Trong phương diện ăn mặc trang điểm, Trường Tuế không có yêu cầu quá cao, với cô thì áo quần mặc vào thoải mái là quan trọng nhất.
Quan điểm về cách ăn mặc của cô và Khương Tô là hai thái cực hoàn toàn trái ngược, Khương Tô yêu thích toàn thân đều là hàng xa xỉ, từ đầu đến chân đều là nhãn hiệu nổi tiếng, ngay cả dép lê cũng phải là hàng hiệu, vô cùng xa hoa lãng phí.
Trường Tuế cũng không biết rốt cuộc Khương Tô có bao nhiêu tiền, chỉ biết bà ấy vĩnh viễn không bao giờ thiếu tiền, hơn nữa còn có một Địch Cận Duật rất giỏi kiếm tiền, hai người bọn họ khiến cho Trường Tuế không có khái niệm gì về tiền bạc.
Bây giờ đến lượt bản thân ra ngoài kiếm tiền thì cô mới biết kiếm tiền không hề dễ dàng như cô đã nghĩ.
Công việc hiện tại yêu cầu Trường Tuế phải thay đổi phong cách ăn mặc, Trường Tuế cũng không quá bài xích chuyện này, tất cả đều là vì kiếm tiền.
Trường Tuế trắng và gầy, ngày thường lại hay mặc quần áo kín đáo nên mọi người không nhìn ra được, thật ra cô ấy không phải dạng gầy đét mà là người có khung xương nhỏ, có da có thịt, đổi sang một thân váy ngắn thì dáng người và đường cong cũng lộ ra ngoài.
Bàn Tử chọn đồ muốn hoa mắt, chỉ cảm thấy bộ nào cũng đẹp.
Nhân viên trong cửa hàng lại đề cử thêm bộ khác để Trường Tuế vào thử.
“Đúng là người đẹp vì lụa, thay quần áo xong liền như biến thành một người khác.”
Bàn Tử ngồi ở sô pha bên ngoài phòng thử đồ vừa thở dài vừa nói.
Trương Nhã Đình không tiếp chuyện mà chỉ cúi đầu chơi điện thoại di động.
Bức màn bị vén lên.
Trường Tuế bước ra từ bên trong, cô mặc một chiếc váy lông vũ màu trắng có dây đeo, cả người dường như toát ra một thứ ánh sáng thánh thiện, thuần khiết và hoàn mỹ, nếu sau lưng có thêm một đôi cánh thì cô sẽ giống như một thiên sứ.
Tuy cách hình dung này hơi thô nhưng lại là suy nghĩ chân thật nhất của Bàn Tử vào lúc này.
Khoảnh khắc anh ta mới nhìn thấy Trường Tuế vừa rồi, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nói tục.
Này, thế này cũng quá xinh đẹp rồi!
Bàn Tử thấy Trường Tuế của bây giờ thì đột nhiên cảm thấy Hà Tuấn Văn nhìn trúng Trường Tuế cũng không phải là chuyện gì quá kì lạ nữa.
Trường Tuế ăn mặc như thế này thì già trẻ gì cũng đều thích.
Trương Nhã Đình cũng ngây người tại chỗ, trong lòng đột nhiên mất tự tin.
Trường Tuế nhìn bản thân mình trong gương, cô bỗng nhiên hiểu được tại sao Khương Tô lại yêu thích chưng diện như vậy.
Đúng lúc này, một giọng nữ ngọt ngấy đột nhiên truyền đến từ phía cửa ra vào: “Anh yêu, một lát nữa chúng ta đi xem túi xách nhé, đã lâu người ta không mua túi mới rồi. Có được không?”
Giọng nam trẻ tuổi trả lời: “Một lát nữa anh còn có chuyện phải đi trước, em tự mình xem đi, nếu thích thì cứ mua, sau đó tìm anh thanh toán là được.”
“Ôi~ chồng là tốt nhất! Yêu anh lắm lắm ~”
Giọng nói này thực sự khiến người khác khó có thể xem nhẹ.
Mọi người trong cửa hàng đều nhìn về phía đó.
Trường Tuế cũng không ngoại lệ, cô quay đầu nhìn theo, và bắt gặp ánh mắt thản nhiên nhìn lại đây của người đàn ông trẻ tuổi.
Khoảnh khắc giao nhau với đôi mắt đen nhánh và thờ ơ của Trường Tuế, ánh mắt của người đàn ông đột nhiên đọng lại.
Ngoại hình của người đàn ông đó khá ổn, chỉ là Trường Tuế và Khương Tô giống hệt nhau, đối với đàn ông đã có chủ thì từ trước đến giờ cô chưa từng để vào mắt, vì vậy chỉ nhìn thoáng qua rồi nhìn về phía cô gái đang dùng ngón tay chọn quần áo.
