Bà Cốt Giới Giải Trí

Chương 5-2: Không cần cám ơn

Tần Nhất Xuyên thấy Trường Tuế vẫn gọi mình là thiếu gia Tần liền nhíu mày, nhưng anh ta chỉ hơi mấp máy môi rồi đứng dậy từ trong phòng khách bước ra ngoài.

Bàn Tử nhìn thấy Tần Nhất Xuyên đã rời đi lập tức bước đến bên cạnh Trường Tuế, vừa kinh ngạc vừa tò mò: “Làm sao cô lại được đạo diễn Tần đưa về nhà vậy?” Nói xong anh ta liếc nhìn ra phía ngoài phòng khách rồi hạ giọng: “Làm sao cô lại biết mẹ của đạo diễn Tần mất rồi? Chẳng lẽ là cô nhìn ra thật à? Chuyện này cũng quá chính xác đi.”

Nếu Trường Tuế có thể nói chuẩn như vậy, vậy thì những điều trước đó ba anh đã nói cho anh về Khương Tô, chẳng lẽ tất cả cũng đều là thật sao? 

Vừa nói, anh ta vừa xoa xoa cánh tay đã nổi cả da gà: “Điều hoà nhiệt độ mở quá thấp rồi, lạnh quá, đúng là phong cách nhà giàu mà.”

“Không phải mở điều hoà nhiệt độ đâu. Lạnh là do âm khí đấy.”

Trường Tuế lấy từ trong ba lô ra một xấp giấy vàng đã gấp lại rồi nói: “Mẹ của đạo diễn Tần không phải là thọ chung chính tẩm đâu (*), là do ác quỷ quấy phá.”

* Thọ chung chính tẩm: thọ chung: sống rất thọ mới mất; chính tẩm: phòng ở chính, ý chỉ người già mất ở trong nhà.

Giọng điệu của cô vô cùng bình thường nhưng lại làm cho Bàn Tử giật mình, lập tức cảm thấy cái phòng khách lúc nãy còn thấy rộng rãi sáng sủa, bây giờ đã có từng đợt gió lạnh thổi qua.

Anh ta cười khan hai tiếng: “Cô đừng có dọa tôi, anh Bàn của cô từ nhỏ đã không sợ mấy cái này đâu.”

“Thật không?” Trường Tuế lại từ trong ba lô lấy ra một cây dao nhỏ rồi đem giấy vàng trải ra đặt trên bàn trà, nhanh nhẹn cắt thành từng dải giấy dài, kỹ thuật gọn gàng lưu loát nhìn rất chuyên nghiệp.

Cô lại lấy từ trong ba lô ra một cái túi dây rút, lấy từ trong đó ra một cái đĩa nhỏ, một cây bút lông và một cái bình nhỏ bằng sắt, sau đó từ trong bình sắt đổ ra một dòng chất lỏng màu đỏ, tụ lại trên dĩa.

Bàn Tử tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?” 

“Chu sa.”

Vừa nói, cô vừa đặt mấy dải giấy dài màu vàng lên bàn, tay phải cầm bút, cô thè lưỡi để đầu bút lướt qua cái lưỡi ẩm ướt rồi lại nhúng đầu bút vào trong đĩa, để đầu bút chấm đầy chu sa rồi mới bắt đầu vẽ bùa.

Lúc Tần Nhất Xuyên bước vào liền thấy Trường Tuế ngồi ở phía trước bàn trà. Sống lưng cô thẳng tắp, tay phải cầm bút, hai ngón tay cái giữ lấy tờ giấy màu vàng. Ngòi bút chấm đầy chu sa đặt ở phía trên giấy vàng, cổ tay mảnh khảnh chuyển động qua lại phía trên tờ giấy, ngòi bút cũng lướt ngang lướt dọc, vẽ nên những đường nét kỳ bí lạ lùng. Từ đầu đến cuối, toàn bộ lá bùa được hoàn thành chỉ bằng một nét bút, ở giữa không hề dừng lại hay ngắt quãng gì hết, toàn bộ mây trôi nước chảy.

Cô cúi đầu, cụp mắt xuống, nét mặt bình tĩnh và tập trung, dường như tất cả sự chú ý của cô đều ngưng tụ ở phía trên ngòi bút nhưng động tác ở cổ tay lại vô cùng thản nhiên và uyển chuyển.

Hết lá bùa này đến lá bùa khác lần lượt được hiện ra dưới ngòi bút của cô.

Những đường nét trên mỗi lá bùa hầu như không thể phân biệt được bằng mắt thường, giống như đã phải vẽ qua cả mấy trăm ngàn tấm mới có thể thành thạo được như vậy.

Sau khi vẽ xong được hai mươi tư lá bùa thì cô dừng lại, chu sa ở trên đĩa cũng vừa hết.

Cô thu dọn đồ đạc rồi cất lại vào ba lô.

Sau đó, cô chồng mấy lá bùa đã vẽ xong ở trên bàn lại thành một xấp rồi mới ngước mắt lên nhìn Tần Nhất Xuyên không biết đã đến bên cạnh từ lúc nào.

Cô chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu sang chỗ khác nhìn về phía cửa sổ thuỷ tinh ở sau lưng.

Đã trưa rồi.

Cô gấp mấy lá bùa vừa vẽ xong lại, cất vào một chiếc túi nhỏ mang theo người rồi nói: “Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn cơm cái đã.”

Bàn Tử nghĩ đến lượng cơm mà Trường Tuế có thể ăn, toàn thân không khỏi run lên. Nhưng anh biết điều này là không thể tránh khỏi nên nhiệt tình mời Tần Nhất Xuyên: “Nhất Xuyên, chắc là anh cũng chưa ăn trưa phải không? Hay là cùng đi ăn cơm với chúng tôi luôn nhé.”

