Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 7: Bảy tiên nữ

Tặng “cả đời” không xong, ta thương tâm rất lâu, vừa an ủi bản thân, vừa chờ cơ hội mai mối cho Vân Châu. Thành ý của ta cảm động trời cao, chẳng mấy chốc cơ hội đã tới.

Minh chủ võ lâm hiện tại là Viễn Chiếu đại sư của Từ Ân Đường, và giờ sắp đến sinh nhật của lão nhân gia. Nói đến Viễn Chiếu đại sư thật là một truyền kỳ! Năm ông hai mươi sáu tuổi trở thành Võ Trạng nguyên, mang binh chinh phạt Nữ Chân, thế như chẻ tre, người Nữ Chân nhắc đến ông vừa kính vừa sợ, lén gọi là Uy Hổ Tướng quân. Có điều, một tướng công thành vạn cốt khô, ông lập nhiều chiến công hiển hách nhưng lại cảm nhận sâu sắc nghiệp chướng nặng nề, sau khi trở về cự tuyệt phong thưởng của triều đình, trở lại quê cũ Thái An lập ra Từ Ân Đường thu dưỡng cô nhi truyền thụ võ nghệ, tu hành tại gia. Ông là cậu ruột của sư phụ, sư huynh đệ chúng ta rất kính nể ngưỡng mộ ông, thân thiết gọi ông là ông cậu.

Sinh nhật hàng năm của ông, chúng ta đều đi chúc thọ, tất cả các đại môn phái võ lâm cũng đến. Cơ hội là ở chỗ này, trong chốn võ lâm, có hai đại môn phái nhiều mỹ nữ, một là Nga Mi phái, một là Viễn Sơn phái. Viễn Sơn phái là ngôi sao mới xuất hiện, tên phái dựa theo câu thơ “mi như viễn sơn”, đúng là danh bất hư truyền.

Ta cảm thấy, sinh nhật của Viễn Chiếu đại sư chính là cơ hội cho ta, để ta có thể tận tâm tận lực lấy công chuộc tội với Vân Châu sư huynh.

Sư phụ dẫn theo ta và sáu vị sư huynh đến Thái An, hôm đó là một ngày trước sinh nhật Viễn Chiếu đại sư. Triều đình ban Sơn Âm biệt viện của Thái An Hầu tiền triều cho Viễn Chiếu đại sư. Biệt viện là những tòa ngang dãy dọc vô cùng nguy nga tinh xảo. Viễn Chiếu đại sư chọn chỗ nhỏ nhất là Vũ Hiên Viện để ở, còn lại hoặc để các đồ đệ ở, hoặc là làm chỗ cho khách nghỉ lại.

Khi chúng ta đến Sơn Âm biệt viện, trong Vũ Hiên Viện đã tinh anh tụ họp, chưởng môn các phái dẫn theo các đệ tử đắc ý nhất tới. Nghe nói, tiểu vương gia và tiểu quận chúa của phủ Hoài An cũng mang lễ vật đến chúc mừng.

Sư phụ vừa nghe có người của triều đình, lập tức triệu tập tất cả sư huynh đệ chúng ta.

Sư phụ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Tiêu Dao môn chúng ta trước giờ không tham gia vào phân tranh giữa triều đình và dân chúng. Mọi người phải cẩn thận, phải nhớ giữ một khoảng cách với triều đình.”

Bốn vị sư huynh đều tỏ thái độ không giao thiệp với triều đình, chỉ có Giang Thần và Vân Châu không lên tiếng.

Sư phụ ngẩn người, nghĩ ra chuyện cha Vân Châu là lương đống trong triều, làm sao có thể bắt cha con người ta xa cách, vì thế coi như loại Vân Châu, nhìn về phía Giang Thần: “Con có ý kiến gì không?”

“Sư phụ lo nghĩ quá rồi. Không phải chỉ là sinh nhật ông cậu, người khác tới chúc mừng sao, sao sư phụ sợ bóng sợ gió vậy?”

“Cẩn tắc vô áy náy.”

Giang thần cười cười, không nói gì nữa.

Ta nảy ra một ý kiến: “Sư phụ, nếu một vị sư huynh của Tiêu Dao môn ta có thể chiếm được trái tim của tiểu quận chúa, vậy chẳng phải là nổi tiếng võ lâm, tạo thành một giai thoại phong lưu!”

Sáu vị sư huynh đồng loạt trừng mắt với ta, như thể sợ nhiệm vụ đấy rơi xuống đầu.

