Lâm Húc Dương nhíu mày, lau tay xong thì mau chóng trả lời tin nhắn: “Sao vậy?”
“Có tâm sự mà không biết nói với ai, tôi chỉ nghĩ tới anh.”
Cung Ấu Hi trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Vậy hẹn nơi đi, tôi đến tìm cô!”
Lâm Húc Dương suy nghĩ một lát rồi trả lời.
“Ừm, được! Ngay quảng trường âm nhạc đi! Dưới lầu công ty tôi!”
Cung Ấu Hi trả lời lại.
“Được, chờ tôi nửa tiếng!”
Lâm Húc Dương trả lời xong thì cất điện thoại vào túi, rửa tay rồi ra ngoài.
“Tôi phải ra ngoài một lát!”
Lâm Húc Dương thấy Phương Thanh Di vẫn đang bận rộn trên sofa thì nói.
“Ừm, đừng về muộn quá!”
Phương Thanh Di cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Được!”
Lâm Húc Dương đáp một tiếng, vào phòng thay quần áo rồi ra khỏi nhà.
Sau khi cửa đóng lại, Phương Thanh Di ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, khẽ cau mày rồi lại tiếp tục vùi đầu vào màn hình.
Vì không để Cung Ấu Hi chờ quá lâu, Lâm Húc Dương đón một chiếc xe taxi tới thẳng quảng trường âm nhạc.
Cũng không còn sớm, gần như người bán hàng rong trên quảng trường đều đã kết thúc công việc trở về nhà, nhìn một vài bác gái vẫn đang nhảy múa, Lâm Húc Dương ý thức được có lẽ mình lại bỏ lỡ một thời gian tốt để buôn bán.
Nhìn trái nhìn phải, Lâm Húc Dương phát hiện Cung Ấu Hi đang đứng cạnh xe bán hàng của mình.
Cô gái này mặc bộ váy liền hoa màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ nhàng, đôi tay trắng nõn cầm túi xách rủ trước người, đứng thẳng, gió đêm thổi nhè nhẹ qua mái tóc bên tai cô ấy giống như bông hoa lan nở rộ vào đêm khuya.
Lâm Húc Dương nhìn mà có chút ngơ ngác, mặc dù anh biết Cung Ấu Hi rất đẹp nhưng ấn tượng từ trước đến nay vẫn luôn là hoạt bạt, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ mới mẻ của cô ấy lại thoáng có cảm giác ngạc nhiên.
Cung Ấu Hi cũng nhìn thấy Lâm Húc Dương, nở nụ cười nhẹ rồi vẫy tay với anh.
“Sao vậy? Vì sao tâm trạng không tốt? Ăn mặc đẹp thế này để đi hẹn hò với người ta nhưng bị cho leo cây à?”
Lâm Húc Dương nửa đùa nửa thật nói.
“Đâu có… Tôi chỉ là tan làm về nhà thay bộ quần áo mà thôi.”
Cung Ấu Hi thoáng đỏ mặt.
“Vậy tình hình cô thế nào? Phải biết là lúc tôi đang bận rộn nhận được tin nhắn của cô đã tới đây ngay, chuyện gì làm ảnh hưởng tới tâm trạng cô?”
Lâm Húc Dương nhướn mày hỏi.
“Chúng ta vừa đi vừa nói nhé?”
Cung Ấu Hi nhìn quanh rồi hỏi.
“Cũng được, phía trước là con đường ven sông, chúng ta đi bộ bên bờ sông đi!”
Lâm Húc Dương gật đầu, dẫn Cung Ấu Hi đi về phía bờ sông.
Hai người đi từ từ, Lâm Húc Dương cũng không vội hỏi, anh cảm thấy con gái nhà người ta có tâm sự, nếu muốn nói thì khắc sẽ tự nói ra.
Đi một lát, Cung Ấu Hi mới thản nhiên nói: “Người nhà lại ép tôi đi xem mắt, tôi không muốn như vậy, rất phiền, mỗi lần nói chuyện này là tôi lại cãi nhau với người nhà một trận lớn.”
“Người nhà cô cũng vì quan tâm cô thôi, không phải vì hy vọng cô được chăm sóc tốt hơn sao, hơn nữa cô cũng hai mươi hai tuổi rồi phải không? Cũng nên kết hôn rồi!”
Lâm Húc Dương an ủi qua loa.
“Vậy còn anh? Anh lớn hơn tôi rất nhiều mà? Anh kết hôn rồi à?”
Cung Ấu Hi hỏi ngược lại.
“Tôi… tôi vẫn chưa…”
Lâm Húc Dương lắc đầu, đột nhiên trong lòng có chút đắng chát, nếu như không có gặp phải chuyện của Đặng Hạo thì có lẽ là anh đã kết hôn với Tiểu Lâm rồi.
“Đúng rồi, anh cũng không còn nhỏ nữa, anh cũng chưa kết hôn! Bố mẹ anh không giục à? Không giới thiệu người xem mắt cho anh ư?”