Trường Tuế nói: “Nhà anh ta có người nấu cơm rồi.”

Tần Nhất Xuyên ban đầu muốn từ chối nhưng thấy Trường Tuế nói như vậy, anh ta lại sinh ra ý nghĩ muốn đối nghịch với cô: “Được, chúng ta cùng đi ăn đi.”

Nói xong, lại còn liếc mắt nhìn Trường Tuế có vẻ khiêu khích. Trường Tuế không thèm để ý đến anh ta, từ trong ba lô lấy ra một cái túi dây rút nhỏ, lập tức đi về phía nhà vệ sinh. Cô bước vào trong nhà vệ sinh sau đó mở túi dây rút ra, từ bên trong lấy ra hai thanh màu trắng rồi ném thẳng qua cái lỗ vào bên trong.

“Đó là cái gì thế?” Bàn Tử tò mò hỏi, đối với những cái mà Trường Tuế lấy ra anh ta đều hiếu kỳ muốn biết.

“Phấn làm sạch.”

Trường Tuế trả lời ngắn gọn.

Ở bên trong âm khí quá nặng nề, thể chất của cô quá đặc biệt, nếu bị âm khí này quấn lấy có khi hồn phách cũng trở nên bất ổn. Loại bột phấn được mài ra từ đá lửa đỏ này có thể hấp thụ một phần âm khí trong đó.

Bàn Tử lại hỏi tiếp: “Để làm gì vậy?”

“Có nói anh cũng không hiểu đâu.”

Trường Tuế nói, cô vặn vòi nước rửa tay rồi bước ra ngoài.

Bàn Tử không khỏi tò mò, bước tới cái lỗ trên tường rồi nhìn qua. Lập tức anh ngửi thấy mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, sau đó thấy ở phía sau cái lỗ đó có một cái bậc thang dài kéo xuống dưới, ở phía dưới kia dường như có một cái tầng hầm tối thui nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn lâu liền có cảm giác giống như bên trong có cái gì đó muốn chui ra…

Bàn Tử đột nhiên run rẩy, cánh tay nổi đầy da gà, sợ hãi đến mức không dám nhìn thêm nữa. Anh vội vàng đi theo Trường Tuế rời đi.

Bàn Tử ban đầu chỉ định cùng với Trường Tuế tuỳ tiện tìm một quán ăn nhỏ ở gần đó ăn cho qua bữa, nhưng bây giờ có Tần Nhất Xuyên ở đây, anh đã muốn tìm cơ hội làm quen lôi kéo người ta nên vẫn phải giữ mặt mũi một chút. 

Anh đi đến một nhà hàng có vẻ cao cấp hơn.

Khi cầm lấy thực đơn, anh liền đưa cho Tần Nhất Xuyên để anh ta gọi món trước. Theo như thói quen từ trước của Tần Nhất Xuyên, anh ta sẽ đưa cho mấy cô gái gọi món trước. Nhưng khi anh nhìn Trường Tuế, anh ta liền tuỳ tiện gọi hai món ăn rồi đưa thực đơn trở lại cho Bàn Tử. Bàn Tử mím môi đưa lại thực đơn cho Trường Tuế. Trường Tuế nhận lấy thực đơn, cũng chỉ tuỳ tiện gọi ba món ăn, rồi lại đưa thực đơn lại cho Bàn Tử. Bàn Tử kinh ngạc nhìn Trường Tuế, sau đó lại gọi thêm hai món nữa, rồi đưa lại thực đơn cho người phục vụ nhà hàng.

Mặc dù lần này Trường Tuế không gọi một bàn đồ ăn nhiều như lần trước nhưng Tần Nhất Xuyên vẫn bị sức ăn một lần ba chén cơm của cô làm cho choáng váng. Ở trong vòng tròn sinh hoạt của anh ta, hầu như cô gái nào cũng ăn uống hết sức kỷ luật, đặc biệt nghiêm khắc về chế độ ăn uống, việc giảm cân luôn luôn đặt ở trên miệng. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái giống như Trường Tuế, ăn nhiều hơn cả đàn ông.

Hôm nay anh ta ăn cơm không thấy ngon miệng, mới ăn có một chén cơm đã cảm thấy no bụng rồi.

Lúc ăn cơm xong, ba người đi ra khỏi phòng bao. Bàn Tử chuẩn bị đi đến quầy lễ tân để thanh toán thì Tần Nhất Xuyên gọi anh lại, nói là anh ta đã thanh toán rồi.

Bàn Tử liền nói cảm ơn với anh ta.

Tần Nhất Xuyên lại vô thức liếc nhìn về phía Trường Tuế xem thử cô ấy phản ứng như thế nào.

Kết quả là anh ta phát hiện có hai anh chàng đẹp trai đang đứng trước mặt Trường Tuế, cầm điện thoại di động đang muốn hỏi xin WeChat của cô.

Nhìn vẻ mặt hơi sững sờ của Trường Tuế, Tần Nhất Xuyên cau mày trực tiếp kéo cô qua đây, sau đó dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn hai anh chàng đó.

Hai anh chàng kia nghĩ rằng Tần Nhất Xuyên có thể là bạn trai của cô nên nói câu xin lỗi rồi bước đi.

Trường Tuế chớp mắt ngây người nhìn Tần Nhất Xuyên.

Tần Nhất Xuyên buông cánh tay của cô ra, có vẻ tự nhiên nói: “Không cần cảm ơn tôi đâu.”

Trường Tuế: “?”