Mái tóc xoăn màu đỏ, chân tóc chưa kịp phủ màu lên nên để lộ một mảng tóc đen mới nhú, đường nét góc nghiêng thâm thúy, trên là áo ngắn màu hồng nude làm lộ vòng eo trắng như tuyết, dưới là chiếc váy ngắn bó sát, phối thêm đôi giày xăng-đan cao gót màu nude, đôi chân dài thẳng tắp lại trắng nõn.
Khuôn mặt của cô gái hơi nghiêng về phía này, nhìn chính diện rất xinh đẹp, nhưng Trường Tuế vừa nhìn liền thấy được dấu vết nhân tạo, không phải là vì dấu hiệu phẫu thuật thẩm mỹ quá rõ ràng mà vì Trường Tuế có thể nhận ra khuôn mặt xinh đẹp của cô gái có sự thay đổi về đường nét.
Thời buổi bây giờ, mấy thầy bói bình thường muốn xem tướng mặt cho khách hàng càng ngày càng khó rồi.
Trường Tuế khẽ cảm thán một câu trong lòng rồi thu hồi ánh mắt.
Đúng lúc này, cô gái đang lục tung quần áo đột nhiên thu tay lại, nắm lấy cánh tay của người đàn ông trẻ tuổi và nở nụ cười ngọt ngào: “Chồng à, chúng ta sang cửa hàng bên cạnh xem đi.”
Người đàn ông lạnh nhạt ừ một tiếng, ánh mắt chậm rãi thôi nhìn Trường Tuế và bị cô gái kéo ra ngoài.
Bàn Tử nói: “Người vừa rồi hình như là Diêu Việt – con trai của ông chủ công ty điện ảnh Diệu Bác phải không?”
Trương Nhã Đình nói: “Hình như là vậy, cô gái vừa rồi là hot girl nổi tiếng trên mạng, tên là Tiểu Hồ thì phải. Trước đó, trên mạng còn lan truyền thông tin cô ta đã leo lên được Diêu Việt.”
Trường Tuế hỏi: “Hai người đều biết cô ta sao?”
Trương Nhã Đình hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết?”
Trong lời nói của cô ta có chút mỉa mai, cô ta nghi ngờ Trường Tuế đang giả vờ, người trong giới giải trí có ai mà không biết kẻ thích rêu rao như Diêu Việt chứ?
Bàn Tử lại biết Trường Tuế chưa bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như thế này nên giải thích: “Công ty điện ảnh Diệu Bác rất có thực lực, ≪ Chuộc tội ≫ chính là bộ phim mà bọn họ đầu tư chế tác, đồng thời cũng là bên phát hành, Diêu Việt vừa nãy chính là con trai thứ hai của ông chủ điện ảnh Diệu Bác, đời sống cá nhân rất rêu rao, thường xuyên lên hot search với sao nữ hoặc hot girl mạng, cũng được xem là nửa người của giới giải trí rồi.”
Trường Tuế ồ một tiếng, cô không thấy hứng thú lắm liền đi vào trong thay quần áo.
Cô lại thay về chiếc áo hoodie màu đen của mình.
Quả nhiên vẫn là áo quần bọc kín toàn thân khiến cô thoải mái hơn.
Bàn Tử cảm thấy hơi bất lực, nhưng nghĩ đến bây giờ cô vẫn chưa nổi tiếng nên tạm thời không quản, chỉ yêu cầu ngày mai lúc đi quay chụp cô phải mặc bộ đồ mới mua hôm nay.
Trường Tuế đã đồng ý.
Sau khi mua áo quần xong, khi bọn họ chuẩn bị quay về khách sạn thì Trương Nhã Đình đột nhiên nói muốn đi vào nhà vệ sinh.
Vì vậy Trường Tuế và Bàn Tử tìm một chiếc ghế dài để ngồi đợi cô ta.
…
Diêu Việt vừa đi ra từ phòng vệ sinh liền đụng phải một cô gái.
“A! Xin lỗi!” Trương Nhã Đình vội vàng xin lỗi.
Diêu Việt nhíu mày và chuẩn bị rời đi.
Trương Nhã Đình bỗng nhiên đuổi theo: “Xin chào, cái kia…xin hỏi tôi có thể thêm WeChat của anh không?”
Trương Nhã Đình luôn cảm thấy mình chỉ thiếu một cơ hội. Ngoại hình của cô ta không tệ, lại biết cách ăn mặc trang điểm, hơn nữa rất biết cách giao lưu với người khác giới, lúc còn học đại học, nhân duyên của cô ta với phái nam luôn rất tốt, vẫn luôn có người theo đuổi cô ta, chỉ là cô ta không xem trọng mấy người đó mà thôi… Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được Diêu Việt, nếu như có thể làm bạn gái của anh ta, cho dù có chia tay sớm thì cô ta cũng có thể khiến nhiều người biết…
Diêu Việt vốn không kiên nhẫn bỗng nhiên nhớ ra gì đó khi nhìn vào mặt cô ta, ánh mắt của anh ta khẽ thay đổi: “Cô là người ở trong cửa hàng vừa nãy…”
Trương Nhã Đình không ngờ rằng anh ta vẫn còn nhớ đến mình! Trong lòng cô ta trào dâng sung sướng khôn nguôi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngỡ ngàng: “A?” Cô ta giả vờ như mình không nhớ đến chuyện lúc nãy đã gặp anh ta ở trong cửa hàng.