Sư phụ cũng trừng mắt với ta: “Con lại nghĩ vớ vẩn gì. Ta muốn tránh còn không được, con lại còn nói nhào tới tiếp xúc thân mật.”

Ta phẫn nộ im lặng. Suy nghĩ phải mai mối cho người khác chiếm trọn tâm trí ta, hận không thể mai mối hết cho những đệ tử độc thân trong Tiêu Dao môn. Nói đi cũng phải nói lại, tình hình như thế phải trách chưởng môn bốn đời trước. Vị chưởng môn đó sống độc thân suốt đời, ngày trăm tuổi, nhân sĩ giang hồ đến chúc thọ. Khi hỏi vị chưởng môn đấy bí quyết trường thọ, ông đáp: “Bởi vì không lấy vợ, ta mới sống lâu thế này, mới có võ công cao cường thế này.”

Hậu quả của những lời đó là, từ đó về sau, số đệ tử Tiêu Dao môn không lập gia đình càng ngày càng nhiều, đến thế hệ sư phụ, tổng cộng mười tám sư huynh đệ, chỉ có bảy người xuống núi thành hôn, những người còn lại đều ở lại Tiêu Dao Môn làm cổ thụ ngàn năm, đánh chết không nở hoa. Đến hôm nay, chi phí của Tiêu Dao môn càng lúc càng tốn kém.

Nhờ phúc sư phụ, chúng ta được sắp xếp ở Trúc Trí Viện phía Nam. Viễn Sơn phái mà ta vẫn luôn nghĩ đến trùng hợp làm sao lại được sắp xếp ở Liên Hoa Viện bên cạnh. Đấy bạn xem, Trúc Trí đối với Liên Hoa, thật là châu liên bích hợp, ý trời ý trời!

Ta len lén hỏi sư phụ: “Có phải người cố ý xin lão nhân gia sắp xếp như vậy không?”

Sư phụ nói: “Tức là sao?”

Ta thì thầm: “Tiêu Dao môn chúng ta nhiều đệ tử nam chưa vợ, Viễn Sơn phái nhiều mỹ nữ, con đang suy nghĩ tìm một tiên nữ mai mối cho Vân Châu sư huynh, sắp xếp thế này thật là thiên thời địa lợi, trăng tròn hoa đẹp.”

Sư phụ nhíu mày dí dí ngón tay vào trán ta: “Tiểu Mạt, trong đầu con chứa gì vậy? Là bã đậu sao?”

“Sư phụ, người cứ chờ xem, con không chỉ mai mối cho Vân Châu sư huynh, con sẽ nhân tiện quan tâm đến các sư huynh khác. Đúng rồi, sư phụ người có cần không?”

Sư phụ vội vàng khoát tay nói: “Tiểu Mạt, ta thay mặt các vị sư huynh nhận tấm lòng của con, có điều chúng ta chỉ ở đây ba ngày, tốt nhất là con ngồi yên đừng gây rắc rối, ngoan ngoãn chút được không? ” Sư phụ bị hùng tâm tráng chí của ta dọa đến biến sắc, mặt người vốn đã trắng trẻo càng thêm trắng bệch, trắng mà lại ửng chút hồng nhạt. Da mặt người mỏng như vậy, bảo sao thành một cây vạn tuế tuấn tú, haizzz.

Ta cười hì hì nói: “Sư phụ, con đi tìm các nữ hiệp của Viễn Sơn phái tâm sự có được không?”

Sư phụ vội nói: “Ta tâm sự với con không được sao?”

“Không được .”

“Tiểu Mạt, tiểu Mạt! ” Sư phụ vừa đuổi theo vừa gọi ta, ta vờ như không nghe thấy, chạy đến cửa Liên Hoa Viện bên cạnh, gõ cửa, chỉ chốc lát sau, có tiếng mở cửa kẽo kẹt.

Chẳng lẽ ta lạc vào kim uyển Dao Trì của Tây Vương Mẫu? Cô nương trước mặt chẳng lẽ là tiên nữ? Ta nhìn đến quên cả nói chuyện, hai mắt tròn xoe.

“Cô nương tìm ai? ” Haizzz, giọng tiên nữ thật êm tai, du dương như tiếng đàn.

“Ta… ta ở viện bên cạnh, ta là đệ tử Tiêu Dao môn Vân Mạt. Viễn Chiếu đại sư là ông cậu của ta.”

Vừa nghe Viễn Chiếu đại sư và Tiêu Dao môn, “tiên nữ ” lập tức nở nụ cười khiến ta ngơ ngẩn. Sao lại có người cười đẹp thế chứ?

“Ồ, thì ra là Vân cô nương.”

