Bá Chủ Mỹ Thực Ở Tinh Tế

Chương 19

Yêu thích của Hiên Cảnh đối với thỏ (hoặc có lẽ là việc đem thỏ thành chân dung tự họa) khiến Hạ Tranh vô cùng khó hiểu, bất quá bị Hiên Cảnh làm gián đoạn như thế, cảm giác không thoải mái khi trông thấy La Tân ban nãy vậy mà lại tiêu tán không sai biệt lắm.

Mặc dù đối với loại đầu óc mang bệnh La Tân này là vô kế khả thi, nhưng “không nhìn đại pháp” dùng vẫn rất tốt. Chỉ cần da mặt đủ dày, có thể coi La Tân sở tác sở vi như không khí, cũng chẳng phải là quá khó khăn.

Một trận thi đấu cuối cùng phải mất đến trọn một ngày.

Từ tuyển chọn cho đến sơ chế nguyên liệu nấu ăn, rồi nấu nướng, những việc này dùng thời gian một ngày cũng là đủ.

Trước đó nửa ngày địa điểm so tài được dời đến trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao ở ngoại ô, hai mươi vị trù sư tiến nhập vòng thi này có thể lựa chọn nguyên liệu nấu ăn tùy ý, nhân viên của trung tâm bảo tồn sẽ hỗ trợ thu thập.

Ở vòng nghiệm độc trước đó chỉ có bốn mươi người vượt qua kiểm tra một cách vô cùng thê thảm, lại ở phần bình xét mùi vị, có khoảng hai mươi thí sinh phải tiếc nuối rời khỏi cuộc thi – bọn họ hiển nhiên cũng gặp phải phiền não của Hạ Tranh, lựa phải nguyên liệu không thể dung hòa mùi vị.

Đương nhiên, lấy trình độ trù nghệ của bọn họ, những việc này vốn chỉ là vấn đề nhỏ – cùng lắm thì lãng phí mùi vị nguyên bản của tài liệu, đem trung hòa hoặc là cải biến đi. Nhưng hiển nhiên rất nhiều người không chỉ ở vòng trước tâm tư rối loạn không thể phát huy tài năng, mà ở giai đoạn xử lí mùi vị này, cũng không thiếu kẻ gặp xui xẻo.

Rõ ràng là khả năng đối mặt với áp lực không đủ a.

Không biết là cố ý hay vẫn là trùng hợp ngẫu nhiên, tuyển thủ ở vòng tranh tài cuối cùng gộp lại cũng được một con số nguyên. Trải qua một ngày thi đấu tàn khốc trước đó, một vòng này, các trù sư đều nỗ lực bình tâm lại.

Bọn họ suy nghĩ cả đêm, Quán quân nhất định là không thể, Á quân phỏng chừng cũng đã được xác định rồi, chỉ còn lại có vị trí thứ ba.

Tuy là xếp hạng ba cũng không tệ, nhưng dưới hào quang của hai tên phía trước, vị trí thứ ba đáng thương này cũng sẽ không được mấy người quan tâm. Cho nên cảm thấy cũng chẳng có gì đáng mà phải tranh giành, dĩ nhiên là tâm bình ý lặng.

Có thể phát huy ra tiêu chuẩn bình thường của bản thân là tốt lắm rồi.

Đề mục của một vòng cuối cùng này đặc biệt trừu tượng, là “Bốn mùa”.

Tinh vực Liên minh có rất nhiều tinh cầu, không phải mỗi tinh cầu đều có bốn mùa, đương nhiên, cũng không phải mỗi một địa phương trên tinh cầu đó đều có bốn mùa.

Trung tâm thành thị Hoa Đô Tinh, là một địa phương hiếm có sở hữu bốn mùa rõ ràng, tuy là trung tâm chính trị của Đông minh, nhưng cũng là một trong những tinh cầu du lịch lừng danh Liên minh.

Chủ đề “Bốn mùa” coi như là nhập gia tùy tục.

Đương nhiên, cũng không phải là yêu cầu thí sinh dùng một món ăn để thể hiện ra cả bốn mùa, độ khó này có chút quá mức.

