Bà Cô Hổ

Chương 2

Tương truyền người trước khi chết sẽ nhớ lại những chuyện mà mình đã trải qua trước kia. Rất nhiều việc, rất nhiều chuyện rất nhanh lại rõ ràng hiện lên, bắt buộc Dõan Thủy Hử nhớ lại.

Cho nên hắn nhớ lại trong hội thi như thế nào gặp được đệ nhất tài nữ rồi vì nàng mà đánh mất tâm, cũng nhớ lại vài chuyện thú vị thời thơ ấu với các huynh đệ…

Kỳ thật này cũng không phải cái gì bí mật.

Ở Đồng thành có Kim gia phú khả địch quốc, Hoắc gia thì nhiều đời hành nghề y, Quản gia làm nghể tiêu cục, hắc bạch lưỡng đạo đều có quan hệ; còn nói về rượu ngon nổi tiếng thì không ai bằng được Dõan gia, hàng năm đều tiến cống rượu cho hòang gia. Tứ đại gia tộc quan hệ khắng khít với nhau, cùng kết nghĩa kim lan, xem nhau như người một nhà.

Mối quan hệ tốt đẹp đó cho đến thế hệ Dõan Thủy Hử vẫn duy trì. Tuổi tác tương đương, gia tộc quan hệ thân cận nên Dõan Thủy Hử cùng Kim Bình, Hoắc Tây Du và Quản Tam Quốc, bốn người cùng nhau lớn lên, thân nhau như huynh đệ. Cho nên danh hiệu Đồng Thành Tứ Thiếu cũng là từ đó mà có.

Mặc kệ là thời thơ ấu chỉ lo vui đùa hay lớn lên một chút, cùng nhau học một thầy, thậm chí là sau này ra ngòai học nghệ, dù sư môn bất đồng thì bốn ngườivẫn thư từ qua lại thăm hỏi nhau.

Mỗi một giai đọan đều tràn ngập những kỷ niệm.

Đặc biệt là khi còn bé vô âu vô lo, lúc đó bọn họ không cần học chữ cũng không cần theo gia đình học kinh doanh, cả ngày chỉ biết cùng nhau rong chơi, năm người luôn luôn cùng nhau.

Năm người?

Một, hai, ba, bốn, năm, qiả thật là năm người; ngòai trừ hắn cùng ba bé trai mà hắn biết rất rõ, duy chỉ duy nhất một cái kia…

Tiểu hài đó gầy teo, nhỏ xíu, ước chừng thấp hơn bọn họ một cái đầu, da màu mật ong, trên gương mặt vừa gầy vừa nhỏ là một đôi mắt sáng long lanh, hắc bạch phân minh lại luôn chuyển động làm cho gương mặt nhỏ nhắn có vẻ láu lỉnh.

“Kêu biểu thúc!” Lần đầu gặp mặt khi, oa nhi nho nhỏ kia đã nói rất khí thế.

Cả bốn nam hài nghe hắn tuyên bố đều rất sửng sốt.

Không ai biết tiểu oa nhi này từ đâu đến, nếu tiểu oa nhi này không cười nhạo bọn họ đánh nước không đủ xa, lại nói cha hắn có bao nhiêu lợi hại…Bọn họ căn bản không chú ý tới có một tiểu quỷ xuất hiện.

Cũng không hiểu được khi hỏi hắn là ai, hắn lại ngang nhiên yêu cầu người khác phải gọi hắn là biểu thúc.

“Sao không nói kêu ngươi là mẫu thân luôn đi” Hoắc Tây Du tính tình luôn kém nhất trong bọn liền lập tức phản ứng, ngay lập tức liền ân cần hỏi thăm mẫu thân người ta.

“Nương nói ta là biểu thúc, kêu biểu thúc!” oa nhi năm tuổi không hiểu được ý nhưng nói thật rõ ràng.

Ai để ý đến hắn?

Bốn đứa nhỏ nhìn nhau, rất ăn ý xoay người bỏ đi, tiểu oa nhi chưa từ bỏ ý định, cất bước đuổi theo nhưng chẳng may vận khí không tốt…Không biết là do chân ngắn hay là vì đường ẩm ướt, trơn trợt mà…bốn người nghe bùm một tiếng liền quay đầu lại đã thấy tiểu oa nhi đang ở trong hồ tay chân luống cuống, miệng kêu cứu không ngừng.

