Chương 77
Đường Tam nói xong quan sát sắc mặt của Trình Lam.
Đúng y như cô dự đoán.
Sau khi Trình Lam nghe cô nói vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Nét nghi ngơ, hiện rõ trên khuôn mặt cô.
Nhưng so với mọi người, Trình Lam có thể nói, là bình tĩnh một cách lạ kỳ.
Đường Tam không biết trong lòng Trình Lam đang nghĩ gì, liền lên tiếng.
“Chị không kinh ngạc với những gì em vừa nói ra sao?”
Trình Lam nhìn Đường Tam,
rồi từ từ đặt cây lược trên tay,
xuống bàn trang điểm.
“Trong lòng chị cũng đã nghi ngờ từ lau, vì sao một thủ lãnh lạnh lùng như cha nuôi.
Lại yêu thương và chiều chuộng chị, một cách vô lý như vậy.
Nhưng chị nghĩ, nếu quả thật, cha nuôi là cha ruột của chị, mà ông lại cố tình che dấu.
Chắc trong đó có việc gì khó nói, nên cha nuôi mới làm như vậy.
Chị không quan tâm, chỉ cần cha nuôi, yêu thương chị là đủ rồi.
Việc cha nuôi hay là cha ruột, không qua trọng, cho nên chị mới không điều tra.”
Nói đến đây Trình Lam ngừng một chút, tay bất giác sờ lên bụng mình.
“Nếu vì cứu chị mà cha nuôi bất đắc dĩ để lộ ra bí mật này, chị sợ người mà cha nuôi muốn giấu việc này, sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
Cô lo lắng có người sẽ gây bất lợi đến Long Kiệt.
Đường Tam nghe Trình Lam nói vậy, trong lòng khâm phục vô cùng.
Trình Lam chỉ lớn hơn cô hai tuổi.
Vậy mà có thể nghĩ chuyện một cách sâu xa như vậy.
“Tam nhi, em mở ứng dụng theo dõi Việt Vũ lên đi. Xem có phát hiện gì không.”
Đường Tam cầm điện thoại di động lên, mở lên ứng dụng theo dõi.
Tiếng nói của Việt Vũ vang lên.
“Thưa thủ lãnh, Nam Liệt có báo tin, hai tuần nữa Lôi Lạc Thiên sẽ cùng với Trình Lam cử hành hôn lễ.
Lúc đó hắn sẽ phối hợp với chúng ta, trừ khử Lôi Lạc Thiên, Trình Lam và luôn cả Long Kiệt.”
“Tốt, ta đã đợi cái ngày này mười mấy năm rồi.
Long Kiệt những gì ngươi nợ ta, ta sẽ kiến con gái ngươi trả lại cấp 10.
Ha ha ha.
Đừng tưởng giấu diếm, việc các người có con, là ta không biết.
Trời đúng thật là có mắt, kỳ này ta sẽ kiến ngươi ném thử, cái mùi vị mắt đi người thân nhất của mình, là như thế nào.”
Lúc Lôi Lạc Bằng nói chuyện cùng Việt Vũ, Lôi Lạc Khánh từ bên ngòai bước vào thư phòng.
Anh tức giận về việc, Việt Vũ cho người đến bệnh viện giết Trình Lam.
“Cha, tại sao cha lại làm như vậy?
Lam Lam đau có đắc tội với cha,
Tại sao cha lại cho người giết em ấy.”
Lúc nghe được giọng nói của Lôi Lạc Khánh, Trình Lam và Đường Tam điều kinh ngạc.
Họ không ngờ thủ lãnh của tổ chức Kim Xà, lại là cha của Lôi Lạc Khánh.
Cũng là bác cả của Lôi Lạc Thiên.
Lôi Lạc Bằng dùng bàn tay, đập mạnh lên trên cái bàn gỗ.
Bang..
Giọng nói tức giận của ông vang lên.
“Không đắc tội, con nói nó không đắc tội gì với ta.
Con có biết nó là ai không?
Nó là con gái ruột của Long Kiệt, cũng là người đàn ông năm xưa, cùng mẹ con bỏ trốn.”
Lôi Lạc Khánh kinh hoàng, khi nghe Lôi Lạc Bằng nói ra những lời này.
Anh lắc đầu phủ nhận.
“Không thể nào, trong chuyện này nhất định có sự lầm lẫn.
Con đã đích thân, nhìn thấy mẹ và người đàn ông đó, bị ba giết chết.”
Lôi Lạc Bằng nhìn Lôi Lạc Khánh, nghiêm túc nói.
“Khi vớt thi thể của mẹ con lên, ta đã thấy, bà bị chúng hai viên đạn.
Nói cách khác, bà ta đã hy sinh bản thân mình, đỡ cho Long Kiệt một viên đạn.
Lúc đó ta đã biết, tên gian phu kia còn sống.
Nhưng không biết tin tức của hắn.
Cho nên trong lòng ta, luôn có một cây gai không thể nhổ bỏ được.
Mấy tháng trước, thủ hạ của ta điều tra ra đuợc, Long Kiệt chính là người đàn ông, năm xưa của mẹ con.”
Nói đến đây sắc mặt của Lôi Lạc Bằng vô cùng đáng sợ, cặp mắt ông hiện lên những tia máu đỏ.
Nhìn vào giống như, muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
“Chuyện này, có liên quan gì đến Lam Lam đâu, tại sao lại phải kéo em ấy vào trong cuộc.”
Lôi Lạc Bằng tức giận, dùng giọng điệu phẫn nộ, hét lên với Lôi Lạc Khánh.
“ Không liên quan, nó mới là người đáng chết nhất.
Nó là đứa nghiệt chủng, của đôi gian phu dâm phụ đó sinh ra.”
“Khong thể nào, chuyện đó không có khả năng.
Nếu tín theo năm, thì lúc đó Lam Lam đã được 3 tuổi.”
“Đúng họ đã lén lúc qua lại với nhau, nhiều năm về trước.”
Lôi Lạc Khánh nghe Lôi Lạc Bằng nói vậy, thân thể anh không còn sức lực.
Anh lui về bức tường phía sau, dựa lưng lên tường để tránh bị ngã xuống.
Thân thể của anh từ từ trợt xuống dưới mặt đất.
Lôi Lạc Khánh ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh lẽo.
Giọng nói yếu ớt của anh vang lên.
“Nói như vậy, Lam Lam là em gái ruột của con.”
Lôi Lạc Bằng nghe anh nói vậy, ông tức giận cầm cái gạt tàn thuốc bằng thủy tin trên bàn.
Ném về hướng Lôi Lạc Khánh, trúng vào tay anh rồi rơi xuống mặt đất vở nát ra.
“Ngươi không có em, nó chỉ là một đứa nghiệt chủng, của đôi cẩu nam nữ đó.
Không cho phép ngươi nói như vậy.
Nghe không!”
Hai chữ cuối cùng, Lôi Lạc Bằng gần như là gầm thét.