Ba Chúng Ta

Chương 8: Cuối tuần hân hoan tương phùng

Anh Joonmyeon hẳn là một người rất có tiền à nha.

—— Ngồi ở băng ghế sau trên xe của Kim Joonmyeon, Park Chanyeol âm thầm xoắn hai tay suy nghĩ miên man.

Tuổi tác cũng tương đương với mình mà đã có một chiếc xe, thật là lợi hại T T. Chiếc xe mà lần trước Đô Đô chở Tiểu Bạch Cửu đi bệnh viện cũng là xe của anh Joonmyeon ~~ Mình chỉ nhỏ tuổi hơn anh Joonmyeon một chút, sao vẫn chưa tìm được công việc đàng hoàng…

Oh Sehun ngồi ở bên cạnh thật khó có khi yên tĩnh được như hôm nay, không biết từ đâu mà móc ra một cái cái gương nhỏ, vô cùng chuyên chú mà soi mặt mình trong đó, vẻ mặt hơi lo lắng trông rất buồn cười.

“Baba, baba… Bạch cửu biến thành người quái dị rồi… Ba xem, ba xem đi~~”

Trịnh trọng thở dài một hơi, Oh Sehun đưa đầu tới trước mặt Park Chanyeol cho cậu xem khuôn mặt khổ não của nó. Quả nhiên, hai mắt của thằng bé đã sưng phù lên, cảm giác như dồn lại thành một đường thẳng, vậy còn thấy được sao? —— Nghĩ thế, Park Chanyeol rất không khách khí mà bật cười.

“Baba đừng có cười nhạo Bạch Cửu!! Baba người xấu!”

“Được rồi! Được rồi! Thật ra không có biến thành người quái dị đâu… Vẫn rất đáng yêu ~~ Anh Joonmyeon, anh nói xem~~”

Kim Joonmyeon liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Oh Sehun vểnh môi lên cao, trong lòng cũng nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc thằng bé này một chút, liền cố ý dùng giọng điệu rất lo lắng mà nói: “Có khi nào sau này dài thành như vậy luôn không hả Sehun~~~ Haizz, như vậy thì phiền toái đây.”

“A… Thật sự có khả năng đó~~ Aigoo, cho con tối hôm qua khóc dữ như vậy, y chang cái đập nước luôn~~” Park Chanyeol, kỹ năng lửa cháy đổ thêm dầu, hạng nhất!

“Ưm… Gạt người! Lớn lên mà xấu như vậy sao! Con mắt cũng không còn nữa…”

Park Chanyeol vẫn hăng hái bừng bừng mà đùa giỡn như cũ: “Như vậy cũng còn may đó con trai, tối hôm qua con mà khóc dữ thêm một chút nữa, ‘BẸP!’ khóc lọt hai tròng mắt ra ngoài…” Hai viên kẹo sữa này ở đâu ra vậy ta… thật sự rất hợp với tình hình nha… “Sau này con mắt sẽ cầm ở trên tay, phải cẩn thận kẻo đánh mất đấy~”

Vừa nói vừa “dè dặt” bỏ hai viên kẹo sữa vào trong tay của Oh Sehun, thằng bé kia hít vào một cái, nhưng rốt cuộc vẫn không dám đem kẹo sữa trong tay bỏ vào trong miệng, vẻ mặt hoảng sợ chọc cho Park Chanyeol vô cùng vui vẻ khi bắt nạt được con mình.

“Như vậy mà là đàn ông con trai sao hả ba của thằng bé…” Kim Joonmyeon nhỏ giọng cảm thán một câu.

Cuối cùng đã tới chỗ, thấm đẫm chất độc hại từ Park Chanyeol, trên tay của Oh Sehun hiền lành vẫn nắm chặt hai viên kẹo sữa chưa được mở ra, dường như đó chính là hai mắt của nó. (Cái gì…)

“Chính là chỗ này… Chanyeol a, bên này.”

“Thoạt nhìn môi trường cũng không tệ nha anh Joonmyeon~~ Nha nha nha Tiểu Bạch Cửu, con xem, bên kia có xích đu!!”

Sau khi nhấn chuông cửa vài lần, cửa mở, là một chàng trai mi thanh mục tú, một gương mặt trẻ con vô cùng đẹp trai.

“Tại sao là cậu?”

“Tại sao là anh?”

Kim Joonmyeon cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc: “Chanyeol, Xiao Lu, hai người quen nhau?”