Sự tình phát sinh đột ngột cũng làm bốn đứa nhỏ chóang váng, cuối cùng là hắn xuống nước cứu người. Đương nhiên không phải là tự nguyện. Ngay khi mọi người còn đang hỏang lọan, không biết ai đó la lên “Thủy Hử bơi rất tốt”, tiếp theo lại đẩu hắn một cái, hắn không có ý đề phòng nên lập tức rơi xuống hồ.

Còn tưởng rằng hắn cũng sẽ toi mạng theo bởi vì bất ngờ rơi xuống nước nên hắn cũng uống một ngụm nước làm hắn không thở được, đã vậy tiểu oa nhi kia còn bám dính lấy hắn, làm hắn không thể nhúc nhích, đừng nói gì là cứu người. Cuối cùng phụ cận đại nhân nghe tiếng xôn xao liền vội vàng chạy tới giải cứu.

Cuối cùng hắn cũng đồng dạng rơi xuống nước mà trở nên ẩm ướt, chật vật lại trở thành một tiểu anh hùng vì cứu người mà quên mình.

“Hài tử ngoan, may mà ngươi đã cứu được tiểu biểu thúc, nếu không chúng ta tìm đâu ra đứa nhỏ để đền cho biểu thúc công ngươi?” Nươn hắn vừa oa oa khóc vừa nói ” hắn hơn ba mươi tuổi mới có đứa nhỏ, đó chính là tính mệnh của biểu thúc công ngươi, nếu không có thì hắn làm sao mà sống được”

Nghe được những lời này hắn thấy đầu óc chóang váng, mơ mơ màng màng. Bởi vì không chỉ có nương hắn mà khắp sân cũng có một đòan nhân mã lạ mặt đang ôm nhau khóc thống thiết, khiến cho nơi này ồn ào, hỗn lọan, không biết nên nghe ai nói mới đúng.

Đợi đến khi đầu óc thanh tỉnh một chút mới biết được tiểu oa nhi kia là họ hàng xa của Dõan gia, nghe nói biểu thúc công xa mấy ngàn dặm của hắn là một người rất giỏi, được mệnh danh là Thần Tóan Tử, nổi danh tính tóan rất chính xác. Đáng giận đúng là hắn phải kêu tiểu oa nhi kia một tiếng biểu thúc, hừ, tiểu quỷ, tiểu thí hài thì có.

“Ngươi đã cứu ta” tiểu thí hài sau khi nhìn thấy hắn đầu tiên là nói như thế.

Thực tế là tiểu thí hài nói lời này sau khi đã từ sốt cao năm ngày tỉnh lại, còn phải tĩnh dưỡng mất ba tháng.

Xuất phát từ ý nguyện cá nhân, cũng mãnh liệt kiên trì không cần các người lớn đưa hắn vào phòng nói chuyện nhưng nhìn bộ dáng vẫn rất ốm yếu. So với ấn tượng ban đầu, rất khó đem tiểu tử ốm yếu lúc này liên tưởng tiểu oa nhi lần đầu gặp mặt tràn đầy tinh lực, chí khí hiên ngang, làm cho người chung quanh bị phiền tóai…

“Cha nói, ta nợ ngươi một lần.” vẻ mặt tiểu oa nhi rất nghiêm túc.

“Coi như không có gì” hắn cũng không có làm chuyện đại sự gì, không cần nợ ân tình của hắn.

Vẻ mặt đứa nhỏ còn rất thật.

“Cha nói vận mệnh của con người cũng như tơ dệt trên khung, mỗi một sợi đều có liên quan với nhau đan xen chằng chịt tạo nên một tấm vải, cũng giống như quan hệ giữa người với người”

Cái quỷ gì?

“Ta nợ ngươi một lần, nhất định còn.”

A?

“Cha nói, không phải kiếp này thì cũng sẽ là kiếp sau”

Tiểu tử này có phải là đầu óc bị hỏng không? hắn nghe xong chỉ có thể kết luận như vậy.