Ta cảm thấy lúc trước mình chọn họ Vân thật là sáng suốt, Vân cô nương, nghe mới êm tai làm sao.

Ta vội vàng cười nói: “Đi cùng ta chỉ có các sư huynh, ta cảm thấy rất buồn chán, muốn qua đây tán gẫu một chút, có được không?”

Ta quyết định rồi, dù cô ấy có từ chối, ta cũng muốn qua “tán gẫu”, nói cách khác là xây dựng quan hệ.

“Tất nhiên là được, hoan nghênh Vân cô nương qua đây, mời vào bên trong.”

Ta cao hứng đi theo “tiên nữ ” vào Liên Hoa Viện.

“Tỷ tỷ, tỷ tên gì, là Đổng Song Thành hay Hứa Phi Quỳnh?” (tên hai tiên nữ xinh đẹp hầu hạ Vương Mẫu)

Tiên nữ tỷ tỷ cười phì một tiếng: “Vân cô nương, đừng trêu ta, ta không phải tiên nữ, ta tên Thủy Mộ Vân.”

Vừa nghe cái tên nho nhã đấy, ta lập tức hối hận, lúc trước đổi họ sao không đổi cả tên, Thủy Mộ Vân so với Vân Mạt, thật là một trời một vực.

“Mộ Vân tỷ tỷ, Viễn Sơn phái các tỷ có mấy người tới?”

“Cộng cả chưởng môn là bảy, còn muội?”

Ta hưng phấn vỗ tay: “Thật tốt quá, bọn muội có tám người.”

Cô ấy sửng sốt một chút, chắc là bị thái độ hân hoan của ta làm hồ đồ. Cô ấy sao biết được ý nghĩ trong đầu ta. Không tính ta, Tiêu Dao môn có bảy người đàn ông đến. Bạn xem, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay cả số người cũng vừa đúng, ý trời ý trời.

Ta hưng phấn cảm nhận trọng trách nặng nề, thời gian cấp bách, ta phải tính cho Vân Châu trước.

Vừa nghĩ tới Vân Châu, ta kích động không thôi, vị tiên nữ trước mắt tên Mộ Vân, thử hỏi đấy không phải ý trời thì là gì (chữ Mộ trong chữ “ái mộ”, nghĩa là yêu)? Ta vừa cao hứng vừa mất mát, cảm giác chuyến này không uổng công, khả năng thành công rất lớn.

Vào phòng khách, mắt ta tròn xoe, trong sảnh là sáu mỹ nhân như thơ như họa đang ngồi. Vị mỹ nhân ngồi chính giữa, che mặt bằng một khăn lụa màu trắng, dù không thấy toàn bộ dung mạo, nhưng đôi mắt long lanh ướt át như hồ nước mùa thu. Cô ấy ngồi ngay ngắn ở đó, không nói không cười, nhưng tao nhã vô hạn, khăn lụa che mặt khiến vẻ đẹp càng thêm mông lung thần bí.

Thủy Mộ Vân vào sảnh thì đúng là bảy tiên nữ. Ta nhìn mà không chớp được mắt, lòng thầm ghép đôi các vị mỹ nhân với các sư huynh. Nói đi cũng phải nói lại, trong số các sư huynh, nổi bật nhất là Vân Châu và Giang Thần. Vân Châu thì dễ chọn thôi, ta thấy Thủy Mộ Vân rất thích hợp, hai người có tướng phu thê, như một đôi thần tiên. Nhưng Giang Thần thì tương đối khó quyết định, ta nhìn mấy vị trước mắt, khí chất không thích hợp lắm. Ta vẫn cảm thấy với tính tình của Giang Thần, phải tìm một cô nương Dạ Xoa mới hợp với hắn.

Thủy Mộ Vân nói với người che mặt: “Chưởng môn, đây là Vân Mạt cô nương của Tiêu Dao môn ở viện bên cạnh.”

Ồ, thì ra cô ấy là chưởng môn của Viễn Sơn phái Ngư Mộ Khê! Trẻ tuổi xinh đẹp, thật khiến người khác kính nể.

Ta vội vàng tiến tới thi lễ.

Ngư Mộ Khê khẽ mỉm cười, nhấc ngón tay ngọc: “Vân cô nương không cần khách sáo, mời ngồi. ” Che mặt rồi vẫn có thể cười động lòng đến vậy, ta thật sự bội phục.