Các trù sư chỉ cần thể hiện một trong bốn mùa đó là được.

Làm trù sư, ngoại trừ kiến thức trụ cột vững chắc, linh tính cũng phi thường trọng yếu.

Hoặc có lẽ phải nói, kiến thức trụ cột mỗi người đều có thể tự mình trau dồi, mà linh tính, là yếu tố mấu chốt phân chia giữa trù sư giỏi và mỹ thực đại sư.

Trù sư, chỉ là sở hữu kỹ thuật công phu; mà mỹ thực đại sư, lại là nghệ thuật gia.

Món ăn của mỹ thực đại sư có ẩn chứa tâm tư tình cảm, tựa như tác phẩm nghệ thuật của các nghệ thuật gia.

Kiếp trước Hạ Tranh lấy “Xuân” làm chủ đề. Cậu dùng hoa cỏ tươi mới của mùa xuân làm nguyên liệu nấu ăn, chế biến ra một món ăn dạt dào sinh cơ, đạt được số điểm cao nhất toàn trường.

Đời này cậu đương nhiên sẽ không làm lại món ăn kiếp trước.

Nếu không khiêu chiến bản thân, vậy cùng cá mặn (? ~ hẳn là một phép so sánh ẩn dụ của người Trung Quốc) có gì khác nhau?

Cho nên nguyên liệu đầu tiên cậu chọn, chính là cá mặn (…)

20300543009208142192224474735_s

Trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn Kinh Giao chỉ có các loại nguyên liệu tươi sống, bởi có phòng ấm nuôi trồng, nguyên liệu bốn mùa đều đầy đủ, có thể cho trù sư dự thi thỏa thích phát huy.

Nhưng nguyên liệu nấu ăn đã qua yêm ướp thì lại không có.

Lần này Hạ Tranh chuẩn bị lựa chọn toàn bộ nguyên liệu phơi khô, cái này cần phải chế tác ngay tại hiện trường.

Bởi không kịp chờ ngấm gia vị, Hạ Tranh chỉ có thể tự mình điều chỉnh, sử dụng những phương pháp khác, làm ra hiệu quả giống như nguyên liệu nấu ăn đã được phơi phóng qua.

Hạ Tranh tới bên đầm nước sâu, tính bắt một con cá nước lạnh.

Các loài cá không thể sinh sống trong nhiệt độ vượt quá 20oC được gọi chung là cá nước lạnh. Nước trong đầm sâu, là nước tuyết tan trên núi cao của trung tâm bảo tồn, nhiệt độ quanh năm bảo trì ở 0 độ. Cá trong đầm, có thể sinh sống dưới môi trường 0 độ (nếu như khí áp không đủ làm cho nước đóng băng), nhiệt độ thích hợp nhất là từ 0 đến 10oC.

Cá nước lạnh lân phiến nhẵn nhụi, thịt cá tươi sống có màu đỏ mềm mềm nộn nộn, ăn rất thơm, gần như không có mùi tanh. Theo lý thuyết, là nguyên liệu chế biến món hải sản tốt nhất.

Nhưng nó lại có một khuyết điểm, chính là có rất nhiều gai nhọn, người bình thường muốn ăn sẽ rất lao lực, trù sư cũng rất khó đem những thứ này loại bỏ sạch sẽ.

Hạ Tranh lại thích ăn loại cá này.

Bởi vì Hạ Tranh có thể thuần thục xử lí đám gai nhọn kia, toàn bộ Hạ gia đều yêu thích loại cá nước lạnh này.

Món hải sản của Hạ Tranh, cần dùng một cái đầu cá lớn.

Tuy nhân viên công tác cảm thấy loại cá này rất khó sơ chế, bất quá do trù sư yêu cầu, hắn vẫn hỗ trợ bắt cá. Nhưng Hạ Tranh lại tự mình cầm cán dài của lưới đánh cá, vung tay lên, lập tức mò được một con cá lớn, so với nhân viên công tác còn mau lẹ hơn.

