có phần mạnh mẽ, trong lòng cũng có cảm giác kích động muốn xông tới trước mặt Dịch Tiêu, ném miếng vàng quả hồng kia vào chị ta, đồng thời quát: “Mẹ kiếp tôi không làm nữa!”

Vì để kiếm nhiều hơn chút tiền, cô đồng ý chịu khổ, nhưng cô không hề đồng ý lấy mạng mình ra hầu!

Nhưng sự kích động này đến cùng vẫn thiếu chút lửa, không bốc lên được tới đỉnh đầu: Cô đã bị một cước của Dịch Tiêu dọa sợ.

Người phụ nữ này trước đó vẫn luôn có vẻ rất dễ nói chuyện, thuê cô chăm sóc cho Tông Hàng, cũng rất sảng khoái mà trả một món tiền lớn, bởi vậy nên Tỉnh Tụ gần như đã quên mất, thực ra chị ta có một bộ mặt dữ tợn.

Tông Hàng cũng rất khó chịu, im lặng một lúc rồi nói: “Tỉnh Tụ, cô đừng lo, tôi sẽ đi nói với chị ấy, bây giờ tôi đã có thể đi lại di chuyển, chuyện gì cũng tự mình làm được, không cần cô phải chăm sóc nữa, bảo chị ấy thả cô đi.”

Tỉnh Tụ hít mũi: “Không thể đâu, Tông Hàng, cậu nghĩ mà xem, người như chị ta… Không thể.”

Hơi khựng lại, lại cười tự giễu: “Cũng tại tôi, nghĩ chuyện quá dễ dàng, hai trăm ngàn đô la Mĩ cơ mà, điều kiện làm việc không tệ, không phải bôn ba đâu xa, chỉ cần như một hộ lý là có thể cho mình sao?”

“Bỏ đi, đi bước nào tính bước đấy vậy, nghĩ lạc quan lên chút, ít nhất thì đến thời khắc quan trọng nhất, chị ta cũng đã cúi xuống kéo tôi lên.”

Nói tới đây thì ngước lên nhìn Tông Hàng, hốc mắt bỗng đỏ ửng: “Còn chưa cảm ơn cậu nữa, lúc đó tôi cứ tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ cậu lại nhảy xuống cứu tôi.”

Tông Hàng ngượng ngùng cười: “Cũng không phải… Cô đừng nghĩ tôi dũng cảm quên mình như thế, thực ra lúc đó tôi cũng sợ lắm, nhưng sau đó tôi chợt nghĩ tới…”

Hắn hạ giọng: “Chị ấy mất nhiều công sức nhiều tiền bạc như vậy thuê cô về chăm sóc tôi, hai trăm ngàn đô la Mĩ cơ mà, chẳng lẽ chỉ để nuôi một cục thịt cho cá sấu ăn? Tôi cá là chị ấy chắc chắn sẽ không để tôi chết… Thấy tôi thông minh không?”

Tỉnh Tụ muốn cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống trước.

Tông Hàng không biết nên nói gì thêm nữa, một lát sau mới an ủi cô: “Không sao, sau này tôi cũng sẽ chú ý hơn, sẽ không để chị ấy…ức hiếp cô như thế nữa, chúng ta là bạn mà, đứng chung một con thuyền, có chuyện gì tôi nhất định sẽ giúp cô, tôi nói lời giữ lời.”

Hắn giơ tay lên, thò nắm đấm đẫm nước qua.

Tỉnh Tụ nhìn hiểu, lấy ngón tay chùi nước mắt rồi cũng giơ nắm đấm lên, đụng vào nắm tay của hắn.

Có một số lời khi nói ra cần phải có chút cảm giác nghi thức, giống như làm vậy, lời hứa hẹn sẽ nặng thêm mấy phần, không còn nhẹ bẫng bay bổng nữa.

Tông Hàng nói: “Sau này chúng ta phải thông minh một chút, phải đề phòng chị ta, thấy có gì không ổn thì gọi điện thoại cho nhau… Này, Tỉnh Tụ, thấy tôi hôm nay lợi hại không?”

Câu trước còn trịnh trọng hiếm có, lời trong ý ngoài đều thể hiện vẻ chững chạc lớn hơn số tuổi, ngay câu sau lại bỗng quay về nguyên hình, trải qua được cú giày vò lớn như vậy, giữa hai hàng lông mày còn hiện ra chút đắc ý chưa thoát tính trẻ con.

Tỉnh Tụ phụt cười, cô bĩu môi hất mặt ra ngoài: “Chị ta như thế cậu không tức à? Còn nữa, vết thương có đau không?”

Tức chớ, đau chớ, nhưng hắn để ý một chuyện khác hơn kia.

Thùng phổi lợn đó hẳn là rất nặng, trên đường tới cá sấu vẫn luôn là người đàn ông kia và tài xế cùng bê, nhưng lúc hắn ôm lên thì lại không cảm thấy khó nhọc gì mấy.