Cung Ấu Hi tiếp tục hỏi.
“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông càng lớn tuổi càng được ưa thích, con gái qua độ tuổi đẹp nhất muốn gả đi còn phải hạ giá! Cô xem bây giờ cô xinh đẹp như vậy, đúng lúc độ tuổi có vốn liếng, có thể chọn một người mình vừa ý, đợi đến khi luống tuổi thì không chọn được nữa. Ba mẹ cô tìm kiếm cho cô, chẳng phải họ cảm thấy đáng tin ư, chắc chắn họ cũng muốn tốt cho con gái mình mà!”
Lâm Húc Dương giải thích.
“Không… Anh không biết, ba mẹ tôi sắp xếp không phải là tốt cho tôi, mà vì mục đích của họ thôi…”
Cung Ấu Hi mất mát lắc đầu.
“Được rồi, nói như cô thì đúng là tôi không hiểu rõ..."
Lâm Húc Dương bĩu môi.
“Thật ra tôi cũng không muốn sống cuộc sống mà ba mẹ sắp đặt nên tôi thử phản kháng một lần, tôi muốn mình tìm một người bạn trai, tìm người mình thích, không ngờ lại còn bị người khác trêu đùa!”
Lời Cung Ấu Hi nói lời cay đắng.
“Cuộc đời luôn thay đổi mà, cuộc sống nào có thuận buồm xuôi gió, có lẽ cô chịu thiệt thòi một chút mới biết sự sắp đặt của ba mẹ là đúng!”
Lâm Húc Dương thản nhiên đáp.
“Không phải vậy! Tôi thừa nhận họ rất quan tâm tôi, rất yêu thương tôi nhưng họ hoàn toàn không biết tôi muốn gì!”
Nói tới đây cảm xúc Cung Ấu Hi bỗng trở nên kích động.
“Có lẽ là vậy… Thật ra… nói thế nào nhỉ, có đôi lúc tôi rất ngưỡng mộ những người có gia đình tốt như các cô, nghe mà hâm mộ cái gì các cô cũng được sắp xếp hết từ trước, chỉ cần đi theo sự sắp xếp đó là được, không như tôi phải sống mệt mỏi như vậy, bi kịch như thế!”
Lâm Húc Dương thở dài nói.
“Ừm… thật sự xin lỗi… có phải tôi khiến anh nhớ đến chuyện không vui không?!”
Cung Ấu Hi thấy Lâm Húc Dương bỗng trở nên mất mát thì áy náy hỏi.
“Không sao, có người nói muốn khiến một người đang mất mát được vui vẻ thì hãy tìm người còn thảm hơn để so sánh là được, ừm… mặc dù chúng ta quen nhau không lâu nhưng dù sao cũng được coi là bạn bè nên tôi hy sinh thân mình một chút…”
Lâm Húc Dương dùng giọng điệu không để tâm nói, chỉ là trong mắt đã có thêm nhiều phiền muộn.
“Gia đình tôi không tốt, ba mẹ đều là nông dân, còn là hộ không có đất, cố gắng lắm mới cho tôi tốt nghiệp được trung học tôi liền ra ngoài liều mạng. Tôi đã làm rất nhiều công việc thấp kém trong xã hội, phục vụ bàn, dỡ gạch, thậm chí còn đi đánh giày cho người ta, sau này tốt hơn một chút thì đi làm nhân viên tắm rửa kỳ cọ ở một trung tâm tắm hơi, đó được coi là công việc tương đối có thể diện của tôi rồi đó!"
"Tôi chỉ nghĩ kiếm được nhiều tiền, chỉ có làm ra nhiều tiền mới thay đổi được cuộc đời mình, mới có thể nuôi được bố mẹ tôi!”
Lâm Húc Dương đứng thẳng người, dường như đang suy nghĩ lời tiếp theo nên nói thế nào.
“Sau đó tôi quen một người phụ nữ, vốn cho rằng có thể kết hôn với cô ấy, không ngờ cô ấy lại chạy theo tiền, bố tôi bị bệnh nhập viện phẫu thuật cần tiền nhưng tôi không có, định giúp ông chủ làm một việc để kiếm tiền, không ngờ bị tôi làm hỏng việc, còn chọc giận ông chủ, coi như đi vào đường cùng!"
"Cô biết không, suýt chút nữa tôi đã định đi bán máu, bán thận để trả tiền chữa bệnh cho bố!”
Lâm Húc Dương nghiêm túc nói.
“Anh… cuộc sống của anh đúng là đủ thảm, còn thảm hơn trong phim mà tôi xem…”
Nghe thấy Lâm Húc Dương thảm như vậy, Cung Ấu Hi không biết nên dùng tâm trạng gì để nói.
“Ha… phim… cuộc sống phức tạp hơn trong phim nhiều lắm, thế nào, nghe chuyện xưa của tôi rồi có phải cảm thấy tốt hơn một chút không? Cảm thấy cuộc sống của cô như ở thiên đường chưa?”