8 giờ tối tại câu Lạc bộ Nhật Thành, một câu Lạc bộ cao cấp xa hoa, dành cho những người có tiền, có quyền thế đến để thả lỏng tin thần.
Một bàn ở trong gốc khuất ngồi 3 người đàn ông Tướng mạo phi phàm.
“Mạnh Hùng việc vừa rồi mình không cố tình, cậu đừng hẹp hồi như vậy.
Mình cạn cậu một ly để xin lổi cậu
Tràn Hao sảng khoái cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, anh dùng tay lặc ly xuống để chứng tỏ không còn giọt rượu nào trong ly cả.
Mạnh Hùng mặt không đổi sắc năn ly rượu trong tay lên uống hết.
“Chuyện đã qua đừng nhắc nữa.”
“Chào Nam tổng, Tràn tổng, Mạnh tổng.
Một giọng nói ngọt ngào, ngõng nhẽo vang lên.”
Mạc gia yến tay cầm ly rượu, dáng người quyến rũ.
Mặc bộ váy bó sát người màu đen.
Lộ ra những đường công tuyệt mỹ.
Nam Liệt chỉ liếc sơ qua cô rồi không nói gì hết.
Mạnh Hùng nhàn nhã uống rượu không để ý đến cô. Ngoài Kiều Nhi ra thì trong mắt anh không còn ai đáng để anh để ý.
“Mạc tiểu thư cũng đến chơi à?”
Tràn Hao sảng khoái nói.
“Em cùng mấy người bạn đến chơi, anh có hứng thú cùng mấy người bạn của em đánh một cuộc bi da không? “
Cô vừa cười vừa nói.
“Được, nhưng nếu anh thắng thì anh sẽ được gì?”
Vừa nói anh vừa nở nụ cười gian xảo.
“Em sẽ giới thiệu cho anh một người đẹp.”
Tràn Hao giặt đầu cười.
Hai người Bước đến bàn bi da màu xanh lớn ở giữa. Có 2 nam 2 nữ đang trò chuyện vui vẻ.
Tràn Hao nhận ra được họ.
Một người là cậu ba của tập đoàn Tư Hải, Tư nhất Giang người còn lại là Bùi anh Tuấn con trai của Bùi cục trưởng sở công an, họ nổi danh la bại gia chi tử, công tử anh chơi.
Anh nhìn sang phía hai cô gái, Tràn Hao chỉ nhận ra được Ngọc An, bạn tốt của Mạc gia Yến.
Nhưng cô gái nầy không đơn giãn. Cô ta có tâm địa đọc ác, dả tâm khó mà lường.
Bùi Anh Tuấn với vẽ mặt khinh người nhìn Tràn Hao, hắc hắc mặt lên nói.
“Có giám đánh một cuộc không?”
Tràn Hao nhìn anh ta coi thường nói.
“Được cậu muốn cá cuộc gì?”
Bùi Anh Tuấn nhìn Tràn Hao đánh giá một lúc.
“Người nào thua thì phải cởi hết quần áo. “
Nam Liệt ngồi một bên xem kịch vui.
“Hùng mình nghỉ, nếu tên nhóc đó biết mình đang chôc tới ai thì sẽ không mạnh miệng như vậy.”
“Được, cậu đừng hối hận.”
Tràn Hao đi đến cầm cây cơ bida lên.
Tư Hải cười cười nói.
“Tràn Tổng, Bùi thiếu gia là người chơi bi da bất chiến bất thắng tại câu Lạc bộ này. Cậu cần suy nghĩ lại không?”
“Thử rồi mới biết ai thắng ai thua.”
Nụ cười như có như không hiện lên trên mặt Tràn Hao.
Vào lúc này, ngoài cửa vừa bước vào 4 người.
Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam cùng Đường Tam và Tề phong đi đến ngồi xuống bên cạnh Nam Liệt và Mạnh Hùng.
Đường Tam không nói gì nấm tay Trình Lam kéo đi qua bàn bida.
Trình Lam nhìn Lôi Lạc Thiên, xem anh có phản ứng gì.
“Em cứ đi qua đó chơi đi. “
Nói xong Lôi Lạc Thiên dùng ngón tay chỉ chỉ vào môi mình.
Trình Lam tươi cười hiểu ý, đặt lên môi anh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt gió, rồi bước đi.
Vẽ mặt dịu dàng của Lôi Lạc Thiên khi nhìn Trình Lam Liền biến mất, thay vào đó là nét mặt lạnh lùng trầm tỉnh, anh quay đầu lại, nhìn Mạnh Hùng.
Tay cằm ly rượu,mắt anh khép thành đường thẳng, mày châu lại nói với giọng cực kỳ bình tỉnh.
“Cậu hẩy tung tin ra ngòai, nói Lôi Thị muốn đấu thầu mảnh đất ở phía Tây Thành Phố S vào tuần tới.”
“Nhưng mà,,, “
dừng một chút Mạnh Hùng nghi hoạc rồi nói tiếp.
“như vậy sẽ kiến đám người đó đến tranh giành thì sao?”
Trình Lam cùng Đường Tam đứng bên cạnh Tràn Hao nhìn bộ mặt đắc ý của Bùi Anh Tuấn.
Trong lòng khinh thường.
“Tràn Tổng, kính lão đắc thọ, nể tình Anh lớn tuổi hơn tôi, tôi nhường anh đi trước.”
Tràn Hao hào phóng đưa tay ra làm điệu bộ mờ,
“Không cần khách sáo,!cậu bất đầu trước đi.”
“Được.....”
Bùi Anh Tuấn tay cầm cây cơ sác mặt nghiêm túc dùng sức đánh viên bi trắng.
Cạch cạch cạch cạch...
Liên tục 4 viên bi khác màu điều xoay chính xác vào lổ.
Bùi Anh Tuấn đắc ý cười, ngước mặt nháy mắt với Mạc Gia Yến.
Tràn Hao chỉ nhàn nhã nhìn không tỏa ra hứng thú gì.
Trình Lam nhìn bộ mặt phách lối của Bùi Anh Tuấn trong lòng chán ghét.
Bùi Anh Tuấn đánh viên bi thứ nhì.
Cạch....
nhưng bi đỏ lăn đi lại ngừng cách lổ khoảng.5cm.
“Tràn Tổng tới anh rồi. Cố lên em ủng hộ anh.”
Đường Tam vừa dổ tay, vừa kiêu lên..
Tràn Hao bước đến bàn bida cười vui vẽ nói.
“Cảm ơn em.”
Đồng thời lúc này ở cách đó không xa, Tề Phong đứng sau lưng Lôi Lạc Thiên vừa nghe mấy lời Đường Tam nói, trong lòng không biết vì sao lại tức giận vô cùng.