“Từng gặp mặt một lần, không nghĩ tới thế giới thật sự nhỏ như vậy~” Lu Han vừa nói vừa đẩy bọn người của Kim Joonmyeon vào trong, lấy ra hai đôi dép, dường như có chút xin lỗi mà nói thêm: “Xin lỗi, trong nhà không có dép của trẻ con…”

“Không sao, em bế nó là được rồi~~ ”

“Các ngươi quen nhau vậy thì thật tốt quá~ Chanyeol là bạn thân của bạn cùng phòng với tớ, gần đây luôn tìm phòng không được nên tớ liền nghĩ đến chỗ cậu…”

“Em là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, hiện đang chờ sắp xếp việc làm~ sớm muộn gì cũng sẽ có việc làm. Tuy rằng thoạt nhìn em có hơi hiếu động thái quá một chút nhưng em đảm bảo sẽ không làm ồn đến mọi người! Chỉ cần… chỉ cần thầy Lu Han không ngại em còn dẫn theo đứa bé…”

Lu Han vừa nghe lời này liền cảm thấy vui vẻ: “Cái gì mà thầy Lu Han. Ahaha, gọi là anh Lu Han được rồi~ Anh rất hoan nghênh trẻ con vào ở. Bạn cùng phòng của anh sáng nay mới xuống ca tối nên giờ vẫn còn đang ngủ bù, đợi lát nữa hỏi cậu ấy một chút~ Chắc cũng không có vấn đề gì.”

“Anh… Lu Han?” Đừng chiếm tiện nghi em nhe~ Nhìn sơ anh mới hai mươi mấy tuổi…

Kim Joonmyeon âm thầm chen vào một câu: “Mặc kệ cậu tin hay không, Xiao Lu đã hai mươi lăm tuổi.”

“Cái gì?!” 〒▽〒 cảm thấy hình như người này có kỹ năng trường sinh bất lão!

“Sẽ biết các người cũng có phản ứng này ~~ Nhưng anh thật là anh. Là anh đó! Phải gọi bằng anh!”

Park Chanyeol vẫn đắm chìm trong sự ao ước, đố kị, hận thù với gương mặt trẻ con của Lu Han, Oh Sehun ở trong lòng lại ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh Lu Han~~”

“Ha ha, thằng bé kia, con phải gọi bằng chú đó, là chú Lu Han nha~~” Lu Han mỉm cười xoa xoa tóc Oh Sehun, cảm thán mà nói: “A~ Chanyeol, con của cậu thật quá đáng yêu, không giống Đào Đào nhà anh, lúc nào cũng hung dữ hết~~”

Oh Sehun chép chép miệng, dường như có chút không rõ: “Là chú nói phải gọi anh Lu Han mà…”

“Tiểu Bạch Cửu, không được vô phép, chẳng phải lúc ở nhà chú Đô Đô đã dạy con tự giới thiệu thế nào rồi sao~~”

Nghe được Park Chanyeol nói, Oh Sehun gật đầu, thấy Lu Han đặc biệt chăm chú lại nói to lên: “Chào chú, con là Oh Sehun, năm nay con bốn tuổi, baba con là Park Channal, rất vui được gặp chú!”

“Cạch!”

Oh Sehun vừa dứt lời, cửa phòng đầu tiên bên tay phải lại đột nhiên mở ra, người đi tới là một chàng trai mặc đồ ngủ, dường như vô cùng mệt mỏi, đôi dép dưới chân có in hoa văn hình bò sữa… Áo ngủ trên người rộng thùng thình, chiếc nút trước ngực cũng không được cài lại, mái tóc lộn xộn che khuất con mắt, đang mơ mơ màng màng mà dụi dụi mặt mình —— Người này tạo cảm giác rất giống chó con, aigoo…

“Anh Xiao Lu… Sao ồn ào vậy… Em đang nằm mơ ăn món Pháp đó…”

Chàng trai kia ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc đối diện ánh mắt Park Chanyeol.

“Là cậu?”

“Là cậu?”

Dường như trên trán Kim Joonmyeon treo đầy dấu #: “Các người lại quen nhau?”

=v= Vậy rốt cuộc vì cớ gì mà tôi phải ra trận chứ, tài xế sao =v=.

“Baekie, em cũng quen cậu ấy?” Lu Han chỉ chỉ Park Chanyeol mà hỏi.

“Ừ… Con cậu ấy từng là bệnh nhân của em~” rốt cuộc kịp phản ứng trong phòng khách có vài người không quen thân gì mấy, Byun Baekhyun sửa lại áo ngủ của mình một chút, cài nút lại, trên mặt cũng hồi phục vẻ cẩn thận tỉ mỉ khi ở bệnh viện.

Làm thế nào mà mỗi lần nhìn thấy người này thì tâm tính thiện lương của mình đều rỗng tuếch hết, lẽ nào trước đây mình thiếu tiền cậu ấy mà quên sao… Không biết thế nào, Park Chanyeol cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Bác sĩ Baek, chào cậu, thật trùng hợp nha, không nghĩ tới cậu cũng ở chỗ này, tôi tới để thuê chung.”

