Bá Đạo Tổng Tài Là Ác Ma!

Chương 13: Chương 13


Đôi mắt Hạ Lưu Ly vừa nãy còn đang lần tránh Trục Đông Quân, bây giờ lại bất giác nhìn chằm chằm vào anh.

Điều này cũng làm cho anh có chút khó chịu, liền thúc giục cô kí hợp đồng:
"Cô đã hiểu gì chưa? Có cần ta giải thích gì thêm không?"
Hạ Lưu Ly vô tình chạm mắt với anh, cô vội vàng chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác.

Dù sao thì bây giờ cô đã bị kéo lên chung thuyền với anh rồi, nếu không chủ động giải đáp những vấn đề mà cô thắc mắc thì mối quan hệ của hai người khó mà lâu dài được.

Hạ Lưu Ly quyết tâm hỏi anh:
"Tại sao lại muốn một người yếu đuối như tôi giúp anh! Quân đội ác ma của anh cũng đông mà, đâu thiếu nhân lực?"
Cô không dám hỏi thẳng anh rằng anh có biết về tác dụng của sức mạnh thần nữ hay không.

Bởi lỡ đâu trong trường hợp anh ta không biết gì cả, cô lại còn thần thần bí bí hỏi anh ta câu đó thì chắc chắn sẽ bị tra hỏi ngay.

Hỏi một cách mơ hồ như thế thì anh ta sẽ không nảy sinh quá nhiều điều hiếu kì đối với cô.
Trục Đông Quân im lặng vài giây rồi đáp: "Yêu ma bị nhốt trong tháp không phải loại bình thường.


Chúng sẽ trốn vào trong nhà con người và không dễ để phát giác ra bọn chúng.

Rất may cô lại là con người nên sẽ dễ tiếp cận chúng hơn."
"Chỉ thế thôi? Hết rồi?!" Cô bàng hoàng hỏi anh.
Câu hỏi này của cô làm cho anh nảy sinh ra nhiều nghi vấn.

Lý do đơn giản và hợp lý như thế cơ mà, sao cô còn đặt nhiều câu hỏi như thế? Giống như Hạ Lưu Ly vẫn đang mong chờ một câu trả lời khác từ anh vậy.

Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc, hỏi vặn lại cô:
"Sao hả? Cô không hài lòng với câu trả lời này của ta?"
Cái giọng điệu như đang chất vấn phạm nhân này của anh làm cho Hạ Lưu Ly lúng túng.

Sự im lặng này của cô làm cho anh càng chắc chắn về suy đoán của mình hơn.

Trục Đông Quân đứng dậy, đi đến trước mặt cô.

Tạo ra một áp lực kinh hoàng.
"Nói đi, cô đang thắc mắc điều gì?"
Khoảng cách này làm cho cả người cô nhũn hết ra.

Sắp không đứng nổi nữa rồi, cô sắp không thể chịu được cái ác khí đáng sợ này của anh nữa.

Tưởng chừng cô sẽ bỏ cuộc, thế nhưng nếu cô càng tỏ ra sợ hãi anh ta, thì anh ta sẽ càng lợi dụng điểm đó để chèn ép cô hơn.

Chỉ cần cô mạnh mẽ hơn, dũng cảm hơn, thì anh ta nhất định sẽ bỏ ngay cái thói thích gây áp lực cho cô thôi.
Hạ Lưu Ly quyết tâm không để anh tung hoành như thế nữa.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của anh.

Ánh mắt không hề có một chút sợ hãi nào của cô làm cho Trục Đông Quân rất bất ngờ.


Áp lực mà anh tạo ra có thể làm cho một ác ma cấp thấp run rẩy quỳ xuống đất xin tha.

Vậy mà, cô gái trước mắt anh chỉ là một con người yếu đuối, chẳng qua có chút thần lực mà có thể chống lại được áp lực của anh sao? Cô gái này đúng thật khác lạ mà!
Giọng nói của Hạ Lưu Ly cũng trở nên cứng rắn hơn mà trả lời câu hỏi vừa rồi của anh: "Tôi...!không có! Anh né ra đi, nhìn thấy mặt anh là tôi lại thấy buồn ói!"
Nói xong, cô liền cầm tờ hợp đồng lên, rồi kí tên.

Từng nét chữ của cô hạ xuống tờ giấy ấy trông thật nắn nót, toát lên sự tinh tế và quý phái của một người phụ nữ.

Kí xong, cô đặt cây bút xuống rồi rời đi trong im lặng.

Trục Đông Quân vẫn còn bị sốc bởi câu nói thẳng thắn vừa nãy của cô.

Trong vô thức, anh bật cười một cách điên dại, đôi mắt cũng mở to đồng tử hơn, nhìn tờ hợp đồng.
"Ha! Ha! Ha! Cô ta cũng lớn gan thật đấy! Dám chê bai mình mà không hề e ngại một chút nào luôn!"
Tờ hợp đồng bất chợt bị ngọn lửa màu xanh của anh nuốt chửng, biến mất hoàn toàn.

Mặc dù những lời mà cô nói quả thật không sai.

Chứng kiến anh chém giết quái vật, rồi còn để cô thường xuyên ngửi thấy mùi máu kinh tởm của bọn chúng nữa, điều này cũng không tránh được việc cô có ác cảm với anh.

Những lời này anh cũng hay nghe được từ miệng của mấy vị thần quan khác rồi, tuy là bọn họ đều đã bị anh một đao chém chết hết nhưng mấy lời đó cứ đồn ra ngoài càng nhiều và càng ác hơn.


Vậy nên, giờ anh cũng chẳng còn quan tâm với mấy cái lời tẻ nhạt của bọn họ nữa.

Điều quan trong nhất với anh bây giờ nhất chính là gia tăng sức mạnh, cứu lấy người mẹ yêu quý của anh.
[...]
Sau khi bước khỏi phòng của đại ác ma, Hạ Lưu Ly chạy ngay về phòng của mình, khóa chặt cửa lại.

Lúc này cô mới thả lỏng cơ thể của mình được.

Mệt mỏi ngồi sụp xuống sàn nhà.

Cái lực áp bức của anh vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí của cô.

Ban nãy cô cố gắng gân cổ lên nói chuyện với anh cũng là kì tích lắm rồi.

Bây giờ mà bắt cô đứng trước mặt đại ác ma thêm một lần nữa với cái áp lực kinh hoàng đấy thì cô thực sự sẽ bị khuất phục mà quỳ xuống mất..