“Cho nên khi ngươi gặp nạn, ta sẽ cứu ngươi .”

Ầm vang một tiếng sấm nổ khiến người ta đinh tai nhưc óc, làm cho Dõan Thủy Hử đang trong lúc đau nhức chìm nổi mà dần có ý thức

“Không có việc gì, ta sẽ cứu ngươi.”

Trong khi hắn vừa đau, vừa ẩm ướt lại vừa lạnh đã có người nói với hắn như vậy.

Trong ánh mắt mơ hồ, hắn nhìn thấy một thanh niên ướt đẫm, bộ dáng chật vật…Bộ dáng nhìn rất xa lạ nhưng đôi mắt đen to tròn lại sáng lấp lánh kia cảm giác nhìn rất quen.

Hắn đã gặp qua ánh mắt như vậy.

Tiểu quỷ trước đây luôn bám theo bắt hắn phải kêu là biểu thúc, gọi là gì?

Cái gì sam…… Đúng rồi, Thượng Sam, kêu Thượng Sam, người bà con xa lơ xa lắc không biết ở đâu tới nhà hắn ở nhờ hai năm sau đó liền bặt vô âm tín.

Hắn nhớ rõ, tiểu quỷ vừa tới ngày đó liền đã làm ra sự kiện té xuống nước rầm rộ, sau đó thì ốm yếu nằm trên giường nhiều ngày, còn theo hắn nói một thôi một hồi. Cuồi cùng còn dùng ánh mắt tương tự như vậy nói hắn sẽ cứu hắn.

Cái kia tiểu quỷ nha……

Ý thức tuy còn phiêu phiêu đãng đãng nhưng rốt cuộc Dõan Thủy Hử cũng đã tỉnh lại, nhưng phân nửa thời gian lại coi như đang chìm vào trong mộng, mà phần lớn lại mộng về thời thơ ấu

“Tiểu Sam, xuống dưới!” mỗi ngày lại vang lên tiếng rống quen thuộc, tiểu quỷ kia lại thừa lúc mọi người không để ý mà trèo lên cây

“Không lễ phép! Kêu biểu thúc!”

“Ngươi xuống dưới cho ta!”

“Trước kêu biểu thúc!”

“Xuống dưới!”

Lại là một trận giằng co, Dõan Thủy Hử nghĩ không biết có phải tiểu quỷ này cố ý mỗi ngày đều làm cho hắn bốc hỏa vài lần?

Hắn thật bực mình, không hiểu sao mọi việc lại trở thành như vậy, tại sao việc chiếu cố tiểu quỷ này lại trở thành trách nhiệm của hắn.

Đương nhiên không phải là do hắn hẹp hòi, không thể làm một ca ca mà tiểu quỷ này luôn bắt phải gọi hắn là biểu thúc. Tuy rằng bối phận quả thật là như thế, nhưng muốn hắn mở miệng không phải là quá đáng sao?

Hắn thế nào cam nguyện!

Dù sao nói về tuổi tác, hắn rõ ràng lớn hơn, phải là ca ca thế nào lại bởi vì vấn đề bối phận mà hắn ngay cả ca ca cũng không được làm lại là trở thành cháu?

Tất cả đều bởi chuyện bối phận quỷ quái kia.

Hắn tuyệt đối không thể chịu thua, không thể nào xưng cháu kêu biểu thúc với tiểu quỷ kia, không thể nào.

Nếu có thể lựa chọn, hắn nhất định sẽ tránh tiểu quỷ này càng xa càng tốt, nhưng người lớn lại nói bọn hắn tuổi tác tương đương nhau nên muốn hắn mang theo tiểu quỷ cùng chơi. Chuyện không hợp lý đến mười phần như vậy người lớn lại xem là đương nhiên, làm cho hắn tự dưng trở thành bà vú, chiếu cố hết thảy chuyện lớn chuyện nhỏ của tiểu quỷ kia.