Còn nữa, hắn không biết bơi, vậy nhưng sau khi xuống nước, hết ôm thêm thùng sắt lại đến siết lấy cá sấu ra sức tung đòn, sau đó còn kéo Tỉnh Tụ chạy trối chết, những việc này làm trên bờ đã mất sức lắm rồi, đừng nói là trong nước, hắn đã làm được thế nào?

Quan trong hơn là…

“Cô thấy được tôi khống chế nó thế nào không?”

Đó là cá sấu đó.

Tỉnh Tụ nói: “Lúc đó tối quá, tôi lại sợ đến suýt bay mất hồn, chỉ lo cắm đầu chạy, cũng là nhờ chúng ta may mắn, có thùng phổi lợn, nếu không chỉ sợ đêm nay đã ngủ trong bụng cá sấu rồi… Nào có dư sức mà xem cái gì chứ?”

Không thấy được à, Tông Hàng hơi tiếc nuối.

Thực sự là hiếm khi nào hắn ngầu được thế.

***

Cũng có lẽ là vì quá mệt mỏi mà đêm đó Tông Hàng ngủ rất say, vốn có thể ngủ thẳng tới sáng…

Nửa đêm, chợt nghe tiếng tháo nước ùng ục.

Sau cơn giật mình, phát hiện ra không phải là mơ, nút bịt bồn tắm đã bị nhấc ra, nước trong bồn lập tức toàn bộ rút khỏi đáy bồn. Tông Hàng cả người sũng nước đứng lên, trông thấy bên cạnh bồn tắm có một cái ghế.

Dịch Tiêu ngồi trên ghế, giống như một khúc gỗ cứng lạnh, mùi cơ thể cũng giống mùi gỗ, thứ gỗ đang mủn ra trong bùn.

Chị cụp mắt, nhìn tờ giấy trắng đang từ từ cuộn lại trong tay, ánh mắt xa xăm tản mạn, cạnh tay là cái bồn cầu đã đậy nắp, trên đó có bút, còn có một quyển lịch bằng bìa cứng.

Ngày “17/7” trên lịch, đúng như Tỉnh Tụ nói, rất nổi bật.

Dịch Tiêu cất lời: “Cậu biết ba họ ma nước không?”

Tông Hàng lắc đầu.

“Vậy cậu cảm thấy nó là gì? Không sao, cứ nói đi, tôi thật sự rất muốn người ngoài nhìn nó như thế nào.”

Tông Hàng thoáng do dự, cảm thấy cái mình hiểu hẳn là cũng xêm xêm: “Trong các truyền thuyết ma quỷ thì con ma do người chết đuối…biến thành chính là ma nước.”

“Ba thư thì… Người sống thắp hương cho người chết không phải thường thắp ba nén hương sao, người chết cũng muốn viết thư trả lời…”

Dịch Tiêu ngước lên nhìn hắn, vẻ mặt hơi sai sai.

Tông Hàng nổi lòng nghi hoặc nhưng vẫn kiên trì nói cho hết: “Ba bức thư ký thác nỗi…luyến tiếc nhân gian…” (*)

(*) Ở đây, Tông Hàng đã nghe nhầm chữ “họ (姓 [xìng])” thành “thư (信 [xìn])” nên hiểu lầm, đó cũng là lí do vì sao ở chương trước khi Dịch Tiêu nhắc đến ba họ ma nước, Tông Hàng lại nghĩ “Ma gì cơ? Còn viết thư nữa à?”.

Dịch Tiêu không nhịn được cười to.

Chị cười lên trông như đang khóc, hai tay che mặt, bờ vai gầy gò rung rung, tờ giấy trong tay bị vò cho nhăn nhúm.

Một lúc sau, chị rốt cuộc cũng kìm được xuống, nói: “Ngốc.”

Nói đoạn, lấy quyển lịch bàn qua, trải phẳng tờ giấy trắng ra rồi cầm bút vẽ lên giấy mấy đường.

Đường thứ nhất mang hình chữ “kỷ (几)”, từng học địa lý tiểu học hẳn đều biết đường nét này.

Hoàng Hà.

Dịch Tiêu viết một chữ “Đinh” ở cuối sông Hoàng Hà.

Đường thứ hai, nét bút ban đầu uốn lượn, nhưng đến nửa chừng, Tông Hàng cũng nhận ra đó là hình chữ “W”

Trường Giang.

Cuối sông Trường Giang viết vào chữ “Khương”.

Đường thứ ba gập ghềnh khúc khủy đi xuống, Tông Hàng nhìn không ra: Trình địa lý của hắn rất bình thường hắn chỉ biết phía Tây Nam đất nước có rất nhiều sông lớn, Nộ Giang, sông Kim Sa, sông Lan Thương gì đó…

Con sông này hình như hơi dài quá thì phải, không thể gói gọn trong lãnh thổ một nước, có vẻ như ra cả nước ngoài.

Hắn chợt nhận ra.

Sông Lan Thương – Mê Kông?

Chữ viết cuối con sông là chữ “Dịch” của Dịch Tiêu.