“Diệp Thiên Thu, em... không biết là thừa kế tài sản của gia tộc cũng cần phải có đầu óc hay sao? Chỉ tiêu thôi thì chẳng bao lâu sẽ mất hết, lúc đây em định làm thế nào đây?”
Thầy chủ nhiệm sau khi đơ mất một phút, đã thành công vận động não nghĩ ra một câu để vặn lại Triều Ca.
Cô ngược lại rất bình tĩnh nhìn thầy.
“Thứ nhất, gia sản của Diệp gia đủ để cho em tiêu hết mấy đời, chuyện này thầy không phải lo. Thứ hai, em cảm thấy, bản thân mình cũng không đến mức thiếu đầu óc như thầy nói, còn có khá nhiều là đằng khác.”
<...> Ai cho Ký Chủ cái tự tin lớn đó vậy?
Được rồi, cô ấy quả thật có cơ sở để tự tin.
Thầy chủ nhiệm bị phản lại không biết nói gì hơn. Thầy lại đập bàn một lần nữa. So với lần trước còn kinh khủng hơn.
“Hai em được lắm! Mau ra ngoài quét sạch sân thể dục cho tôi! Làm không xong thì cứ chờ bị đuổi học đi!”
Nói rồi thầy liền quay lưng bỏ đi, không cho Triều Ca một cơ hội phản đối nào.
“...” Quả không hổ là nhân vật phụ, cả thế giới đều muốn bắt nạt ta mà.
Triều Ca cùng Bắc Minh Dực ngậm ngùi xuống sân thể dục.
Lại một lần nữa, cô cảm thấy thế giới thật sự rất ghét nhân vật phụ như cô.
Sân thể dục đã rộng thì chớ, mùa này còn đặc biệt nhiều lá rụng, mà ẩn sau lớp lá đó, không biết bao nhiêu là rác.
“...” Tác giả cái cốt truyện này đâu, ra đây chúng ta bàn chuyện nhân sinh.
< Ký Chủ, cô chưa đủ sức gặp chủ nhân ta đâu!>
Hóa ra người viết ra cái cốt truyện não tàn này lại là chủ nhân ngươi à? Chẳng trách ngươi lại không cho ta chê kịch bản.
<...> Hố của Ký Chủ quá sâu, Bản Hệ Thống sập mấy lần rồi, quyết định không nói chuyện với cô nữa, tránh lại lộ thêm.
Bắc Minh Dực nghiêng đầu hỏi Triều Ca.
“Cậu có muốn quét không?”
“Còn cách nào khác sao?”
Bắc Minh Dực cười tươi tắn.
“Tôi có thể gọi đàn em của tôi xuống quét giúp cậu.”
“...” Quên mất bên cạnh cũng là một nhân vật phản diện có thế lực.
Ôm đùi!
<...> Ký Chủ mất liêm sỉ quá!
“Sao? Thế nào?”
“Được đấy, cậu gọi xuống đi.”
Bắc Minh Dực hành động rất nhanh. Chưa đến 5 phút, trên sân thể dục đã có thêm chục người nữa.
Tất cả vừa thấy cô và Bắc Minh Dực đã xếp hàng cúi đầu chào ngay ngắn.
“Chào đại ca! Chào đạo tẩu!”
“...” Mấy người sống ở thời đại nào vậy?
Bắc Minh Dực nở nụ cười tự tin lớn tiếng nói.
“Mấy cậu hôm nay quét xong sân thể dục có thể về rồi.”
“Đại ca, kèo tối nay cũng hủy à? Không dẫn đại tẩu đi cùng sao?”
Đến lượt Triều Ca tò mò.
“Kèo gì thế?”
“Đại tẩu, bọn em đi đua xe. Đại ca không rủ chị đi sao?”
“Nghe có vẻ thú vị đó. Bắc Minh Dực, tôi cũng muốn đi.”
Bắc Minh Dực có chút bất ngờ nhìn cô.
“Cậu thật sự muốn đi sao?”
“Đương nhiên, tôi muốn thử xem thế giới của học sinh cá biệt là như thế nào.”
Bắc Minh Dực nghe được có chút thất thần. Lần cô từ chối cậu ta, là vì hai người không phải người cũng một thế giới. Bây giờ cô ấy lại đang từng bước tiến vào thế giới của cậu ta.
Liệu có phải là đã chấp nhận cậu ta rồi?
< Có hy vọng rồi Tư thiếu ơi!!!>
Bắc Minh Dực cực kỳ vui vẻ, lại cười tươi hơn một chút.
“Được, tối nay tôi đến đón cậu.”
Triều Ca cũng cực kỳ hào hứng. Lâu lắm rồi mới thử lại cái trò này,
“Không cần đâu, bây giờ đi luôn đi.”
“Ặc, bây giờ luôn sao? Còn đàn em tôi?”
“Kệ họ, hai chúng ta đi trước.”
Đám đàn em: “...” Đây là rải cẩu lương trắng trợn, bọn họ không muốn ăn! Đại ca, đại tẩu, hai người thông cảm cho đám cẩu độc thân chúng tôi chút đi!
Bắc Minh Dực nghe thấy “hai chúng ta” lại có chút đỏ mặt.
“Khụ, vậy được, đi thôi.”