Hắn không thể lý giải sự tình tại sao có thể phát triển như vậy, mà tiểu tử này lại có khí lực như vậy? Tuy rằng nhìn bề ngòai chỉ là một tiểu hài tử ngoan ngõan lại điềm tĩnh nhưng sau ba tháng hắn theo chân bọn họ đi chơi, Dõan Thủy Hử đã có thể kết luận hết thảy đều là giả dối.

Nhưng mà tiểu quỷ này cũng không khác gì một bao đậu hũ a!

Tuy rằng nhìn tràn đầy sức sống lại rất tinh quái, cũng thường thường đi chung quanh gây rắc rối và chọc phiền tóai nhưng trên thực tế chỉ cần gió thổi lớn một chút cũng đã cảm mạo, dính nước liền phát sốt, phơi nắng nhiều thì bị cảm nắng mà chóang váng, thậm chí chạy nhanh một chút cũng thiếu chút nữa là thở không nổi.

Cho dù không có việc gì, cũng sẽ gặp chuyện không may.

Có lần tiểu quỷ trèo lên cây lại vì chóang váng mà té lộn nhào xuống đất, sau vì tránh cho tiểu quỷ này bị thương hại hắn ăn mắng nên mỗi lần phát hiện hắn trèo lên cây, Dõan Thủy Hử chỉ có thể xả thân làm đệm thịt cũng vì hắn thấy được tiểu quỷ nhìn được nhưng dùng không được này rất thích tìm phiền tóai.

Thật không thể hiểu nổi, nếu thân mình không tốt không phải nên nhận thức việc này, như thế nào lại không chịu nghe lời mà luôn luôn chạy lọan khắp nơi?

“Ta sợ một ngày nào đó thật bệnh không dậy nổi, cái gì cũng không thể làm được”

Thời điểm hắn vì phải làm cái đệm thịt cho tiểu quỷ mà phải nằm tĩnh dưỡng trên giường suốt hai ngày, tiểu quỷ đã đứng trên giường hắn thấp giọng nói, vẻ mặt tràn đầy áy náy.

“Nói bậy bạ gì đó?” Doãn Thủy Hử trách cứ , cảm thấy lời này bi quan vớ vẩn.

Một tiểu oa nhi có cái gì mà phải bi quan?

Nhưng sau đó vài ngày, hắn nghe lén các đại thẩm trong phòng bếp nói chuyện

“Khâm a, ngươi có nghe nói nguyên nhân Sâm thiếu gia ở lại trong phủ không?’

“Ngươi không biết sao? Nghe nói Sam thiếu gia là thần tiên sống, dường như Thượng lão nhân gia nghịch thiên cứng rắn cầu xin đứa nhỏ mà đến, nghe nói sống không quá sáu tuổi”

“Thiệt hay giả? Chỉ có thể sống đến sáu tuổi nha?”

“Dù sao cũng là dùng thuật pháp cưỡng cầu, nói như thế nào cũng là vi phạm thiên ý, ông trời muốn thu hồi cũng là chuyện bình thường”

“Ta cũng nghe nói như vậy, Sam thiếu gia bẩm sinh đã có bịnh, hơn nữa dương khí không đủ cho nên thường dễ phát bịnh, không phải cảm mạo thương hàn thì cũng chính là gặp phải nguy hiểm”

“Là lão thiên gia tìm biện pháp để đòi người về sao?”

“Có lẽ đi!”

“Ta nghe được cũng khác lắm, nghe nói sở dĩ Sam thiếu gia ở lại trong phủ chúng ta là vì ở đây dương khí vượng, lại có thiếu gia cùng tuổi và ba thiếu gia của các phủ khác cũng thường ở cùng nhau, Bán Tiên lão gia chính là muốn lợi dụng dương khí của bốn vị thiếu gia để giúp cho Sam thiếu gia bình an”

“Hữu dụng sao? Ta thấy Sam thiếu gia mười ngày thì có tới bảy ngày là phải nằm trên giường a”

“Quả thật là có điểm kỳ quái nha, giống như hôm qua các thiếu gia đi bắt gà, trước kia là nháo đến náo lọan cũng chưa có chuyện gì nhưng hôm qua mang theo Sam thiếu gia cùng đi, hắn liền bị gà đuổi, sau lại bị ngỗng rượt chạy, bị té ngã lại còn đụng phải một cái bao lớn, kết quả là chóang váng từ hôm qua đến giờ còn chưa tỉnh”

Tiếp theo tòan là những lời nói gán ghép, cho rằng là ý thần quỷ…Dõan Thủy Hử không muốn nghe thêm nhưng khi trở lại trước giường tiểu quỷ kia trong lòng cũng có chút để ý.