Ta cũng không khách sáo, nhanh chóng ngồi xuống, chẳng mấy chốc đã làm quen hết. Ngoài chưởng môn Ngư Mộ Khê, sáu vị cô nương còn lại đều bị ta trêu đùa cười khúc khích, cười đến mức ta hoa cả mắt, lòng ta nghĩ đến Giang Thần, chuyện bổ mắt thế này, chắc hắn sắp đến rồi.

Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến! Có tiếng gõ cửa vang lên, Thủy Mộ Vân đi mở cửa, một lát sau dẫn một công tử áo trắng phong lưu phóng khoáng đi vào, chính là Giang sư huynh.

Hắn vừa vào cửa, sáu vị cô nương trong phòng đỏ mặt hết năm người, chỉ có Ngư Mộ Khê che mặt nên ta không rõ.

Giang thần chắp tay với Ngư Mộ Khê: “Ngư chưởng môn.”

“Ồ, ra là Giang công tử, lệnh đường vẫn khỏe chứ?”

“Đa tạ Ngư chưởng môn quan tâm, mẫu thân ta vẫn khỏe.”

Ta nghe mà sững sờ, thì ra là bọn họ quen biết?

Giang thần quay sang ta cười cười: “Tiểu Mạt, sư phụ bảo ta gọi muội về ăn cơm.”

“Muội không đói bụng.”

Hắn trừng mắt với ta: “Không đói bụng cũng phải về ăn.”

Ta đành cáo biệt bảy tiên nữ, theo Giang Thần về Trúc Trí Viện.

“Giang Thần, huynh quen bọn họ sao?”

“Ta chỉ quen Ngư chưởng môn.”

Ta hưng phấn nói: “Thật tốt quá, người quen dễ làm việc.”

“Làm việc gì?”

“Vị cô nương ra mở cửa cho huynh, muội cảm thấy rất hợp với Vân Châu sư huynh, huynh thấy thế nào?”

Giang Thần ngừng bước, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, cười như không cười, có vẻ mỉa mai: “Muội định làm bà mối?”

Ta nghiêm mặt nói: “Làm Hồng Nương mới đúng.” Bà mối nghe có vẻ thô tục, ta cảm thấy hai chữ Hồng Nương tương đối phong nhã.

Hắn cười hừ một tiếng, tạt cho ta một chậu nước lạnh: “Tiểu Mạt, làm người phải biết thân biết phận, đừng làm chuyện quá khả năng.”

“Huynh nói thế là ý gì?”

“Ý của ta là, muội có thể tìm được một tấm chồng thích hợp đã là công đức viên mãn rồi, đừng lo chuyện người khác, muội có biết thế nào gọi là càng giúp càng phiền không?”

Ta không phục: “Giang Thần, huynh ghen tỵ với Vân Châu đúng không? Huynh yên tâm, muội thấy người thích hợp sẽ không quên huynh.” Con người ta rộng lượng, dù hắn hay gây sự với ta, nhưng đêm nào ta cũng gối lên cái gối nhồi bằng hạt anh đào mà ngủ, nghĩ tới chuyện hắn tích cóp bốn năm để làm gối tặng ta, ta liền mềm lòng tha thứ cho hắn.

Hắn “Ồ” một tiếng, nheo mắt lại cười như không cười nhìn ta: “Muội thấy cô gái kiểu gì thì hợp với ta?”

Cô gái kiểu gì thì hợp với hắn sao, vấn đề này ta suy nghĩ xong từ lâu rồi, vì thế ta trả lời không cần nghĩ ngợi: “Muội cảm thấy Dạ Xoa cô nương là hợp với huynh nhất.”

Hắn đổi cười thành tức tối.

Ta thấy hắn không vui, vội nói: “Huynh yên tâm, muội sẽ tìm một Dạ Xoa xinh xắn ưa nhìn.”

Hắn hừ hừ cười lạnh hai tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn ta chằm chằm.

Ta rụt cổ, trơ mắt nhìn hắn tức tối phẩy tay áo bỏ đi, lòng âm thầm hối hận, bệnh thật thà lại tái phát rồi.

Ăn chiều xong, hoàng hôn mờ ảo , ta ra khỏi Trúc Trí Viện, nhìn Liên Hoa Viện bên Đông, bắt đầu trầm tư suy nghĩ lấy lý do gì để hẹn Thủy Mộ Vân ra ngoài, rồi hẹn Vân Châu đi gặp.

Con người Vân Châu tương đối nghiêm túc, bình thời ít nói ít cười, nếu ta nói thẳng với hắn, muội tìm hộ huynh một cô nương, huynh đi gặp một lần, hắn nhất định lạnh lùng phẩy tay áo bỏ đi. Vì thế, ta phải khéo léo hơn, khiến họ “ngẫu nhiên gặp gỡ” mới được.

