6 giờ tối tại khách sạn The Palm, trong một phòng hội nghị rọng lớn chứa được khoãng 1000 người.
Xung quanh là những hàng ghế ngồi long trọng màu trắng, chín giữa là khán đài, ở phía sau là một màn hình LCD lớn.
Khách đến tham gia buổi đấu thầu kỳ nầy, toàn là những tập đoàn lớn trong nước và ngòai nước.
Dưới ánh mắt tò mò của mội người, Trình Lam khoác tay Lôi Lạc Thiên bước vào. Anh mặc trên người bộ Âu phục Armani m, màu đen cùng áo sơ mi màu trắng đơn giảng, nhưng không kém phần long trọng.
Chỉ có thể nói, với dáng người cùng cương mặt yêu nhiệt của anh, dù mặt trên người gì đi chân nửa, cũng biểu lộ ra sự cao quý và sang trọng.
Trình Lam mặt trên người bộ váy chanel màu đỏ được phát hành có số lượng. Váy bó sát người cô, hiện lên những Đường công hoàng mỹ.
Các vị khách mời nam đang tro chuyện điều liéc nhìn cô, với cập mắt thâm dò cùng thèm muốn làm Lôi Lạc Thiên tức giận châu mày.
Anh ghét nhất có người nhìn cô như vậy.
Tay anh bất giác siết chặt eo cô, biểu lộ ra quyền chiếm hữu, cũng đồng thời nói cho họ biết cô thuột về Lôi Lạc Thiên anh.
Hai người được mời ngồi vào hàng ghế đầu tiên.
Chổ ngồi được dựa theo danh phận và địa vị của mổi người mà sấp sếp.
Ngồi càng gần sân khấu thì địa vị và vinh dự của người đó càng cao.
Mạnh Hùng ngồi chân phải giắc lên chân trái trên ghế sopha ở đại sảnh khách sạn chờ Kiều Nhi. Anh nghe Lôi Lạc Thiên nói, hôm nay cô cũng đến trong lòng anh rất vui.
Từ lúc lần trước hai người gặp mặt tại Bar Night Angel cô luôn trốn tránh anh.
Kiều Nhi vừa bước vào cửa, trên người cô mặt bộ váy công sở sang trọng.
Tóc cô được búi gọn về phía sau.
Trên mặt trang điểm nhẹ nhàn mà quyến rũ.
Mạnh Hùng phải công nhận, khi cô nghiêm túc làm việc, người cô tỏa ra một khí chắt cương trực, mạnh mẽ không phụ nữ nào có thể bì được.
Anh đi đến ôm eo cô.
Kiều Nhi hết hồn vì cái ôm đột ngột của anh.
Muốn dùng sức vẫy ra khỏi anh.
Một muồi hương quen thuột cùng giọng nói bá đạo vang lên.
“Em làm bạn gái anh đêm nay.”
không phải anh hỏi ý cô mà là trực tiếp ra mệnh lệnh.
Kiều Nhi dùng tay đẩy anh ra.
“Em đang làm việc nghiêm túc.”
“Không sao, em làm bạn gái anh cũng có thể làm việc nghiêm túc.”
Kiều Nhi hết nói nổi, cái người nầy đúng là ngan tàn, chỉ làm theo ý mình.
“Anh thật lưu manh.”
Nói xong cô khoác tay anh đi vào phòng hội nghị, ngồi bên cạnh Trình Lam cùng Lôi Lạc Thiên.
Buổi đấu giá sấp bất đầu từ phía xa có 2 người đàng ông đi đến.
“Trình Lam em về từ lúc nào?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Trình Lam xoay người đứng lên nhìn thấy một người đàn ông khoãn chừng 30 tuổi, anh mặt bộ au phục màu trắng áo sơ mi màu xanh lam, khuôn mặt vô cùng đẹp trai,
Nhìn thoán qua thì khuôn mặt anh ta cùng Lôi Lạc Thiên có 7-8 phần là gióng nhau.
Chỉ khác là thần sắc, Lôi Lạc Thiên có nét mặt Tuấn tú, mạnh mẽ và lạnh lùng, còn người trước mặt thì hoà đồng, ôn nhu và bay bướm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mội
người Trình Lam nói.
“Anh hai.. Anh về khi nào.”
anh vương tay ôm cô vào lòng.
“Mới vừa về hôm qua, em có nhớ anh không?”
Anh dịu dàng nói.
Cô gạc đầu gióng như một đứa trẻ.
“Nhớ.”
Trình Lam nhìn phía sau anh, người đi cùng Lôi Lạc Khánh là Việt Vũ, cô nhớ lần trước đã gặp mặt. Sắc mặt Trình Lam trầm xuống, trong lòng nghĩ.
“Có diệp cô phải nói cho Anh hai biết, Việt Vũ là một người tâm địa đọc ác, anh phải cẩn thận.”
Cô quay qua cầm tay Lôi Lạc Thiên, khuôn mặt anh không còn vẽ ôn nhu khi nãy nữa, mà thay vào đó là nét mặt lạnh lùng nguy hiểm.
“Anh hai, đây là Lôi Lạc Thiên bạn trai em.”
Sắc mặt của Lôi Lạc Thiên càng thêm khó côi vì cách sưng hô nầy của cô.
Bạn Trai??? Họ đã kết hôn lúc sáng chẳng lẽ cô bé nầy đã quên.
“Lạc Thiên người nầy là anh nuôi của em Ken.”
Hai người đàn ông điều kinh ngạc.
Lôi Lạc Thiên đứng bên phải Trình Lam, trên người mặc au phục màu đen, còn bên trái là Lôi Lạc Khánh mặc au phục trắng, Trình Lam đứng ở giữa với bộ váy đỏ nhìn nổi bật vô cùng.
Lôi Lạc Khánh vương tay ra trước mặt Lôi Lạc Thiên.
“Đã lâu không gặp.”
Lôi Lạc Thiên bất tay anh cười đắc y đáp lại.
“Đúng... 7 năm không gặp chủ tịch ken của tập đoàn Tân Thị.”
Sặc mặt Lôi Lạc Khánh liền biến đổi.
Nét mặt trở nên nghiêm túc.
Lôi Lạc Thiên nầy quả thật không thể côi thường, anh đã dùng hết thế lực của tổ chức Kim xà, để che dấu thân phận thật sự của mình, vậy mà hấn cũng có thể tra ra.
“Buổi đấu thầu chín thức bất đầu.”
Người phán ngôn trên khán đài lên tiếng, phá vở bầu không khí căng thẳng giữa Lôi Lạc Thiên và Lôi Lạc Khánh.
Trình Lam trong lòng nghi ngờ.
Với lời nói vừa rồi của hai người, cô biết chắc giữa họ đã xẩy ra việc gì.
Kiều Nhi nhìn nét mặt lãnh đạm của Mạnh Hùng.
Anh đã biết anh ta về từ sớm?”
Mạnh Hùng không lên tiếng, chỉ miễng cưỡng giặt đầu.