Ba! Chúng Ta Kết Hôn Đi!

Chương 13: Người Bạn Nhỏ

Hứa Giai Mẫn càng nghĩ lại càng ấm ức, nửa muốn quay trở vào trong tính sổ với Lâm Tuyết Nhi, nửa lại không muốn. Bây giờ trở vào chưa chắc đã đòi lại công đạo, chuyện không nắm chắc phần hơn cô sẽ không mạo hiểm, nhưng chuyện bị cướp đi nụ hôn đầu đời bởi một người phụ nữ đúng là một chuyện đáng sỉ nhục, Hứa Giai Mẫn tuyệt đối không bỏ qua đâu.

Ấm ức đi trên con phố một đoạn dài, Hứa Giai Mẫn quyết định sẽ kiếm cái gì đó ăn để thư thản đầu óc quên đi chuyện bực mình vừa rồi. Dừng lại nơi tiệm bánh ngọt, Hứa Giai Mẫn buồn phiền tạt vào chọn món, đôi mắt dần bị thu hút bởi những món bánh tráng miệng kiểu dáng bắt mắt, trong phút chốc cô như quên đi mọi thứ chỉ tập trung vào việc chọn cái bánh mình muốn.

"Cho tôi/ con cái này!"-hai âm thanh phát ra gần như đồng loạt, một là của Hứa Giai Mẫn, tiếng còn lại là của một đứa trẻ nhỏ khi cả hai cùng chỉ vào cái bánh kem socola trên khay.

Cô nhân viên khó xử mỉm cười nhìn sang Hứa Giai Mẫn như muốn cô hãy nhường cái bánh đó cho đứa trẻ nhỏ hơn: "Thật ngại quá, loại này chỉ còn một cái thôi."

Hứa Giai Mẫn định tìm đến hương vị thức ăn để quên đi buồn bực, không ngờ vẫn vướng phải chuyện không vui, đột nhiên cô lại muốn so đo với đứa trẻ nhỏ này.

"Bé con, em tên gì?"

Bé gái nhìn lên chị gái không lớn hơn mình bao nhiêu cũng miễn cưỡng xưng em lại, đừng tưởng bé đây còn nhỏ không nhận ra được tâm tư người trước mặt, muốn bắt chuyện để giành đồ ăn với con nít sao: "Em tên Hoàng Lam." *(Con Hoàng Phong - Đông Nghi, chắc mọi người có biết qua rồi ha, ai chưa biết mời đọc bộ "Trò chơi tình ái và Quyền lực" của mình nha!)

Nhìn thấy ánh mắt cảnh giác cao độ của Tiểu Lam, Hứa Giai Mẫn giảm đi năm phần ý chí muốn tranh giành cái bánh, nhưng nhìn lại những món khác cũng không hợp khẩu vị của mình lắm, thôi thì đành thương thuyết vậy, ít nhất ngày hôm nay cô cũng không muốn nó trôi qua thật chán chường và xui xẻo.

"Đừng hiểu lầm, em không phiền nếu chị lấy một nửa cái bánh đó chứ? Đổi lại chị sẽ mua thêm bánh ngọt khác cho em, vì chị chỉ ăn được mỗi vị đó thôi."

Tiểu Lam bị ánh mắt cún con cầu xin của Hứa Giai Mẫn khiến cho mủi lòng, gì chứ chị gái này nói năng cũng tử tế, lại xinh đẹp nữa, bé con cũng không phải người hẹp hòi đâu: "Nhưng em cũng chỉ thích mỗi vị đó, hay là chúng ta cùng ăn chung đi, có được không?"

Hứa Giai Mẫn theo hướng tay chỉ của Tiểu Lam lên chỗ ngồi ở tiệm, suy nghĩ một lúc cũng gật đầu, như vậy cũng được đi, vốn dĩ cô cũng tính sẽ ăn ở tại đây luôn mà: "Hoàng Lam, em uống gì chị sẽ mời?"

"Vậy cho em một phần trà sữa."

Hứa Giai Mẫn quay sang nhân viên đặt món rồi theo Tiểu Lam qua ghế ngồi: "Em đi ăn có một mình thôi sao?"

"Dạ không, có chú tài xế đi cùng, nhưng em muốn ăn một mình nên nói chú đón sau."

"Em còn nhỏ vậy mà cá tính thế, nhưng sao em không đi ăn cùng ba mẹ?"

"Ba mẹ đều bận công việc, cuối tuần cả nhà mới có chút thời gian đi chơi chung được."-Tiểu Lam tò mò hỏi lại: "Mà chị gái xinh đẹp tên gì thế?"

Hứa Giai Mẫn thích thú nựng bên má phúng phính của Tiểu Lam: "Em chưa ăn bánh mà nói chuyện ngọt thế, gọi chị mà chị Mẫn được rồi."

Đúng lúc nhân viên đem đồ ăn và nước uống tới, chiếc bánh nhỏ cũng đã được tiệm chia ra làm hai phần cho hai người dùng. Hứa Giai Mẫn lấy điện thoại ra ngoắc Tiểu Lam lại: "Tiểu Lam, chúng ta chụp chung một tấm kỷ niệm đi, hôm nay gặp nhau coi như cũng có duyên rồi."

"Dạ!"

Hứa Giai Mẫn hài lòng nhìn tấm hình chụp hai người, sau đó bắt đầu lấy nĩa sấn bánh ăn thử. Thói quen mấp máy môi nếm vị thức ăn của mình thu hút sự chú ý của Tiểu Lam, bé con bắt chước làm theo rồi cả hai phá ra cười.

"Em không được bắt chước chị!"

"Em có bắt chước đâu, em đang nếm thử vị của nó giống chị mà."-bé con lè lưỡi trả treo lại, không khí bắt đầu sôi nổi lên khi hai người dần thân thiết và cởi mở với nhau hơn.

Flashback

Cô gái guồng chân chạy dưới cơn mưa dai dẳng như trút nước đuổi theo Lâm Tuyết Nhi đang ở phía trước, nước mắt nhạt nhòa hòa lẫn cùng nước mưa khiến cho tầm nhìn của cô càng thêm mờ nhạt, nỗi sợ hãi sẽ mất đi người yêu thương làm cho cô càng chạy nhanh về phía trước không để ý đến chiếc ô tô đang lao tới chỗ mình.

RẦM

Tiếng va chạm mạnh thu hút sự chú ý của Lâm Tuyết Nhi, khi cô quay người nhìn lại chỉ còn thấy người ấy đang nằm thoi thóp trên mặt đường, nước mưa rơi xuống cũng không thể rửa trôi hết dòng máu đang chảy ồ ạt từ đầu mà miệng cô ấy.

"Tiểu Hòa!"

End Flashback

Lâm Tuyết Nhi đau xót nhìn tấm hình chụp duy nhất của hai người lúc Dương Thanh Hòa còn sống, nụ cười trên môi cô gái trẻ mới trong sáng và xinh đẹp làm sao, nhưng giờ đây người ấy đã an nghỉ ở một nơi rất xa, tương lai và mơ ước là thứ không bao giờ biết tới nữa.

"Nếu như yêu chị là sai lầm lớn nhất của em khi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình, thì mất em chính là nỗi đau lớn nhất của chị, cả cuộc đời còn lại chị sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đau thương đó của em đang nhìn mình."