Thành thật mà nói, ở trước mặt Diêu Việt, loại thủ đoạn nhỏ nhặt này của Trương Nhã Đình thật sự không đủ dùng.
Anh ta lười xem cô ta diễn kịch, càng lười phải vòng vo: “Cô gái mặc váy trắng trong cửa hàng vừa rồi là đi chung với cô sao?”
Trương Nhã Đình sửng sốt, trong lòng nhất thời lạnh đi một nửa: “Trường Tuế sao?”
“Trường Tuế?” Diêu Việt nhướn mày: “Cái tên kỳ quái như vậy? Tên trên mạng sao?”
Hứng thú của Diêu Việt đối với Trường Tuế là kiểu không nói cũng hiểu.
Trương Nhã Đình nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng ghen tị với vận may của Trường Tuế nhưng cô ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này, chẳng sợ không thể làm bạn gái của Diêu Việt, nếu như có thể mượn cơ hội này để bước vào vòng tròn xã giao của anh ta thì âu cũng là chuyện tốt. Cô ta không chút để ý mà rộng rãi nói: “Không phải tên trên mạng, là tên thật của cô ấy, tên đầy đủ là Khương Trường Tuế, là diễn viên mới xuất đạo, tôi là trợ lý của cô ấy, cô ấy vừa mới quay xong phim của Tần Diệu Văn.”
Diêu Việt nhướn mày cười: “Cảm ơn. Nhưng mà WeChat thì thôi đi, tôi không thích phụ nữ chủ động tìm tôi thêm WeChat.”
Nếu như đã biết tên, hơn nữa còn là người trong giới, vậy thì muốn tìm cô cũng không khó, không cần phải thông qua một trợ lý, như vậy thì quá phiền phức.
Diêu Việt nói xong liền đi ra ngoài.
Trương Nhã Đình cắn môi, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Diêu Việt vừa mới bước ra ngoài liền nhìn thấy Trường Tuế đang ngồi ở bên kia.
Cô đã thay sang quần áo khác, mặc một bộ quần áo màu đen tay dài, trong tay cầm một cây kẹo bông gòn đang ăn dở, hoàn toàn không còn dáng vẻ một thoáng kinh hồng như đã thấy trong cửa hàng vừa nãy.
Nhưng Diêu Việt không dời mắt đi chỗ khác mà nhìn cô ăn kẹo bông gòn, cắn từng miếng từng miếng, ăn rất nghiêm túc, chỉ một lúc đã ăn hết hơn nửa, kẹo bông gòn nhất thời mất đi hình thù đáng yêu ban đầu. Cô xoay que kẹo lại và bắt đầu ăn một bên khác, chỉ thấy miệng cô cắn kẹo bông gòn, từng chút từng chút cuốn vào miệng, giống như một con thỏ đang gặm cỏ. Rất nhanh, cây kẹo bông gòn to như trái bóng đã bị cô ăn hết, ăn xong còn thuận tiện liếm cả que kẹo.
Sau khi ăn xong, cô ngẩng đầu lên nhìn chỗ này, rồi lại nhìn chỗ kia, và cuối cùng cũng nhìn về phía anh ta.
Trái tim của Diêu Việt tràn ngập sự mong đợi không thể giải thích được, chờ mong cô sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.
Nhưng ánh mắt của Trường Tuế lại lướt qua mà không hề dừng lại trên người anh ta, như thể anh ta chỉ là một người qua đường bình thường, không đáng để cô nhìn lâu hơn.
Ý cười ở đuôi mắt của Diêu Việt từ từ ngưng đọng lại.
“Chồng ơi! Anh ở đây làm gì vậy, không phải là đến phòng vệ sinh sao? Hại em đứng ở đó chờ anh lâu như vậy.” Cô gái chạy đến kéo cánh tay anh ta làm nũng.
Diêu Việt thu hồi ánh mắt và rời đi cùng với cô ta.
Sau đó, anh ta không có tâm trạng để đi tiếp với bạn gái của mình nữa, và anh ta hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì.
Đôi mắt đen và sáng ấy luôn hiện lên trong tâm trí anh ta từ lúc nào không hay.
Đến cả trợ lý của cô đều biết anh ta, anh ta không tin là cô không biết.
Cô thật sự không có hứng thú với anh ta hay chỉ đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?