Byun Baekhyun nhịn không được mà liếc mắt lên trời lần nữa: “Tôi họ Byun, Byun Baekhyun.”

“Xin lỗi, xin lỗi, tôi lại quên rồi. Lần trước cũng chưa kịp giới thiệu bản thân với cậu, tôi là Park Chanyeol, đây là con trai tôi, Oh Sehun… Ê? Tiểu Bạch Cửu đừng làm rộn, mau chào hỏi chú đi~”

Oh Sehun không biết từ lúc nào mà đã giấu thân thể sau lưng Park Chanyeol, bị ba của nó miễn cưỡng lôi ra mới lộ đầu nhỏ, vô cùng không tình nguyện mà lên tiếng: “Chào chú Baekie.”

Vết tích đã khóc trên mặt thằng bé rất nghiêm trọng, con mắt sưng thành như vậy nên cũng rất khó nhìn thấy. Vì vậy tâm trạng vốn đã không được đặc biệt tốt của Byun Baekhyun lập tức biến thành không tốt lắm, mắt dao găm lại phóng tới chỗ Park Chanyeol: “Sehun làm sao vậy, đã khóc sao? Thế nào sưng thành như vậy?”

Lời nói ẩn chứa trong đôi mắt rõ ràng chính là “Đồ khốn, cậu lại làm gì thằng bé rồi!!”

TAT Đã biết chú Baekie rất là hung dữ mà TAT… Oh Sehun giật mình một cái, cả người lui về phía sau Park Chanyeol.

“Không, không phải tôi làm đâu…” Gãi gãi đầu, Park Chanyeol cũng có chút uất ức.

“Khụ khụ… Cái kia… Nếu các người quen nhau tôi trực tiếp vào đề ha, Chanyeol dẫn theo Sehun muốn vào đây ở. Baekie, cậu cảm thấy ok sao?” Cảm giác nếu mình không nói cũng sẽ mau chóng bị gió thổi bay đi, Lu Han đứng ở một bên không thể làm gì khác hơn là ho nhẹ một tiếng chen vào một câu.

Chân mày của Byun Baekhyun cau lại, tuy rằng trong lòng thật sự đang nghĩ rằng “Chẳng lẽ là người này ngược đãi Sehun rồi? A~ rất có khả năng này…” Quay đầu một cái, ánh mắt lại không cẩn thận mà chạm phải ánh mắt của Park Chanyeol, con ngươi của người kia như đang phát quang, hướng về mình lấp la lấp lánh, kết hợp với biểu tình vô cùng mong đợi, không khỏi cảm thấy ưa thích.

“Tôi không làm phiền mọi người đâu bác sĩ Baek. Tôi rất biết điều, con tôi cũng rất biết điều!”

“==+ Tôi họ Byun.”

“… Xin lỗi, tôi đã quen miệng rồi…”

Oh Sehun lại thò đầu ra ngoài, nóng lòng nhìn Byun Baekhyun như baba ngốc của nó, nếu như ngoắc ngoắc cánh tay, thì chính là mèo khai tài a…

“Xem phòng chưa? Không biết có phải là phong cách mà cậu thích không.”

Park Chanyeol lôi Oh Sehun nhảy tưng tưng theo sau Byun Baekhyun: “Vậy là đồng ý cho tôi vào ở cùng rồi sao? Bác sĩ Baek, tôi sẽ làm mì gói thật ngon cho cậu!”

“… Tôi họ Byun!! BYUN!! BAEK!! HYUN!!”

“Phư~” Kim Joonmyeon đứng ở một bên lắc đầu, hướng vào trong phòng nói một câu: “Chanyeol, anh lái xe về nhà đem va li cậu đến nha. Lát nữa cậu đi siêu thị mua vật dụng hàng ngày đi, Xiao Lu nói cách đây không xa có một siêu thị to lắm!”

Một cái đầu tóc tai bù xù “véo~” một cái vọt ra ngoài: “Được rồi anh Joonmyeon! Em rất thích căn phòng này!”

Sát bên là một cái đầu nhỏ bù xù: “Bạch Cửu cũng thích! Bạch Cửu cũng thích! Từ ban công có thể nhìn thấy xích đu trong vườn hoa!”

Kéo Lu Han sắp phun máu mũi đến gần mình, Kim Joonmyeon vừa đổi giày vừa nói: “Giờ có rảnh không? Cùng đi đi~ ”

Mãi cho đến lúc đi xuống lầu, Lu Han vẫn còn đắm chìm trong thế giới đáng yêu do Oh Sehun tạo ra: “A a a Sehun thật sự là rất đáng yêu. Mỗi ngày tớ đều gặp rất nhiều trẻ con nhưng không có đứa nào đáng yêu như Sehun hết! Nó học ở nhà trẻ nào vậy 〒▽〒 Làm thầy giáo của nó nhất định hạnh phúc muốn chết ~~”

“Hình như Sehun còn chưa đi nhà trẻ, dường như luôn đi theo Chanyeol”

“A? Đã bốn tuổi rồi mà chưa đi nhà trẻ sao… Vậy cũng không được… Nếu không thì để Sehun đi nhà trẻ của chúng ta, sao hả Joonmyeon?”