Nhân viên công tác: “…”

Sau khi mò được cá, Hạ Tranh liền ngay tại chỗ đem thịt cá xử lí, cạo vỏ bỏ nội tạng, loại bỏ gai nhọn mọc thành phiến, sau đó dùng muối ủ kĩ, cất vào rương nhỏ mang theo bên người.

Nhiệt độ trong rương khoảng trên dưới 40oC, đồng thời mô phỏng ánh mặt trời, là môi trường phơi nắng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

Ngay sau đó, Hạ Tranh lại đi đào măng non, hái nấm kê tùng và nấm tùng nhung, chọn một khối thịt lợn rừng nửa nạc nửa mỡ, đánh một con chim trĩ còn sống, cuối cùng còn đào lên rất nhiều hoa hoa thảo thảo dùng làm đồ gia vị.

Nhân viên công tác chạy theo sau Hạ Tranh thần tình chết lặng. Hạ Tranh không chỉ động tác xử lí nguyên liệu nấu ăn nhanh nhẹn, ngay cả việc đánh bắt nguyên liệu cũng vô cùng quen thuộc, ít khi cần tới nhân viên công tác xuất thủ tương trợ.

Thậm chí lúc di chuyển trong núi rừng, hành động của nhân viên tuần sơn bình thường còn không mẫn tiệp bằng Hạ Tranh.

Hạ Tranh không cần dây kéo, hai tay vừa leo hai chân vừa đạp là có thể vọt lên cây hái quả, nhân viên công tác thì hãy còn ở bên dưới dựng thang.

Quá trình từng tuyển thủ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cũng có máy quay ghi lại một cách trung thực. Người chủ trì vừa nãy hãy còn bình luận trù sư khác chọn lựa có bao nhiêu nghiêm túc chăm chú, thậm chí soi mói thái độ, chỉ ra những trù sư này đối với tài liệu nấu ăn của mình có bao nhiêu chú trọng, kết quả máy quay vừa chuyển tới Hạ Tranh, khán giả liền không thể dời mắt.

“Hạ Tranh rõ ràng cho thấy lúc bình thường cũng là tự mình tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.” Lý Hâm thở dài nói, “Nhìn động tác của Hạ Tranh, so với nhân viên công tác chuyên môn săn bắt nguyên liệu nấu ăn còn ưu tú hơn rất nhiều. Rất khó tưởng tượng, Hạ Tranh trước kia đã trải qua loại huấn luyện như thế nào. Bất quá làm một trù sư xuất sắc, sớm muộn gì cũng phải đi lên con đường tự mình thu thập nguyên liệu nấu ăn, Hạ Tranh đã vượt trên những người khác rất nhiều.”

“Hạ Tranh vẫn chỉ là một cậu bé vị thành niên.” Cù Giai cũng tán dương, “Người nhà của cậu vì để cậu luyện được kĩ năng săn bắt nguyên liệu nấu ăn, nhất định đã vô cùng hao tâm tổn trí.”

Tại chỗ ngồi của khách quý trên khán đài, Hạ Ngọc dùng cùi chỏ đụng đụng Hạ Khâm: “Đại ca, tiểu đệ đệ mỗi lần đi trung tâm bảo tồn nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ không phải là tới quan sát học tập, mà là tự mình ra tay? Lẽ nào trước kia nó đã làm qua chuyện nguy hiểm như vậy?”

Sắc mặt Hạ Khâm từ xanh lét chuyển qua đen sì. Thao tác quen thuộc như vậy, việc này khẳng định đã làm không chỉ lần một lần hai đi?

Trong khi những người khác tán thán không thôi, thì người Hạ gia lại nghĩ, đợi sau khi Hạ Tranh trở về, nhất định phải hảo hảo giáo huấn cậu một trận.

Đương nhiên, thời điểm gặp được Hạ Tranh, đám nhi khống đệ khống này đến tột cùng có thể nói ra lời khiển trách hay không, có trời mới biết.

____________________

Chú thích ~

t2pfrgxatoxxxxxxxx_11728915

Măng non

nam-ke-tung

Nấm kê tùng

matsutake-tung-nhung

Nấm tùng nhung

20119231621582319

Thịt lợn rừng

%e5%b1%b1%e9%9b%9e3

Chim trĩ

224_1