Cũng khó trách tại sao mấy người lớn lại quăng hắn cho mấy đứa bọn chúng chiếu cố, thì ra là có quan hệ.

Tiểu quỷ này chắc cũng biết mình không sống được lâu cho nên hẳn là muốn tận dụng thời gian mình còn sống mà ngọan đến thỏa thích đi

Không muốn thừa nhận đã bị ảnh hưởng, nhưng Doãn Thủy Hử quả thật là bị ảnh hưởng.

Nhìn thiên hạ gầy yếu đang nằm trên giường, hai mắt ngày thường sáng lấp lán lại tinh quái nhìn hắn bắt phải gọi là biểu thúc bây giờ lại nhắm chặt, ngay cả tức giận cũng theo đôi mắt khép chặt mà trôi đi, thậm chí nước da vì ngày thường phơi nắng mà có màu mật ong bây giờ nhìn cũng nhợt nhạt hơn.

Còn sống không?

Đột nhiên, Doãn Thủy Hử lại cảm thấy nghi hoặc.

Hắn tiến lên từng bước, nhịn không được thân thủ tìm kiếm……

Kia mỏng manh hơi thở, nếu không tập trung chú ý, cơ hồ sẽ bỏ qua.

Đáy lòng theo mỗi bước chân mà tự giác trở nên mềm mại, nếu lúc đó Dõan Thủy Hử lớn hơn sẽ biết đó chính là sự đồng cảm.

Đôi mắt đang khép chặt kia bỗng nhiên mở ra nhưng không thấy ánh sáng chói lọi thường ngày mà chỉ là sự trống rỗng.

“Tiểu Sam?” Doãn Thủy Hử gọi , hoài nghi hắn không chân chính thanh tỉnh.

Không giống như ngày thường khí thế chỉnh hắn phải kêu “biểu thúc”, cặp mắt kia nhìn như không có mục tiêu, thân hình nhỏ gầy hơn run lên…

“Tiểu Sam?”

“Lạnh…” tiếng kêu yếu ớt như muỗi kêu

Thời không lưu chuyển……

Ý thức liên tục lung lay Doãn Thủy Hử dĩ nhiên không biết chính mình đến tột cùng là ở quá khứ hay là hiện tại.

Hắn cảm thấy lạnh, đó làm cảm giác như tòan thân bị kết đông lại, làm hắn run lên.

Hắn dường như mở mắt nhưng cũng không nhìn thấy gì, trươc mắt là một mảnh sương trắng mờ mịt…

Hắn là muốn chết sao?

Doãn Thủy Hử nhịn không được muốn hoài nghi, sau đó nhớ tới trong trí nhớ nghe được tiếng tiểu quỷ nghịch thiên cưỡng cầu mà đến cho nên không sống được bao lâu kia.

Cảm giác của tiểu quỷ khi đó cũng là như vậy sao?

Ý thức mông lung, mơ hồ, không thể suy nghĩ cũng không thể nhận biết được là mình đang sống hay đã chết, lại nghe có âm thanh kêu gọi thân thiết dần dần tới gần

“Ta nói sẽ cứu ngươi, không có việc gì” bên tai có âm thanh xuất hiện, nói với hắn như vậy ” yên tâm nghỉ ngơi, chỉ là trăm ngàn lần đừng tò mò người đi cùng”

Lúc này Dõan Thủy Hử không hiểu cũng không biết vì sao?

Ý thức vẫn phiêu phiêu đãng đãng như cũ, hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không xác định được, hàn ý đông kết trong thân từng giọt, từng giọt mất đi.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng hắn như nghe lại được âm thanh kêu gọi kia, cũng là từ gần mà xa như vậy, rồi sau đó rốt cuộc không tiếng động.