“Cậu muốn chết trong hạnh phúc sao hả chú Xiao Lu~?”

Cười đùa nói chuyện tào lao vài câu, Lu Han đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ thờ dài một hơi: “Chanyeol và Sehun vào ở, vậy cũng có thể làm cho trong lòng Baekhyun khá hơn một chút. Cậu biết đấy, người kia sở dĩ bỏ đi là vì Baekie cậu ấy… Haizz, tính tình của đứa bé kia rất bướng bỉnh, rõ ràng rất khổ sở lại không chịu nói ra, sắp nghẹn thành bệnh rồi.”

“Ừ… Về điểm này, tớ cảm thấy Chanyeol nhất định sẽ vượt mức hoàn thành nhiệm vụ —— Không quá ba ngày, Baekhyun nhất định sẽ đạt được điểm Sparta cao nhất trong đời cậu ấy.”

“Ha ha ha, thật hay giả đây~”

“Thì cứ xem đi rồi biết~”

“A… Cái kia… Tôi có thể gọi cậu là Baekhyun không?”

Byun Baekhyun ngồi ở trên giường nhìn gian phòng trống rỗng, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp, tuy rằng là vì không quen với Park Chanyeol nên không có gì để nói cũng đúng thôi, nhưng im lặng như vậy vẫn khiến Park Chanyeol cảm thấy có chút lo lắng.

Oh Sehun lại bắt đầu có chút bỡ ngỡ rồi… Ang~ Ang~ Chú Baekie cực kỳ hung dữ nha…

“Ừ, được chứ ~~ À, phải rồi, chẳng phải cậu muốn đi siêu thị sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, muốn… cùng đi nhé?”

Byun Baekhyun cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình một chút, sau đó cười cười: “Lần sau đi, nói thật, giờ tôi cũng hơi mệt…” Nói tới buồn ngủ, không tự chủ được mà ngáp một cái. Con mắt híp lại thành một đường cong cong, giống như hồ ly con, buồn ngủ còn muốn đạp duỗi chân, phe phẩy chiếc đuôi…

〒▽〒 Mình đang nghĩ cái gì vậy nè…

“A, được rồi, đi siêu thị thì phiền cậu mua giùm ít giấy vệ sinh được không? Hình như trong nhà chỉ còn lại một cuộn thôi~ ”

“Baba, con muốn ăn bóng chocolate!!”

Park Chanyeol tỉnh hồn lại, bế con lên nói: “Được, mua cho con~~ Nhưng mà không thể ăn nhiều ~~”

Nhìn thấy Oh Sehun, Byun Baekhyun cũng cảm thấy trong lòng tự nhiên rất thích nó, véo véo gương mặt của thằng bé, khó có được mà lộ ra vẻ mặt ôn nhu đầy yêu thương: “Cảm giác con hình như có chút sợ chú hả Tiểu Bạch Cửu~~ Chú Baekhyun sẽ rất tốt với con!”

Tuy rằng những lời này mấy chú già biến thái cũng thường hay nói, nhưng mà lời từ miệng Byun Baekhyun phát ra, ít nhiều gì cũng có chút hiệu lực, Oh Sehun cắn môi do dự một hồi lâu, rốt cuộc dùng chất giọng bập bẹ nói: “Đợi lát nữa bóng chocolate của con cho chú một nửa là được rồi…”

“Phư~ Vậy chú cảm ơn con trước~ Chú sắp có đồ ngon ăn rồi~~”

Baekhyun cười rộ lên rất đẹp.

Vì sao lại thật giống như không thường hay cười.

Thói quen tốt của mình phải lây cho cậu ấy mới được.

Nghĩ như vậy, Park Chanyeol ngoác miệng rộng ra: “Còn cần gì nữa không Baekhyun? Buổi tối có muốn ăn mì gói do tôi nấu không?”

Trong lòng đứa bé kia không biết học từ ai mà chụp ót thở dài một cái.

Ừ… Biết đại khái vậy thôi.

Vì vậy Byun Baekhyun cố ý làm ra rất bộ dáng nghiêm túc: “Đừng ngược đãi con trai cậu là được rồi.”

“A??… Ê ê Baekhyun, cậu hãy nghe tôi nói đi. Mắt nó sưng thành như vậy không phải do tôi làm đâu, là do Do Kyungsoo, là Đô Đô làm…”

Xì~ kẻ ngu si này…

Ở chung vui vẻ, hy vọng cậu… không giống với bọn họ.