Hai người đi ra tận vùng ngoại ô thành phố, một nơi khá là hẻo lánh. Đặc biệt thu hút Triều Ca là một đoạn sườn núi cực ngắn và dốc, còn rất quanh co uốn khúc.
Xem ra đấy chính là đường đua rồi.
Bên cạnh chỗ cô đứng là một garage, bên ngoài không có gì đặc biệt nhưng vào bên trong rồi mới biết, ở đây có rất nhiều xe đua, còn là hạng sang. Không ít người đang lau chùi, bảo dưỡng.
“Đây cũng là sản nghiệp của Bắc Minh gia sao?”
“Cũng không hẳn, cái này là của riêng tôi.”
“Của cậu thì không phải của nhà cậu à?”
“...” Đối tượng công lược à, ngươi có thể để ta khoe khoang chút được không???
Một thanh niên trông có vẻ như là quản lí ở đây, đến chào hỏi Bắc Minh Dực đầu tiên.
“Đại ca, anh dẫn cả chị dâu đến đua xe sao?”
Bắc Minh Dực chỉ cười, không trả lời cậu ta. Hắn còn hỏi:
“Tên đó đến chưa? Bình thường hắn hay đến sớm xem xe mà.”
“Hắn đến rồi đại ca, vẫn đang bên garage của hắn.”
Triều Ca cũng khá tò mò.
“Hắn là ai vậy?”
“À, người mà tôi sẽ đua, Sở Thiên Trần.”
Tên này nghe quen quen...
< Ký Chủ, hắn cũng nằm trong dàn hậu cung của nữ chính đó! Cũng là thiếu gia một gia tộc hắc đạo – Sở gia. Từ một thiếu gia không được sủng ái leo lên đến người nắm giữ một nhánh của Sở gia. Cực kỳ bản lĩnh.>
Ồ, nữ chính ngươi thật quá mạnh mẽ đi mà.
< Còn nữa Ký Chủ, nếu không phải hôm nay cô khiến cho Trần Mộng Nhiên bị dị ứng, sốt cao thì Sở Thiên Trần đã bắt cóc cô ta đến đây để trả thù Giang Thần rồi đó!>
Ta đã thành công phá cái mạch truyện dở hơi của kịch bản, tự hào. Không còn gì hối tiếc nữa haha.
< Haha cái đầu cô! Cô có biết chuyện tiếp theo là Giang Thần đến đây đua xe giành Trần Mộng Nhiên về rồi bị thương nặng không hả? Bước tiến triển mạnh mẽ trong chuyện tình cảm của người ta đó!>
Một công đôi việc, vừa phá CP vừa phá mạch truyện, toẹt vời!
<...> Chán Ký Chủ, Bản Hệ Thống không muốn nói nữa. Các Ký Chủ khác không phải đều là nghịch tập sao? Tại sao đến lượt cô lại chăm chăm phá CP nam nữ chính, phá mạch truyện của chủ nhân ta vậy???
Bản Hệ Thống khổ sở lắm nên phải nói ra a!
Vừa nhắc đến Sở Thiên Trần thì hắn liền xuất hiện. Đứng ngay phía sau cô và Bắc Minh Dực đập cửa.
“Hei, Bắc Minh thiếu, hôm nay dẫn bạn gái đến à?”
Có khả năng lọt vào mắt xanh của nữ chính, đương nhiên Sở Thiên Trần cũng rất đẹp trai.
Một vẻ đẹp rất hoang dã, hắc ám. Hắn còn cố hết sức phơi bày nó ra.
Cái khí chất ấy vừa làm người ta sợ, vừa làm người ta cảm thấy hứng thú.
Thế nhưng vào trong mắt Triều Ca, chỉ còn một màu đen thui.
Đừng hỏi vì sao a! Tên này từ trên xuống dưới đều là một màu đen. Trên mặt hắn có có một hình xăm con rồng màu đen che gần hết nửa mặt bên trái.
Bắc Minh Dực cũng vẫy tay chào hắn:
“Sở thiếu hôm nay cũng khác đấy nhỉ? Không có em gái nào đi cùng à?”
Sở Thiên Trần làm ra bộ dạng bất lực.
“Biết sao được, tôi vốn định dẫn theo một em, nhưng người ta lại canh em ấy kĩ quá, thành ra lại một mình đến đây.”
Hắn nở nụ cười phong lưu nhìn Triều Ca.
“Cơ mà may cho em ấy là không đến đây. Nếu không thì đã bị bạn gái của Bắc Minh thiếu lấn át rồi.”
Bắc Minh Dực đưa tay ra chắn trước Triều Ca, ánh mắt nhìn Sở Thiên Trần có chút nguy hiểm.
Sở Thiên Trần nhanh chóng đưa tay lên đầu hàng.
“Tôi chỉ đùa chút thôi mà. Giới thiệu chị dâu chút đi chứ.”
*Góc Hệ Thống:
Tác giả: Cảm nghĩ của cậu khi có một Ký Chủ không giống người thường?
Hệ Thống: Bất lực.
Tác giả: Hết rồi sao?
Hệ Thống: À, còn một từ nữa, vô vọng.
Tác giả:... Ta sẽ không hỏi vấn đề này nữa vậy.
Hệ Thống: Đúng đấy, đáng ra ngươi nên hỏi là “Có ai muốn ứng tuyển Ký Chủ mới không?” mới đúng.