Ý thức mơ mơ màng màng của hắn chợt rõ ràng hơn , có thể cảm giác được mềm mại trong lòng đang vì hắn mà lo lắng lại tản ra sự ấm áp, thỏai mái, liên tục xua đi cái lạnh cho hắn.

Suy nghĩ hỗn độn không nhịn được lại quay trở lại…

Năm đó, hắn trốn lên giường ôm lấy tiểu quỷ đang than lạnh, có từng vì hắn mà lo lắng như vậy không?

Năm đó từ biệt, đến nay cũng đã hai mươi năm, hắn cũng không chủ động hỏi tình hình xú tiểu tử kia, coi như hai năm sống chung chưa từng tồn tại, hắn đã muốn quên hết.

Nhưng thực tế hắn biết, vì yếu tố trưởng thành mà quên là có nhưng cũng không phải quên đến không còn một mảnh, mà chỉ là cố ý không muốn đối mặt.

Người chứ không phải là cỏ câ, thời gian hai năm sống chung cũng không phải hòan tòan vô tình vô nghĩa, tuy rằng nhìn thấy tiểu quỷ vượt qua cửa ải sáu tuổi nhưng về sau thì sao?

Dù sao cũng là nghịch thiên cưỡng cầu mà đến, người nhu thế nào có thể cùng đấu với trời?

Bởi vì nhận rõ sự thật, cho nên từ lúc biểu thúc công mang đi tiểu quỷ luôn gây phiền tóai, làm cho người ta tức giận kia, hắn vẫn cố ý không muốn đối mặt với đáp án tàn khốc.

Hắn tự nói với chính mình thật ra người kia ở phương xa rất tốt, tốt đến mức không cần mìn hỏi thăm. Nếu không, hắn coi như cuộc đời mình chưa từng có một đọan thời gian này, cũng chưa từng quen biết người này.

Hắn cảm thấy đây là phương thức tốt nhất nhưng hôm nay hắn tưởng như sắp chết lại nhịn không được mà nghĩ

Không biết kia tiểu quỷ hiện tại như thế nào ?

Nói không chừng…tiểu quỷ kia được lảo cha Bán Tiên đem tráo từ sau khi từ biệt đúng là rất tốt, không chừng còn thành gia lập nghiệp, sinh vài đứa nhóc, trước sau chạy theo hắn kêu cha.

Ngược lại là hắn, vận khí không tốt gặp phải núi lở, đi trước một bước…

Nhân sinh đúng là luôn có nhiều chuyện không thể lường trước được!

Doãn Thủy Hử cảm thấy một chút bất đắc dĩ, càng cảm thấy có lỗi nhiều với cha mẹ, làm cho bọn họ phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hắn biết chính mình sắp chết.

Bởi vì hắn cảm giác được có âm thanh nói với hắn rằng quần áo của hắn ẩm ướt, cần phải hong khô rồi sau đó có người thóat đi quần áo ẩm ướt của hắn, khi hắn trần trụi thân hình lại có một thân thể nữ tử mềm mại tới gần, sưởi ấm cho hắn.

Ảo giác như vậy cũng xuất hiện…Cho nên hắn đúng là sắp chết!

Bất đắc dĩ, nhưng là chỉ có thể nhận sự thật.

Mùi thơm thản nhiên quanh quẩn, Dõan Thủy Hử giống như một con kiến nhỏ trôi nổi trên biển lớn, lúc chìm lúc nổi, không biết thần hồn cuối cùng đi về đâu.

Hắn chỉ hi vọng thế giới bên kia không quá tệ…

Quản Tam Quốc nhìn thấy hiện trường tai nạn, tâm lạnh đi một nửa, thật sự là đáng sợ.

Bởi vì năm ngày trước hắn được biết Yến Độ sơ vì hiện tượng ngưu xoay người sẽ xảy ra lở núi, lúc ấy còn cảm thấy may mắn vì tiêu cục vừa lúc không có mối làm ăn phải đi qua con đường đó, tránh được thương vong. Không ngờ đêm hôm qua lại xảy ra tình huống bất ngờ. Khi người nghe người Dõan gia vừa khóc vừa kể, hắn đã mang theo người cùng đi hỗ trợ tìm kiếm, đến khi chứng kiến tình cảnh trước mắt cả người chấn kinh không nói nên lời.