Đang suy nghĩ, viện bên Tây vang tiếng nói cười, sảng khoái đầy phóng khoáng. Bên phía Tây là Đào Hoa Ổ, là chỗ nghỉ của mấy vị đại hiệp Vô Nhai phái, lúc ăn cơm ta đã gặp bọn họ, toàn các vị áo đen đạo mạo, thần sắc nghiêm nghị. Không biết chuyện gì mà cười dữ dội vậy, ta lập tức nghĩ tới mấy con quạ đen đậu trên cành hoa đào.

Làm gì mà cười vui vẻ vậy? Ta len lén đi đến trước cửa, mơ hồ nghe thấy bọn họ nói lớn “Không chơi ăn tiền, ai thua lột đồ, ha ha.”

Trời ơi, đại hiệp đạo mạo nghiêm túc mà như vậy sao? Ta vội vàng đi sang phái Liên Hoa Viện, đột nhiên một hình ảnh hiện lên. Nếu các tiên nữ Viễn Sơn phái chơi đổ xúc sắc, ai thua cởi một món y phục, liệu sẽ ướt át quyến rũ đến mức nào…

Ta không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, cảm xúc mênh mông.

“Tiểu Mạt, muội vụng trộm lén lút ở đây làm gì?”

Giang Thần không biết ở đâu đi ra, đột nhiên lên tiếng khiến ta giật mình.

Ta trừng mắt với hắn, thì thầm: “Không có gì. Muội chỉ đang nghĩ, nếu các tiên nữ bên cạnh chúng ta chơi đổ xúc sắc, ai thua cởi một món y phục, hẳn là rất bổ mắt. ” Dứt lời, ta không kiềm chế được nuốt nước miếng.

Giang thần biến sắc, kinh ngạc nhìn ta , một hồi lâu mới nói: “Tiểu Mạt, rốt cuộc muội có phải con gái không?”

Ta trừng mắt với hắn: “Tất nhiên rồi.”

“Con gái vậy sao lại nghĩ được chuyện đấy?”

“Ai nói con gái không thể nghĩ chuyện đấy, muội thấy Tiểu Hà Bao ưa nhìn hơn Thất sư thúc nhiều.” Ta từng nhìn lướt Thất sư thúc một lần, đen toàn thân.

Giang Thần co giật khóe miệng, sắc mặt càng thêm tối tăm.

“Tiểu Mạt, không phải muội… muội thích đàn ông sao? Lần trước, không phải muội chọn lấy Vân Châu sao?”

Ta buồn bực thở dài: “Tất cả mọi người đều nói hoa nhài cắm bãi phân trâu, muội bỏ ý định.”

Giang Thân tỏ vẻ áy náy: “Là ta nói thế.”

“Huynh!”

Hắn vội nói: “Ta vốn nói muội là ‘đóa hoa nhài’, các sư huynh đệ bàn luận một hồi, không biết tại sao muội lại thành ‘bãi phân trâu’.”

Thì ra là vậy! Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, ta thật sự cảm tạ suy nghĩ của các sư huynh, một câu thức tỉnh người trong mộng. Ta làm sao có thể nằm mơ giữa ban ngày thế chứ? Haizzz.

Trong mắt ta, Vân Châu hoàn mỹ như tiên, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào, chỉ một vấn đề duy nhất là quá tuấn tú, tương lai nhất định không thiếu người theo đuổi, có điều, với tính tình lạnh lùng đấy, hoa thấy hoa tàn. Đặc biệt là hoa đào, vốn cần gió xuân mới nở, Vân sư huynh nhà ta thì chẳng khác gì gió mùa đông bắc, vì thế khuyết điểm này cũng khó mà tính là khuyết điểm.

Nghĩ đến đây, ta có chút phiền muộn, u buồn thở dài nói: “Haizzz, lần sau, muội sẽ tìm một người xấu xí, chắc sẽ được làm ‘đóa hoa nhài’.”

Giang thần chau mày, hỏi: “Muội không thích đàn ông tuấn tú sao?”

Ta thở dài sâu kín: “Không thích, tuấn tú sẽ gặp nhiều rắc rối. Muội ghét nhất là tranh giành với người khác.”

Giang Thần nhìn ta một chút, xoay người rời đi. Ta ngây ngốc, mỗi lần nói đến cao trào, hắn đều quay lưng bỏ đi, mười lần thì cả mười bị ta chọc tức, ta cẩn thận xem xét bóng lưng của hắn, quả nhiên lại đầy vẻ tức tối.