Chương 83
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Trình Lam từ trên bực thềm buớc xuống, cập mắt cô không thể rời khỏi nguời của Lôi Lạc Thiên. Giờ phút này, anh đẹp trai một cách lạ thường, y như một bức tượng điêu khắc hy lạp. Trên người anh mặc âu phục màu trắng, khác với bộ âu phục đen thường ngày. Màu đen huyền bí làm người ngoài nhìn vào, thấy anh đáng sợ và nguy hiểm. Nhưng bộ âu phục màu trắng này thì khác, nó tăng thêm phần phong độ và nhã nhặn của anh. Nhìn vào hấp dẫn vô cùng. Trên nguời anh tỏa ra khí chất vương giả và oai nghiêm. Anh y như một chàng Bạch Mã Hoàng Tử, được ông trời tạo ra, dành riêng cho Trình Lam cô. Trong lòng xúc động, cập mắt Trình Lam hơn ngấn lệ. Lôi Lạc Thiên bước tới nắm lấy bàn tay mềm mại của cô. Cho dù là đang mang thai đi chăng nữa, Trình Lam vẫn tỏa ra sự hấp dẫn vô cùng. Hai người nhìn nhau, giờ phút này trong mắt cả hai, chỉ có duy nhất là đối phương mà thôi. Mấy cô phục vụ qua cả mắt, họ không ngờ cô gái bình thường vừa rồi, không cần trang điểm chỉ thay một bộ lễ phục, lại có thể trở thành xinh đẹp và quyến rũ vô cùng. Đây là lần đầu tiên, họ thấy một cập vợ chồng đẹp đôi như vậy. Đúng như câu” Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.” Alex nhìn thấy ánh mắt vừa ý của Lôi Lạc Thiên, liền bước tới nói với Trình Lam. “Cô đúng thật là có phước, được Thiên yêu thương như vậy. Đáng lẽ tháng này tôi đang ở Paris, đang chuẩn bị tổ chức buổi sưu tầm áo cưới, vào tuần lễ thời trang Quốc Tế. Nhưng Thiên cho máy bay tư nhân qua Paris, đón tôi về gấp để đặc biệt thiết kế cho cô một bộ lễ phục.” Trong lòng Trình Lam cảm giác ngọt đến không thể tả. Nhìn anh thường ngày nghiêm túc và bá đạo như vậy, nhưng không ngờ anh lại chu đáo và tỉ mỉ vô cùng. Lôi Lạc Thiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Trình Lam, anh yêu thương ôm cô vào lòng. Đường Tam nhìn hai người ngọt ngào như vậy, cô liền dùng tay huých Tề Phong một cái. “Anh thấy không, anh Thiên như vậy mà lại là một người chu đáo và lãng mạn vô cùng. Không như người nào đó, y như một khúc gỗ.” Tề Phong nghe cô nói vậy, làm bộ như không hiểu. Cố tình trêu ghẹo cô, tay gãi đầu làm bộ mặt vô tội nói. “Em nói anh sao? Anh là người, đâu phải là gỗ.” Đường Tam nghe anh nói vậy, muốn xong tới, cho anh một đấm vào mặt. “Đúng là vì em đã làm nhiều chuyện ác, nên ông trời mới tạo ra anh, để dầy dò em.” Vừa nói Đường Tam vừa thở hổn hển, y như con sư tử đang tức giận. Tất cả mội người, khi nghe Đường Tam nói vậy liền bật cười lên. Không khí trong cửa hàng Thần Thọai cũng vì Đường Tam mà trở nên nhộn nhịp lên hẳn. Thử áo cưới xong Lôi Lạc Thiên đưa Trình Lam đến nhà hàng Pháp tại khách sạn The Palm của Tràn Hao. Anh biết cô thích nhất là ăn thịt bò bít tết tại đây. Hai người vừa bước vào Trình Lam nhìn thấy đông đúc người sắp hàng chờ lấy chổ. Cô nắm tay Lôi Lạc Thiên, kéo nhẹ một cái rồi nói. “Thôi đông quá, chắc chờ phải lâu lắm. Mình đi chổ khác cũng được.” Lôi Lạc Thiên yêu thương nắm tay cô thật chặt rồi lên tiếng. “Từ trước đến nay, Lôi Lạc Thiên anh, không bao giờ phải chờ đợi cái gì cả.” Trình Lam nghe anh nói vậy, liền cười nhìn anh nói. “Vậy bảo bối của chúng ta là điều duy nhất, có thể khiến Lôi Tổng, nôn nao chờ đợi một cách cam tâm tình nguyện.” Ha ha ha.. Lôi Lạc Thiên nghe Trình Lam nói vậy liền bật cười. Anh gặt đầu vui vẻ nói. “Đúng, trên đời này không có gì có thể ảnh hưởng đến Lôi Lạc Thiên anh, chỉ có riêng Trình Lam em và con là ngoại lệ.” Lôi Lạc Thiên dắt tay Trình Lam, đi đến cửa vào của nhà hàng. Nam phục vụ vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thiên liền khom người cung kính nói. “Lôi Tổng mời vào.” Trình Lam kinh ngạc nhìn Lôi Lạc Thiên. Cả buổi chiều cô luôn ở bên cạnh anh, cô đâu thấy anh gọi điện thoại đặc chổ. Lôi Lạc Thiên nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trình Lam, anh cười nói. “Đồ ngóc, Tràn Hao đã dành sẵn một căn phòng VIP cho anh, Mạnh Hùng và Nam Liệt dùng. Cho nên lúc nào đến đây cũng điều có chổ.” Lúc này Trình Lam mới hiểu, quả thật khi có quyền, có thế việc gì cũng sẽ được ưu đãi hơn. Ăn xong Lôi Lạc Thiên và Trình Lam, đi dạo trên bờ biển tư nhân thuộc về quyền sở hưữ của khách sạn The Palm. Trình Lam một tay nắm tay Lôi Lạc Thiên, tay còn lại cầm đôi giày của mình, đi chân trần trên mặt cát mịn màng của bãi biển. Hai người đi đến một nơi nộn nhịp nhất của bờ biển, Trình Lam nhìn thấy một chiếc xe bán kem, liền muốn ăn. Lôi Lạc Thiên tìm chổ thoải mái cho Trình Lam ngồi, rồi mới đi mua cho cô một cây kem dâu. Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên vui vẻ đi mua kem, tay cô bất giác sờ lên bụng mình, miệng nở nụ dịu dàng. “Bảo bối, hai mẹ con mình phải bảo vệ cha con. Mẹ tuyệt đối sẽ không tha, cho kẻ nào muốn làm hại đến gia đình chúng ta.”