Hắn không thể nào ngờ huynh đệ tốt của hắn lại gặp chuyện không may trong vùng núi này.

Hắn dẫn theo một vài cao thủ trong tiêu cục suốt đêm không ngừng nghỉ chạy đến đây, nhưng còn cách Yến Độ sơ mười dặm, nhìn thấy cảnh tượng hiện tại thì trừ bỏ tuyệt vọng, Quản Tam Quốc không biết còn có cảm xúc gì.

Bởi vì hắn như thế nào cũng không lường trước đến, bản thân hảo huynh đệ thế nhưng ngay tại này gặp chuyện không may vùng núi bên trong?

Uy lực to lớn của trận động đất này, Đồng Thành ở xa cũng cảm nhận được, nhiều ngôi nhà cũ bị sụp đổ hoặc là nghiêng ngả, làm cho nồi chảo, bếp lò lật đổ dẫn tới hỏa họan, khiến khắp nơi náo lọan không thôi, đến giờ vẫn còn đang tu sửa, phục hồi.

Đại đa số dân cư trong Đồng Thành đều cho rằng ảnh hưởng của tai ương lần này không quá lớn, nhưng Quản Tam Quốc vì kinh doanh tiêu cục nên luôn nắm được tin tức các nơi nhanh nhất, bởi vậy cũng biết trận động đất lần này thiệt hại tuyệt đối không thể nói là nhỏ. Ít nhất chỉ là tin tức từ Yến Độ sơn cũng đủ để chứng minh có rất nhiều địa phương bị ảnh hưởng, so với Đồng Thành càng nghiêm trọng hơn.

Dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng Quản Tam Quốc khi đối mặt với sự thật trước mắt mới biết được hết cái gì gọi là nghiêm trọng, cái gì gọi la thảm kịch.

Yến Độ sơn…ngọn núi này đã không còn tồn tại.

Vốn phải là ngọn núi vẫn đứng lặng nơi kia giờ đã bị san bằng hơn phân nửa, tòan bộ đều thay đổi, đổ nát…nếu Thủy Hử gặp nạn ở trên núi, này…

“Tam Quốc!” có người gọi, hắn vừa quay lại đã thấy Hoắc Tây Du sắc mặt trầm trọng, bên cạnh hắn Kim Bình khi thấy mọi người tập trung người ngựa ra thành cũng đã kiên quyết đi cùng. Đồng Thành Tứ Thiếu, chỉ thiếu một người liền không đông đủ.

Không ai lên tiếng nhưng dù không mở miệng cũng đã hiều ý nhau, trong lòng cũng biết rõ vấn đề không cần phải nói ra là xem tình hình này phải cứu người làm sao?

Sự thật thực tàn khốc, nhưng rõ ràng là như vậy, lúc này cho dù bọn hắn luôn quán triệt suy nghĩ ” sống phải thấy người, chết phải thấy xác” nhưng chỉ sợ với tình cảnh hiện dù có tìm kiếm mấy năm cũng không thấy được thi thể.

Sự thật này Quản Tam Quốc làm sao không rõ? Nhưng người bị chôn vùi dưới ngọn núi kia không phải ai khác mà là hảo huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng bọn hắn.

Biết rõ nguời bị nạn ở ngọn núi này, muốn bọn họ cái gì cũng không làm thì bọn họ không thể, thật muốn làm một cái gì đó…Nhưng phải bắt đầu từ đâu? Phải dùng cách gì để đi vào? Không thể không đối đầu với thực tế đó.

Sự dày vò tưởng chừng lên đến cực hạn thì từ xa một đạo âm thanh phá không truyền đến. Tuy không rõ ràng nhưng bọn hắn quả thật nghe được, thậm chí trên nền trời xanh thẳm còn thấy vương lại một làn khói trắng, chứng thật tiếng pháo là có thật, bọn hắn không phải bị hoang tưởng hay là ảo giác.

Ba người đồng lọat liếc nhìn nhau một cái, khóe mắt án lên sự hưng phấn

Được cứu rồi!